Ai biết sau một lát Tùy Qua chợt phát hiện mình chưa chết, ly kỳ hơn chính là chân khí trong thân thể như tìm được con đường mới, bắt đầu vòng đi vòng lại tuần hoàn. Tùy Qua hơi thúc giục chân khí, nhất thời phát hiện chân khí trong người đã hình thành đại tuần hoàn, chân khí trải rộng toàn thân, cho dù hắn không thúc giục cũng tự nhiên vận chuyển – đây chính là tiến vào Luyện Khí hậu kỳ, đả thông kỳ kinh bát mạch hai mạch nhâm đốc mới đạt tới! Điều này sao có thể! Dựa theo phỏng đoán của Tùy Qua, nếu không có linh dược khác muốn đánh thông kỳ kinh bát mạch ít nhất còn cần nửa năm thời gian, không nghĩ tới lần này làm xằng làm bậy lại có thể đả thông kỳ kinh bát mạch. Quả nhiên trời không tuyệt đường người! Lúc này tu vi Tùy Qua tăng lên gấp mười lần. Hắn đã có tin tưởng đánh thông kinh mạch cho Đường Vũ Khê, giúp nàng rót sinh cơ tục mệnh. Nghĩ tới đây, hai tay hắn áp lên lưng nàng, chân khí rót vào, thế như chẻ tre đem kinh mạch tắc nghẽn đánh thông, dùng chân khí bảo vệ tâm mạch của nàng, mạnh mẽ truyền vào sinh cơ. - Ân… Rốt cục trong miệng Đường Vũ Khê phát ra thanh âm. Trong lòng Tùy Qua vui vẻ, vội vàng truyền thêm chân khí, điều tức thân thể cho nàng. Nhâm đốc thông thì kinh mạch thông. Cũng không biết qua bao lâu, Tùy Qua chợt nghe Đường Vũ Khê nói: - Em đang ở nơi nào…quần áo của em đâu! Tùy Qua thở mạnh một hơi, rút tay về vui mừng cười nói: - Quần áo của em bị xé rồi. Nhưng anh cũng không mặc quần áo, cho nên không ai bị thiệt thòi. Đường Vũ Khê không rõ chuyện gì xảy ra, ngạc nhiên nói: - Sao lại thế này, em nhớ rõ hình như mình không được…sao chỉ chớp mắt lại về phòng…vì sao có nhiều máu như vậy? Anh đã làm gì? Lúc này Đường Vũ Khê mới nhìn thấy máu trên người mình cùng trên giường. - Yên tâm đi, đều là máu của anh. Tùy Qua cười khổ nói, tỏ rõ mình không có làm gì. - Máu của anh? Đều là của anh? Ánh mắt Đường Vũ Khê chợt mông lung. Tuy rằng Tùy Qua không nói gì, nhưng nàng đoán được nàng có thể tỉnh lại Tùy Qua nhất định đã cố gắng hết sức, thậm chí không tiếc làm thương tổn thân thể của chính mình. - Không có việc gì, một lần hiến máu cũng không chỉ có bao nhiêu thôi. Tùy Qua không cho là đúng nói: - Đúng rồi, Trác Hoa tặng nhiều nấm hoang lại đây, nếu em cảm thấy lo lắng thì em mua con gà cùng nấu nấm đi, bổ chút thân thể là được. Anh thật lo lắng chính là, lát nữa người phục vụ đến đổi sàng đan. Em nói nàng sẽ nghĩ gì đây? - Tùy Qua, anh thật đáng ghét! Đường Vũ Khê vừa khóc vừa cười mắng, trong lòng lại cảm động đến rối tinh rối mù. Sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng, thiên địa một mảnh tĩnh lặng. Nhìn Đường Vũ Khê đang ngủ say trong tay mình, Tùy Qua cảm thấy trong lòng kiên định dị thường. Vì an bình giờ khắc này, cố gắng cùng mạo hiểm đều là đáng giá. Tùy Qua ngây người nhìn một lúc, Đường Vũ Khê chợt tỉnh lại. - Đồ ngốc, anh ngây người nhìn em như vậy làm chi? Đường Vũ Khê hỏi. “Qua hề hề”, đây là câu phương ngôn mà nàng học được khi đến Thục Xuyên. - Em biết rõ nguyên nhân còn muốn anh nói ra, thật sự là già mồm cãi láo. Tùy Qua cười nói: - Được rồi, anh nói. Nguyên nhân bởi vì Đường tỷ của anh nhìn thật đẹp, cho nên xem mãi không chán, ngàn xem không phiền, được rồi đi? - Hừ, ba hoa. Đường Vũ Khê hừ một tiếng, sau đó nói: - Hôm nay chúng ta đi đâu chơi đây? Anh vất vả như vậy kéo em về từ quỷ môn quan, em cũng không thể lãng phí thời gian quý giá này đi. - Hôm nay không đi đâu cả, chúng ta đợi lát nữa quay về Đông Giang. Tùy Qua đáp. - Trở về, vì sao vậy? Đường Vũ Khê khẽ nhíu mày, tựa hồ không hài lòng quyết định của Tùy Qua. - Nha đầu ngốc, không cần bài xích như vậy được không. Tùy Qua giải thích: - Tuy rằng anh đã nói qua, làm bạn trai chuyên trách của em, kiêm chức bác sĩ, nhưng cho dù là kiêm chức, cũng nên tận tâm tận lực đúng không. Hiện tại rốt cục có cơ hội chữa khỏi bệnh của em, chẳng lẽ em muốn anh buông tha hay sao? - Chữa khỏi? Đường Vũ Khê nói: - Anh nói là thật sao? Anh cũng biết em không muốn trải qua thêm một lần tuyệt vọng. - Anh đã lừa gạt em hồi nào. Tùy Qua đáp: - Cho nên nhanh chóng chuẩn bị một chút đi, lần này chúng ta phải toàn lực ứng phó! - Được rồi, em sẽ tiếp tục nghe theo anh một lần, dù sao mạng của em là do anh nhặt về tới. Đường Vũ Khê thuận theo quyết định của Tùy Qua. Vốn nàng đã tuyển định nơi này là nơi cuối cùng của mình, nhưng thấy Tùy Qua chấp nhất muốn cứu nàng, tự nhiên không đành lòng làm cho hắn khó xử thất vọng. Sau khi rời giường thu thập, Trác Hoa cùng cha nàng đến khách sạn, đưa ngọc thạch đến. Ánh mắt hai cha con không tệ, lựa được ngọc thạch tràn đầy linh khí, hoàn toàn có thể đạt được công dụng. Tùy Qua vốn định trả thù lao cho Trác Hoa, nhưng cô bé khăng khăng không nhận, Tùy Qua đành phải bỏ qua, sau đó cáo biệt hai cha con cô bé. Theo sau hắn tìm một chậu hoa nhỏ, đem một ít linh chi trồng vào, dùng linh khí ngọc thạch tiến hành dưỡng dục. Loại chuyện này Tùy Qua ngựa quen đường cũ, tự nhiên không khả năng xảy ra sai lầm. Chuẩn bị thỏa đáng, hai người đi tới bãi cỏ sau khách sạn. Sáng sớm hắn đã liên hệ với Đường Vân, dặn hắn liên hệ tìm một chiếc máy bay trực thăng đến đón Đường Vũ Khê quay về Đông Giang. Không phải có ý muốn phô trương, chỉ là thời gian thật bức bách, không thể chậm trễ giây phút nào. Sau khi trở lại Đông Giang, Tùy Qua cần đem toàn lực đào tạo ra Ngũ Hành Bổ Thiên Chi, không thể xảy ra chút lầm lỗi. Nhìn thấy thời gian đã đến, Tùy Qua trả phòng, cùng Đường Vũ Khê đi ra cạnh bãi cỏ, chờ máy bay trực thăng hạ cánh. Đúng lúc này một xe Hummer màu đen chạy vào bãi cỏ, sau đó dừng ngay trung ương. Theo sau một thương nhân béo phì kéo một cô gái gầy gò đi xuống xe. Lúc này vẫn còn là sáng sớm, ven đường có thật nhiều chỗ đỗ xe nhưng thương nhân béo phì kia vì khoe khoang nên đem xe dừng ngay nơi này. Tùy Qua thấy thế đành tiến lên nói: - Tiên sinh, phiền ông dời xe qua ven đường được không? - Sao vậy, anh là nhân viên phục vụ khách sạn? Thương nhân kia khinh thường nói: - Đừng quản chuyện của lão tử! Đây là tiền thưởng, cút nhanh lên! Nói xong hắn lấy hai mươi đồng ném xuống chân Tùy Qua. - Xe của ông đỗ ngay giữa bãi cỏ, một lát nữa trực thăng sẽ không thể hạ cánh. Tùy Qua nhẫn nại nói, dù sao ở trước mặt Đường Vũ Khê hắn cần phải bảo trì chút phong độ. - Máy bay trực thăng? Con mẹ nó mày chưa tỉnh ngủ sao? Còn nói cái gì máy bay trực thăng? Thương nhân cười nói: - Buổi tối đừng cắn thuốc nhiều quá đi – rác rưởi! - Cưng ơi, cần gì tức giận với tiểu nhân vật đây. Người đàn bà gầy gò uốn éo thân hình như rắn nước nói, sau đó mắng Tùy Qua: - Tên ngu ngốc, thấy rõ ràng, đây là xe Hummer, ngoài trăm vạn đâu. Loại người tầng dưới chót như anh, phấn đấu cả đời cũng không mua nổi một bánh xe! Cách nó xa một chút… Người đàn ba còn chưa mắng xong trên mặt đã trúng một bạt tai.