Y Đạo Quan Đồ

Chương 73: Kẻ đứng sau hậu trường




Có rất nhiều cách để người ta thể hiện tình yêu của mình với đối phương. Và Trương Dương cùng Hải Lan đang dùng cách thể hiện tình yêu của mình một cách trực tiếp nhất. Hải Lan cũng không nhớ rõ đêm nay là lần thứ mấy Trương Dương đòi làm chuyện ấy tiếp. Chẳng biết hắn có phải là người nữa hay không mà chẳng hề biết mệt mỏi, đến lần thứ n rồi mà vẫn cuồng nhiệt cùng mạnh mẽ đến vậy. Hai tay Trương Dương ôm chặt eo của Hải Lan, phần hạ thể cứ trùng kích mãnh liệt, Hải Lan cũng không ngừng đạt đến đỉnh điểm của khoái lạc, vẫn không ngừng rên rỉ mãi không thôi.

Lúc hai người đang đến hồi cao trào nhất thì đột nhiên của phòng bị đá văng ra, từng luồng ánh đèn bin sáng trắng lởn vởn xung quanh phòng, rồi bốn gã cảnh sát từ bên ngoài xông vọt vào trong phòng. Trương Dương trong lòng thầm mắng mấy gã cảnh sát chết tiệt, ta không có làm gì phi pháp, thế *** nào lại xông vào phá đám sự sung sướng của lão tử? Thế nhưng Trương Dương cũng thuộc dạng lì có tiếng, cả đám cảnh sát đột nhiên ập vào, tuy rằng bất ngờ thật đó nhưng Trương Dương cũng chẳng mảy may sợ hãi chút nào.

Trương Dương không sợ, cũng không có nghĩa là Hải Lan cũng không sợ. Đột nhiên thấy cảnh sát xông vào như vậy, theo bản năng nàng lấy tay che phần trên lại, cơ thể nàng cũng hơi co thắt lại một chút. Cũng vì Trương Dương đang trong vài giây thất thần nên cảm giác kiềm chế từ nãy tới giờ cũng bị thả lỏng một chút, đột nhiên phần bên dưới lại cảm giác mót chặt hơn, rốt cuộc Trương Dương cũng không kiềm chế được nữa mà xuất ***.

Hải Lan cũng cảm thấy bên dưới có một dòng nước nóng bỏng đang không ngừng phóng vào trong người mình. Nàng vội vàng nhắm chặt hai mắt lại, tận hưởng cái cảm giác vừa sợ hãi lại vừa hạnh phúc đó, một nỗi niềm phức tạp đến khó tả, mà từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ cảm thấy. Tuy vẫn còn rất sợ hãi nhưng nàng vẫn chậm rãi vươn tay ôm chặt lấy thân thể Trương Dương vào lòng, tự nhủ, chỉ cần được ở bên hắn thì cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, nàng cũng không sợ.

Một gã cảnh sát mặt đen sì lạnh lùng nhìn lướt qua đôi nam nữ đang ôm chặt nhau trên giường, lớn giọng nói: “Nhanh chóng mặc quần áo vào rồi lăn ra đây cho ta. Con mẹ nó chứ, đến cả không khí ở đây cũng bị đám bại hoại các ngươi làm ô nhiễm hết rồi!”

Ba gã cảnh sát còn lại cũng dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm Trương Dương cùng Hải Lan ở trên giường. Hải Lan vẫn lấy chăn che kín khuôn mặt mình, trống ngực thì cứ đập thình thịch mãi không thôi. Thấy Hải Lan lo lắng như vậy, Trương Dương đưa tay xoa nhẹ gò má nàng, nhỏ giọng nói: “Đừng sợ, còn có ta ở đây nữa!” Tuy giọng điệu hắn nhỏ nhẹ như vậy, nhưng trong lòng hắn lại đang tràn ngập lửa giận ngụt trời. Trời đánh còn tránh miếng ăn, mà lâu lắm rồi thằng nhãi này mới được ăn đã đời như vậy, thế mà lại bị người khác phá rối đúng lúc quan trọng nhất, thử hỏi hắn không giận, không điên cuồng được cơ chứ?

Trương Dương vẫn trần như nhộng đứng thẳng dậy, chậm rãi bước xuống giường. Tuy thân thể vẫn còn đang lõa lồ, lại bị tám con mắt nhìn chằm chặp vào người, thế nhưng Trương Dương cũng chẳng có chút cảm giác gì gọi là mất tự nhiên cả, cứ như thể bốn gã cảnh sát kia không hề có mặt ở đây vậy. Đối với mấy gã cảnh sát kia, thì hiện trạng bây giờ của Trương Dương mà nói, cũng không phải lần đầu bọn họ được thấy. Thế nhưng điều khác trước đây là, trong tình huống như vậy mà thằng nhãi kia vẫn bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ. Mà đây không phải là bĩnh tĩnh, mà nói đúng ra thì đó là kiêu ngạo cùng phẫn nộ đến cực điểm. Trương Dương liếc mắt nhìn lại cả bốn gã cảnh sát một lượt rồi lạnh lùng nói: “Tất cả các ngươi đều cút hết ra ngoài cho ta. Chờ ta mặc quần áo xong sẽ tính sổ từng thằng một sau!”

Mấy tên cảnh sát cũng sững cả người, không dám tin vào lỗ tai mình nữa. Chẳng biết thằng nhãi kia thuộc cái dạng người gì nữa. Bị cảnh sát bắt quả tang đang làm việc phi pháp, thế mà lại còn dám giở cái giọng đe dọa đó ra nữa chứ?

Nói thực, từ trước tới giờ Trương Dương chưa bao giờ thấy tức giận như bây giờ. Đến lúc t*ng trùng lên não rồi thì hắn cũng chẳng cần biết cái gì mà công danh lợi lộc, cái gì mà tiền đồ, cái gì mà nỗ lực phấn đấu bấy lâu nay. Mẹ nó chứ, vất con bà nó hết cả đi. Trong đầu Trương Dương lúc này chỉ một ý nghĩ, phải đánh cho mấy thằng nhãi cảnh sát này thừa sống thiếu chết, thậm chí Trương Dương cũng từng nghĩ qua nếu giết mấy gã này thì sẽ làm gì tiếp theo.

Gã cảnh sát mặt đen thấy Trương Dương hỗn láo như vậy, càng tức giận hơn, cả giận mắng: “Ra đây mặc quần áo vào cho ta!” Những lời này của hắn hiển nhiên là nói với Hải Lan vẫn còn đang nằm trong chăn.

Trương Dương nhếch mép cượt nhạt một tiếng, rồi lắc mình một cái đã đến bên cạnh gã cảnh sát mặt đen kia, một tay tóm cổ nhấc bổng hắn lên rồi ném bịch! Hắn xuống đất. Không đợi hắn đứng dậy, Trương Dương cho tiếp một cước nữa ngay mặt thằng nhãi con đó. Sau một loạt đòn hiểm như vậy, gã cảnh sát mặt đen nằm dài trên đất không thấy nhúc nhích chút gì nữa, chắc hẳn là đã hôn mê bất tỉnh.

Mấy gã cảnh sát thấy thằng nhãi kia đột nhiên không nói không rằng dám ra tay đánh cảnh sát, lúc này mới cuống quít lần mò cái dùi cui bên hông. Trương Dương đã quyết định ra tay, thì sao lại để bọn họ có cơ hội phản công được cơ chứ. Vừa hạ xong gã cảnh sát mặt đen, Trương Dương liền nhanh chóng lao đến chỗ ba gã cảnh sát còn lại. Chỉ đơn giản mỗi thằng một quyền ngay ngực là nằm thẳng cẳng cả lũ. Chưa đầy mấy cái nháy mắt mà cả bốn gã cảnh sát đều nằm im bất tỉnh nhân sự. Trương Dương nhanh chóng khéo bốn gã cảnh sát nhét hết vào trong toilet, vừa dọn dẹp mọi thứ vừa thấp giọng mắng: “Cảnh sát cái mẹ gì chứ? Đều là một lũ lưu manh không hơn không kém!”

Lại nói về Hải Lan, vì sợ hãi mà vẫn trùm chăn kín mít từ đầu tới chân, tuy rằng nghe thấy tiếng Trương Dương đánh đấm với mấy gã cảnh sát kia nhưng nàng thủy chung vẫn không dám ngó đầu ra. Đến lúc mọi thứ yên tĩnh trở lại, mới rụt rè hé hé chăn từng chút một ra quan sát tình hình bên ngoài. Lúc Trương Dương đã dọn dẹp xong bãi chiến trường, đóng cửa phòng lại, nhỏ giọng nói: “Nhanh mặc quần áo vào, ta đưa ngươi rời khỏi đây!”

Thấy không còn ai ở trong phòng nữa, Hải Lan mới dám thò hẳn khuôn mặt xinh xắn của mình ra ngoài. Làm khuôn mặt trẻ con, thè lưỡi trêu đùa Trương Dương. Lúc nãy cũng do sợ hãi quá nên nàng mới quên mất rằng Trương Dương là một võ lâm cao thủ chính hiệu. Thế nhưng dù võ công cao tới đâu đi chăng nữa, thì cũng không được đánh cảnh sát như vậy. Tình hình hiện giờ thì nên nhanh chóng rời khỏi đây là tốt nhất, còn hậu quả thế nào thì sau này từ từ giải quyết cũng không muộn.

Hai người vội vàng mặc quần áo vào, chuẩn bị mau chóng rời khỏi đây. Trương Dương cũng biết, khách sạn đã để công an tự tiện phá cửa xông vào như vậy, chắc hẳn mục đích là nhắm vào mình. Chỉ sợ chuyện này vẫn chưa dừng ở đây, đoạn sau không biết còn cạm bẫy gì không nữa.

Vừa bước ra khỏi cửa, Hải Lan liền bảo Trương Dương đợi một chút. Trương Dương hiếu kỳ quay lại xem chuyện gì xảy ra, liền thấy Hải Lan đang cặm cụi lau lau cái gì đó ở bắp đùi. Thấy Trương Dương đang nhìn mình chằm chặp, Hải Lan đỏ mặt hắng giọng mắng: “Cũng đều là của ngươi chảy ra đó …!”

Trương Dương liền hiểu ý, nở nụ cười đầy ám muội. Thang máy đến đại sảnh khách sạn, vừa bước ra khỏi thang máy, Trương Dương liền thấy ô tô cảnh sát đã đỗ đầy bên ngoài khách sạn, trong đại sảnh cũng đã có sáu gã cảnh sát khác đứng đợi từ trước. Thấy hai người Trương Dương cùng Hải Lan đi tới, bọn họ liền nhào lên vây bắt. Lúc này Trương Dương mới biết, đám cảnh sát lúc nãy xông vào phòng cũng không phải chỉ là kiểm tra đơn giản như vậy. Thế nhưng ngẫm lại, ở tỉnh lỵ, mình cũng không có đắc tội với người nào, thế nào có người lại rắp tâm hãm hại như vậy?

Thấy đám cảnh sát đang không ngừng xúm lại đây, khuôn mặt xinh đẹp của Hải Lan cũng tái nhợt cả đi. Đột nhiên lúc này điện thoại di động của nàng lại kêu lên. Hải Lan vội vàng mở túi xách lấy ra điện thoại, đến lúc thấy một dãy số của người gọi đến hiện lên trên điện thoại, thân thể nàng lại hơi run rẩy một chút. Nàng lặng lẽ bước qua một bên, mở điện thoại ra, run run giọng trả lời: “Alô …!”

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói trầm thấp của một người đàn ông: “Xin chào! Tại sao ngươi lại cứ hết lần này tới lần khác trốn tránh ta …?”

Hải Lan quay đầu lại nhìn Trương Dương ở phía sau, rồi lại bước thêm mấy bước ra xa hơn, nhỏ giọng nói: “Chuyện này không liên quan tới hắn, vì sao ngươi lại muốn hại hắn?”

“Tất cả cũng đều từ ngươi mà ra! Ngươi nên nhớ một điều, ta có thể cho ngươi tất cả, thì ta cũng có thể tước bỏ tất cả mọi thứ của ngươi. Ta sẽ làm hắn cả đời này không được siêu sinh!”

Ánh mắt Hải Lan trở nên kiên định hơn, nàng lớn giọng đáp trả lại: “Ta yêu hắn! Ta sẽ không để bất kỳ kẻ nào trên đời này có thể làm hại đến hắn. Nếu ngươi dám động tới hắn, ta với ngươi sẽ ngọc đá cùng nát đồng quy vu tận!”

“Ha ha ha …!” Điện thoại truyền đến tiếng cười điên cuồng của gã kia, một lúc lâu sau hắn mới thôi cười. Giọng điệu lạnh lùng đầy thách thức: “Ngươi cứ thử xem!”

Trương Dương liếc mắt nhìn một lượt sáu gã cảnh sát xung quanh, nhếch mép nở nụ cười nhạt: “Được lắm, các ngươi định bắt ta phải không? Nào, đến đây!”

Sáu gã cảnh sát cũng không có động tĩnh gì, vẫn đứng yên bất động nhìn chằm chặp Trương Dương. Sát khí trên người Trương Dương tỏa ra càng lúc càng nồng đậm, hiển nhiên thằng nhãi này bị chọc giận tới cực điểm, bất kỳ lúc nào cũng có thể ra tay hạ sát người khác.

Nghe điện xong, Hải Lan lặng lẽ trở lại bên cạnh Trương Dương, đưa tay nắm chặt bàn tay to bè của hắn nói: “Đừng! Trương Dương, ta sẽ cùng ngươi làm rõ ràng chuyện tối hôm nay!” Nàng thực sự đã hạ quyết tâm, lần này cho dù nàng có phải hi sinh hình tượng của mình đi chăng nữa, thì cũng phải bảo vệ bằng được tiền đồ chính trị của Trương Dương. Thế nhưng lại nhớ tới mối nguy hiểm tiềm tằng phía sau, Hải Lan không khỏi khẽ run nguời một cái. Thực sự nàng có năng lực bảo vệ được Trương Dương hay sao?

Đột nhiên Trương Dương lại nhớ tới một người, Cố Minh Kiện. Có lẽ tiểu tử kia cũng thuộc dạng có máu mặt tại tỉnh Đông Giang này. Dù rằng Hải Lan đã nói hắn không phải lo tới hậu quả phía sau, thế nhưng bất kể chuyện này đi tới đâu chăng nữa, hiển nhiên sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới con đường làm quan của hắn, ảnh hưởng tới danh tiếng của nữ phát thanh viên Hải Lan. Dù rằng dùng vũ lực có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề trước mắt, thế nhưng với tình hình như hiện nay, làm vậy chỉ sợ càng làm mọi chuyện trở nên rắc rối hơn mà thôi. Cho dù Trương Dương không sợ nhưng cũng không thể không nghĩ tới Hải Lan. Mà đã là một cán bộ nhà nước thì phải biết sử dụng cái đầu, phải biết dựa theo luật pháp mà phản kháng, chứ không nên dùng nắm đấm như mấy gã du côn đầu đường xó chợ.

Nghĩ đến đây Trương Dương liền nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Cố Minh Kiện. Từ lần gặp gỡ ở quán hải sản, Trương Dương cũng nhận thấy tiểu tử này có quan hệ ít nhiều với đám cảnh sát ở đây, bởi vậy chuyện này tốt nhất là nên nhờ hắn giải quyết hộ.

Cố Minh Kiện cũng không ngờ Trương Dương lại sớm gọi điện cho mình như vậy. Cũng do nợ Trương Dương một món nợ ân tình nên biểu hiện của hắn hiển nhiên là nhiệt tình niềm nở: “Trương Dương đó à? Có chuyện gì vậy?”

Trương Dương cũng uyển chuyển đem sự việc vừa xảy ra nói lại cho Cố Minh Kiện nghe. Nghe xong, Cố Minh Kiện nhíu nhíu mày, thấp giọng nói: “Hiện giờ ngươi đang ở đâu? Không phải sợm ta sẽ nhanh chóng tới đó!”

Sau một lúc lâu, người ta cũng tìm ra bốn gã cảnh sát đang bất tỉnh nhân sự trong phòng tắm. Bốn gã cảnh sát bị thằng nhãi kia hạ gục mà bên dưới này lại không hề hay biết một chút gì, thấy tình cảnh như vậy, đám cảnh sát còn lại cũng không dám có những hành động thiếu suy nghĩ, tính chất sự việc càng lúc càng nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Trương Dương cùng Hải Lan tạm thời bị giam lỏng ở một phòng khách dưới đại sảnh. Lúc này Trương Dương cũng bình tâm lại được một chút, còn Hải Lan cũng bị đám cảnh sát kia nhận ra. Thực ra ngày hôm nay bọn họ cũng chỉ được lệnh của cấp trên đến đây thanh tra, lúc này mới nhận ra người bị bắt quả tang lại là nữ phát thanh viên nổi tiếng này, bọn họ liền ý thức được chuyện này không phải chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài. Cảnh sát cấp tỉnh hiển nhiên phải khác mấy tên cấp huyện, xã tép riu kia, làm việc gì cũng phải nhìn sắc mặt lãnh đạo mà hành sự. Bởi vì chuyện lần này có dính dáng tới vị nữ phát thanh viên Hải Lan, nên trước khi có chỉ thị tiếp theo của cấp trên, bọn họ cũng không dám làm điều gì quá đáng, vẫn cứ khiêm nhường với Trương Dương lẫn Hải Lan.

Tổng chỉ huy lần ra quân lần này là Loan Thắng Văn, nguyên cục phó phân cục khu Bạch Sa. Lúc hắn nghe báo cáo lại bốn gã cấp dưới bị người ta đánh hôn mê bất tỉnh, hơn nữa lần đột kích này lại nhắm vào vị nữ phát thanh viên Hải Lan nổi tiếng kia, hắn liền hiểu ra, chuyện này không đơn giản chỉ là thanh tra kiểm tra bình thường, có lẽ lần này hắn bị người ta lợi dụng cho một âm mưu to lớn nào đó. Hắn vẫn đang suy nghĩ xem có nên chăng xin chỉ thị của cấp trên rồi mới hành động tiếp, thế nhưng sự tình trước mắt lại cực kỳ phức tạp. Suy nghĩ một lúc, hắn liền quyết định. Trước tiên cứ xử lý sơ bộ một chút, đầu tiên là đưa bốn gã cấp dưới đang hôn mê bất tỉnh kia đi bệnh viện, sau đó hắn mới chậm rãi tới phòng khách đang giam lỏng Trương Dương cùng Hải Lan.

Trương Dương cùng Hải Lan bị người ta bắt quả tang đúng lúc đang làm chuyện đó, hiển nhiên cả hai đều biết, chắc chắn có người giở trò sau lưng, cố ý hãm hại hai người bọn họ. So với Trương Dương, Hải Lan biết rõ nội tình chuyện này hơn, thế nhưng nàng lại không thể nói ra. Nói cho cùng, vì nàng mà Trương Dương bị liên luỵ. Thế nhưng từ sự việc lần này, nàng mới nhận ra, Trương Dương quan trọng với nàng đến nhường nào. Vì hắn, nàng có thể không màng công danh sự nghiệp, không sợ nguy hiểm, sẵn sàng đối mặt với gã khốn khiếp đê tiện kia.

Sau khi xem xét kỹ lưỡng tài liện về Trương Dương, Loan Thắng Văn liền không thèm để vào mắt thằng nhãi bí thư của một bệnh viện cấp huyện kia, hắn chỉ thực sự kiêng kỵ mỗi mình Hải Lan. Những người nổi tiếng như nàng ta là cái dạng không nên dây vào nhất, nói không chừng phía sau nàng ta lại có một đại nhân vật chống lưng cũng không chừng. Huống chi lần xuất quân này, chỉ thị của cấp trên cũng chỉ là thanh tra kiểm tra khách sạn mà thôi. Nói cho cùng, hai người người bọn họ cũng chỉ là có làm việc ấy trong khách sạn. Thế nhưng bọn họ đều trên tuổi vị thành niên, luật pháp cũng đâu có cấm họ làm cái chuyện ăn cơm trước kẻng đó cơ chứ? Tuy là người làm pháp luật, thế nhưng lúc này Loan Thắng Văn lại tha thiết mong muốn, Trương Dương cùng Hải Lan hãy mau chóng tìm cảnh giải quyết chuyện này, không nên làm liên luỵ mấy đại nhân vật phía sau. Chỉ sợ đến lúc đó một gã cục phó như hắn cũng bị vạ lây không chừng.

Là người trong nghề, Loan Văn Thắng cũng thừa biết cú điện thoại vừa rồi của Trương Dương chính là gọi tiếp viện. Đã có ý định muốn làm yên vụ này, hiển nhiên Loan Văn Thắng không những ngăn cản mà trong lòng còn thở phào nhẹ nhõm. Trước mắt việc nên làm là ngồi yên chờ đợi, chờ tiểu tử Trương Dương cùng vị nữ phát thanh viên kia mau chóng gọi đại nhân vật tới giải vây, có như vậy hắn mới phủi tay cho qua chuyện được. Nhưng nếu như hai người bọn họ chỉ gọi tới một tiểu nhân vật cỏn con, thì Loan Văn Thắng hắn sẽ không cố kỵ điều gì nữa, sẽ hành xử theo công lý, theo luật pháp.

Quả nhiên sự thực liền chứng minh, Loan Văn Thắng đã có những hành động sáng suốt. Ngay lúc Cố Minh Kiện cùng Trương Đức Phóng cùng chạy tới khách sạn, lòng bàn tay của Loan Văn Thắng cũng nhẽ nhại mồ hôi lạnh. Chưa cần nói đến ác danh của Trương Đức Phóng trong nội bộ ngành cảnh sát tỉnh Đông Giang, chỉ cần một mình Cố Minh Kiện ra mặt, cũng đủ làm khiếp sợ một gã cục phó nhỏ nhoi như Loan Thắng Văn hắn.

Thực ra Trương Đức Phóng cũng không muốn quản mấy chuyện vặt vãnh này, chỉ là lúc Trương Dương gọi điện cầu cứu, hắn cũng ở cùng chỗ với CỐ Minh Kiện, mà Cố Minh Kiện lại nợ Trương Dương một món nợ ân tình, nên hắn cũng tiện đây ra tay giúp đỡ, coi như là trả ơn. Một người như Trương Đức Phóng thì chỉ một gã cục phó phân cục cỏn con, hiển nhiên hắn không thèm để vào mắt. Vừa vào tới cửa là hắn liền quát lớn: “Các ngươi đang làm cái trò gì ở đây vậy? Bạn ta đã phạm tội gì mà các ngươi dám bắt giữ hắn? Các ngươi giỏi lắm. Các ngươi tưởng mình là cảnh sát thì được phép tuỳ tiện kiểm tra phòng riêng của người ta hay sao? Đó là quấy nhiễu dân chúng, các ngươi có biết hay không?”

Bị người ta quát mắng té tát trước mặt bao nhiêu cấp dưới như vậy, Loan Văn Thắng cũng thấy hơi khó chịu, nhưng cũng chỉ dám nhỏ giọng đáp lời: “Bọn tôi nhận được thông báo, ở đây có người làm trái luật pháp mua bán dâm trái phép, bởi vậy …”

Lúc này Trương Dương mới lên tiếng, cười lạnh một tiếng nói: “Có mà mẹ ngươi bán thì có. Bọn ta làm chuyện đường đường chính chính. Định đặt điều hãm hại người tốt phải không?”

Đến giờ Trương Đức Phóng mới nhận ra người đứng bên cạnh Trương Dương là Hải Lan, hắn liền cảm thấy chuyện này chắc hẳn còn nội tình sâu xa gì nữa. Hắn vỗ vỗ vai Loan Thắng Văn, ý bảo đi sang một bên nói chuyện. Trương Đức Phóng thấp giọng nói: “Loan cục phó, nói cho ta biết, rốt cục là có chuyện gì xảy ra vậy? Cứ cho là thanh tra kiểm tra đi chăng nữa, cũng chưa đến lượt ngươi phải tự thân xuất mã như vậy. Chắc hẳn phải có nguyên do gì chứ?”

Thực ra Loan Văn Thắng cũng chỉ là người làm theo mệnh lệnh chẳng biết gì ngoài việc chấp hành chỉ thị của cấp trên, mau chóng chạy tới đây kiểm tra. Thấy Trương Đức Phóng hỏi như vậy, hắn cũng chỉ biết lắc đầu thở dài: “Là người trong nghề, chắc ngươi cũng hiểu những kẻ làm cấp dưới như bọn ta chứ? Ngươi cũng biết đó, cấp trên đã có chỉ thị xuống tận nơi, ta cũng chỉ biết đâm đầu mà làm thôi, chứ có biết cái khỉ gì nữa đâu!”

Tuy rằng xưa nay Trương Đức Phóng có tiếng là người chỉ biết dùng cường thế, thế nhưng để leo lên được cái chức như hiện nay, hiển nhiên hắn sẽ không phải là loại hữu dũng vô mưu như lời đồn đại. Nói thực hắn cũng là người biết suy tính, biết nặng nhẹ, lúc mọi việc vẫn còn mập mờ như thế này, thì tốt hơn hết là nên giải quyết êm đẹp từ trong trứng nước, chớ có để lâu đêm dài lắm mộng. Suy nghĩ một chút, hắn ho khan một tiếng rồi nói: “Loan cục phó, lần này ngươi nể chút mặt mũi của ta, chuyện này coi như là chưa từng xảy ra đi?”

Loan Văn Thắng nghe xong cũng không trả lời ngay mà rút điện thoại ra, bấm một dãi số.

Trưng Đức Phóng cũng biết một gã cục phó phân cục như hắn hiển nhiên không có quyền làm chủ vụ này, chắc hẳn hắn phải gọi điện xin ý kiến cấp trên. Trương Đức Phóng cũng hiểu ý, lùi sang một bên để hắn gọi điện.

Sau khi gọi điện xong, Loan Văn Thắng liền tỏ ra thái độ của mình: “Trương lão đệ, thực tình ta rất xin lỗi. Chuyện này ta cũng không làm chủ được. Không phải ta không muốn nể mặt ngươi, thế nhưng cấp trên cứ ép tới. Ta đành phải tuân theo chỉ thị vậy!”

Trương Đức Phóng không đáp trả mà chỉ gật gật đầu như đã hiểu. Người có thể làm Loan Thắng Văn có gan đối chọi lại mình, hiển nhiên sẽ không thuộc loại tầm thường rồi. Cũng chẳng biết tiểu tử Trương Dương kia đã đắc tội với dạng nhân vật gì nữa. Đã ra mặt như vậy nhưng cũng không giải quyết được gì, lúc này Trương Đức Phóng cũng thấy có chút khó chịu. Hắn thấy vội vàng không phải vì sợ nhân vật đứng đằng sau giật dây kia, mà hắn chỉ cảm thấy vì một người xa lạ như Trương Dương, nếu cứ tiếp tục đối chọi với người ta như vậy, liệu có thoả đáng hay không? Hắn ra hiệu gọi Cố Minh Kiện tới, thấp giọng nói: “Minh Kiện! Ta sợ chuyện này không giải quyết dễ dàng cho lắm. Chẳng biết bọn họ đã đăc tội với ai, đêm nay người ta nhất quyết đem chuyện này phanh phui ra ngoài.”

Nghĩ lại, một người cao ngạo như Cố Minh Kiện hắn đầu tiên thì bị một đám tài xế cho ăn đòn, suýt chút nữa thì thành tàn phế. Đến giờ ân nhân có nhờ chút chuyện mà cũng không xong. Đã đích thân đến đây rồi mà cái lũ cảnh sát kia cũng không thèm nể mặt, coi khinh mình, vậy thì mặt mũi hắn từ nay mất sạch rồi còn gì? Cố Minh Kiện lạnh lùng liếc mắt nhìn Trương Đức Phóng: “Không phải thường ngày ngươi thích dùng quyền thế lắm hay sao? Có cái chuyện cỏn con này mà cũng không lo liệu được à?”

Trưng Đức Phóng bị nói móc, mặt cũng hơi nóng lên, giọng hơi ấp úng: “Minh Kiện …!”

Cố Minh Kiện cũng có tính nỏng nảy như bao gã công tử đại gia khác, thấy đồng bạn không giải quyết được, hắn liền rút điện thoại ra, định gọi thẳng trực tiếp cho cha hắn. Thế nhưng suy nghĩ lại một chút, hắn không vội kinh động tới cha, mà trước tiên gọi cho ông bác Hạ Bá Đạt, nguyên chủ nhiệm văn phòng tỉnh uỷ. Trước đây cũng có rất nhiều việc, nhờ ông già hắn còn không bằng cứ gọi thẳng cho ông bác Hạ Bá Đạt này.

Lúc Hạ Bá Đạt nghe điện xong cũng thấy hơi giật mình, phóng mắt cả cái tỉnh Đông Giang này cũng chẳng có mấy người không dám nể mặt Cố công tử như vậy. Một gã cục phó phân cục mà cũng ngang nhiên chống đối lại Cố công tử, điều này chứng tỏ phía sau lưng hắn còn có vị đại nhân vật chống lưng. Hạ Bá Đạt cũng chỉ lo lắng cho đứa cháu Cố Minh Kiện này, từ nhỏ được nuông chiều, hơn nữa cha hắn lại làm lớn như thế, hiển nhiên tính khí hắn cao ngạo không thèm để ai vào mắt. Với tính khí như vậy, hắn lo tiểu tử này chỉ toàn làm hỏng việc hơn mà thôi. Thế nhưng dù đứa cháu này có gây ra chuyện gì đi chăng nữa thì vẫn còn cha hắn, bí thư tỉnh uỷ Cố Duẫn Trí đứng ra xử lý. Tuy mọi lần Cố Duẫn Trí không ra mặt xử lý mấy vụ lộn xộn của con trai, thế nhưng Hà Bá Đạt lại là người biết rõ tính khí hắn nhất. Trông thì lạnh lùng hờ hững thế thôi, chứ thực ra tính khí Cố Duẫn Trí lại chẳng khác gì con trai hắn, đều là người chẳng bao giờ biết chịu thiệt. Người nào động đến con hắn cũng có nghĩa là động đến hắn. Người nào để con hắn chịu thiệt, cũng đồng nghĩa bắt hắn chịu thiệt.

Vừa cúp điện thoại cái là Hạ Bá Đạt lại nhấc điện thoại lên gọi cho cục trưởng cục công an tỉnh ĐÔng Giang, Phương Đức Tín. Hắn quan hệ của hắn với Phương Đức Tín cũng không tệ, bởi vậy người đầu tiên hắn tìm đến chính là vị cục trưởng cục công an này.

Lúc Phương Đức Tín nhận được điện của ông bạn già Hạ Bá Đạt, hắn cũng thực sự thấy ngạc nhiên. Từ những lời Hạ Bá Đạt nói, hắn liền biết lão ta đang nhắc đến vụ ra quân lần này, thế nhưng hắn thực không ngờ, chuyện này thế nào lại kinh động tới cả vị chủ nhiệm văn phòng tỉnh uỷ Hạ Bá Đạt như vậy? Điều này càng chứng tỏ tiểu tử Trương Dương kia cũng không phải dạng dễ trêu vào, đến cả người của bí thư tỉnh uỷ hắn còn nhờ vả được, thì không biết quan hệ của hắn còn đến đâu nữa? Nghĩ đến đây sau lưng Phương Đức Tín cũng nhễ nhại mồ hôi. Hắn thầm tự mắng. Mẹ nó chứ! Chẳng hiểu vì sao lần này mình lại không điều tra trân phận thằng nhãi Trương Dương kia mà lại vội vang ra chỉ thị như vậy. Nhưng mà việc thì cũng đã rồi, hắn cũng chỉ còn biết chấp thận sự thực trước mắt.

Hạ Bá Đạt cũng là người sâu sắc, hắn biết, với vị trí hiện giờ của Phương Đức Tín, hiển nhiên hắn sẽ không ngu xuẩn đến độ ngang nhiên tỏ ý chống đối Cố công tử. Nói dông dài một lúc lâu, Hạ Bá Đạt mới đi thẳng vào vấn đề: “Đức Tín, ta hỏi thật. Là ai muốn làm khó Trương Dương?”

Phương Đức Tín hơi do dự một chút, cuối cùng cũng thấp giọng trả lời: “Là Hứa chủ tịch tỉnh đích thân gọi điện thoại tới!” Cũng phải hạ quyết tâm lắm, Phương Đức Tín mới nói ra danh tính vị Hứa chủ tịch này. Nếu như người gọi điện tới không phải là Hạ Bá Đạt, nếu như không phải đằng sau Hạ Bá Đạt là vị bí thư tỉnh uỷ Cố Duẫn Trí kia thì hắn cũng không bị bức bách đến phải nói ra như vậy.

Nghe thấy tên của Hứa Thường Đức, Hạ Bá Đạt hơi nhíu nhíu mày. Hắn liền nhớ ra, tiểu tử Trương Dương kia cũng từ Xuân Dương tới, mà Giang Thành vừa vặn lại là nơi làm giàu của Hứa Thường Đức. Lẽ nào chuyện này liên quan đến ân oán trước kia của bọn họ? Hạ Bá Đạt cẩn thận suy nghĩ, cân nhắc những điều lợi, hại một chút, rồi cũng quyết định gọi điện thoại cho Cố Duẫn Trí, bởi vụ việc lần này có liên quan tới vị chủ tịch tỉnh tân nhiệm Hứa Thường Đức, nên hắn không dám tự ý quyết định xử lý.

Tuy bây giờ cũng khá muộn, thế nhưng Hạ Bá Đạt nắm rất rõ giờ giấc sinh hoạt của Cố bí thư, trước mười hai giờ hắn sẽ không đi ngủ. Hiện giờ mới là mười hai giờ kém mười lăm, Cố bí thư vẫn còn chưa ngủ, vậy cũng không tính là quấy rối.

Quả nhiên Cố bí thư vẫn chưa ngủ. Nghe Hạ Bá Đạt kể đầu đuôi sự việc một lượt, liền thở phào nhẹ nhõm, chuyện lần này không hề liên quan tới con trai hắn. Vừa cảm thấy may mắn xong, hắn lại thấy tức giận, thầm mắng thằng con ngỗ ngược này, hết việc để làm rồi hay sao lại đi dây vào mấy việc không ra gì như vậy. Lại nhớ tới gã Hứa Thường Đức kia, hai hàng lông mày hắn không khỏi nhíu chặt lại. Cớ gì mà một chủ tịch tỉnh mới tân nhiệm như hắn lại đi dùng cái loại thủ đoạn của trẻ con này để đối phó với hai tiểu nhân vật như Trương Dương cùng Hải Lan? Thực là buồn cười. Nếu như hắn cũng chỉ đến vậy thì chẳng biết hắn có cái số *** chó gì mà leo được lên tới cái chức chủ tịch tỉnh như bây giờ?

Thế nhưng suy nghĩ xâu xa một chút, Cố Duẫn Trí liền biết nguyên do tại sao Hứa Thường Đức lại làm như vậy. Chắc chắn mục đích của hắn là nhắm vào cô nữ phát thanh viên xinh đẹp Hải Lan kia. Vị nữ phát thanh viên xinh đẹp nổi tiếng cả một tỉnh như nàng ta, phải chăng có quan hệ mờ ám gì tới vị Hứa chủ tịch tân nhiệm này? Bởi nhẽ, có hai điều có thể làm người đàn ông mất đi phương hướng. Thứ nhất là quyền lực tuyệt đối, thứ hai chính là đàn bà. Chắc có lẽ cũng vì Hải Lan mà Hứa Thường Đức mất đi lý trí, đi làm mấy cái việc thiếu suy nghĩ như vậy.

Nói thực Cố Duẫn Trí hắn cũng có chút thành kiến với vị Hứa chủ tịch tỉnh tân nhiệm kia. Bởi nhẽ Hứa Thường Đức vừa nhậm chức liền đưa ra dự án biến khu vực bắc bộ Bình Hải trở thành khu khinh tế trọng điểm. Là người công tác ở đây lâu năm, Cố Duẫn Trí biết rõ hơn hắn, nơi đó thoạt nhìn thì có vẻ dễ phát triển thế nhưng xem xét kỹ lại thì khu đó lại rất khó mang lại lợi ích kinh tế. Chắc có lẽ là do mới được giữ một chức vụ cao như vậy, nên Hứa Thường Đức mới rơi vào tình trạng suy nghĩ quả đoán thiếu tính sáng suốt. Từ lâu Cố Duẫn Trí cũng có ý muốn chỉnh Hứa Thường Đức một trận. Hiện giờ cơ hội tự dưng lại đến trước mặt, cũng nên nhân cơ hội này thuận nước đẩy thuyền luôn. Suy nghĩ xong xuôi, Cố bí thư chỉ bỏ lại một câu cụt ngủn rồi cúp máy luôn: “Trương Dương là cháu trai của ta, ngươi biết phải làm thế nào rồi đó!”

Hạ Bá Đạt vẫn chờ đợi lắng nghe Cố bí thư nói nãy giờ. Nghe Cố bí thư nói xong, hắn nhịn không được nở nụ cười nhạt. Hắn thừa biết, Cố bí thư làm gì có đứa cháu trai nào tên là Trương Dương, đây cũng chỉ là ngụ ý của Cố bí thư, lần này Cố bí thư là muốn ra mặt xử lý nên mới nói như vậy. Chỉ một chuyện cỏn con thế mà hai đại nhân vật của tỉnh đều xuất đầu lộ diện, xem ra tỉnh lỵ sắp có sóng gió nổi lên rồi đây!

Phương Đức Tín vẫn một mực chờ điện thoại của Hạ Bá Đạt gọi lại. Lúc nghe những lời của Cố bí thư được Hạ Bá Đạt chuyển nguyên văn lại, sắc mặt Phương Đức Tín cũng tái nhợt cả đi. Hắn biết, Hạ Bá Đạt chẳng việc gì phải đặt điều lừa hắn, đến cả Cố công tử cũng đích thân chạy tới hiện trường, chuyện này thực sự đã trở nên phức tạp đến đáng sợ. Mà đầu sỏ vụ việc lần này cũng đều do Phương cục trưởng cục công an hắn ra chỉ thị kiểm tra khách sạn rồi bắt quả tang Trương Dương cùng Hải Lan trên giường. Hắn tự giận mình đến độ hận không thể cầm cái ống nghe một phát đập mình chết tươi cho rồi. Hắn thừa biết, lần này hắn chỉ là con tốt thí trong cuộc phân tranh của hai vị đại nhân vật của tỉnh, sự việc đã đến nước này, hắn cũng phải cắn răng xử lý cho xong. Đầu tiên phải thả người, xong còn phải nghĩ cách để dễ bề ăn nói với Hứa chủ tịch tỉnh. Truyện "Y Đạo Quan Đồ "

Nghĩ đến đây, Phương Đức Tín liền đánh điện gọi cho Hứa chủ tịch tỉnh, thuật lại những lời vừa rồi của Cố bí thư cho hắn biết.

Hứa Thường Đức nghe xong tức giận đến tím mặt lại. Lúc này hắn mới biết, cái chức chủ tịch tỉnh này của hắn, căn bản chẳng là gì so với vị Cố bí thư kia. Quả thực tuy là chủ tịch tỉnh, nhưng quyền lực hiện giờ trong tay hắn lại không bằng vị Cố bí thư tại vị đã lâu năm kia. Nhưng hắn thực không biết, thằng nhãi Trương Dương kia, thế nào lại có thể thỉnh được vị Cố bí thư phải ra mặt giúp đỡ. Ngẫm lại, Hứa Thường Đức liền nhận ra, có lẽ Cố Duẫn Trí là nhân chuyện lần này, cố ý lập uy trước mặt mình, là hắn muốn nói cho mình biết, tại cái tỉnh này, ai mới là vương giả thực sự. Lúc hiểu ra vấn đề, Hứa Thường Đức giận đến sôi máu, hắn hận không thể thanh trừ một lượt tất thảy những chướng ngại trên con đường làm quan của hắn. Tuy rằng hiện giờ hắn đã vươn lên được cái chức chủ tịch tỉnh, to thực đó, nhiều người phải khiếp sợ thực đó, thế nhưng hắn cũng phải kiêng dè nhiều thứ, rồi có nhiều chuyện hắn có muốn cũng không làm được, tỷ như bây giờ vậy.

Lại nghĩ tới đôi cẩu nam nữ kia dan díu với nhau, Hứa Thường Đức cảm giác uy nghiêm của mình bị bọn chúng phá hoại một cách thê thảm. Rồi thì gã chó chết Cố Duẫn Trí kia thừa cơ xát thêm muối vào viết thương nữa. Vì tức giận quá độ nên hắn cảm thấy trước ngực đau buốt như búa bổ, hô hấp cũng có vẻ khó khăn hơn. Một tay hắn che trước ngực, túm chặt lấy áo, một tay vội vàng kéo ngăn kéo ra, lục tìm lọ thuốc con nhộng. Cho hai viên vào miệng, một lúc sau hắn mới thấy dễ chịu hơn được một chút.

Đột nhiên điện thoại lại vang lên tiếng của gã cấp dưới thân tín Phương Đức Tín, giọng điệu hắn lại có vẻ lo lắng: “Hứa chủ tịch! Hứa chủ tịch...!”

Hứa Thường Đức chậm rãi cầm lại ống điện thoại lên, giọng điệu chậm chạp trầm thấp hơn trước nhiều: “Đức Tín, chúng ta cũng là bạn bè lâu năm, ta sẽ không làm khó ngươi...” Nói xong hắn liền cúp điện thoại luôn.

Đến lúc Loan Văn Thắng biết được kết quả cuối cùng thì trời cũng đã hửng sáng. Qua một đêm khổ sở, sắc mặt hắn cũng ảm đạm đi rất nhiều, chậm rãi đi tới trước mặt Trương Đức Phóng, cố gượng cười nói: “Lão đệ... Thực không phải.... Là bọn tôi có chút nhầm lẫn...!”

Từ biểu hiện của Loan Văn Thắn, Trương Đức Phóng cũng nhận ra, người thắng ván cờ lần này là Cố bí thư. Hắn thừa biết, cú điện thoại vừa rồi của Cố Minh Kiện đã đánh động đến cha hắn. Thế nhưng chỉ vì một tiểu tử mà Cố bí thư phải đích thân ra mặt như vậy, nghe cũng hơi gượng gạo cho lắm. Trừ phi, lần này Cố bí thư là muốn nhân cơ hội dạy dỗ cho kẻ đứng sau màn kia. Trương Đức Phóng liếc mắt nhìn lại Trương Dương một chút, coi bộ vận khí tiểu tử này cũng không nhỏ chút nào.

Tuy sự việc đã được giải quyết ổn thỏa, thế nhưng từ trước tới giờ Trương Đức Phóng luôn đặt sĩ diện của mình lên hằng đầu, thế mà lần này gã cục phó Loan Thắng Văn kia lại không thèm nể mặt hắn một chút nào. Hiện giờ quyền chủ động nằm trong tay phía của hắn, hiển nhiên hắn cũng nhân đây lấy lại chút uy nghiêm của mình. Trương Đức Phóng giả lơ như không nghe thấy, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi không việc gì phải xin lỗi ta. Hình như ngươi xin lỗi nhầm người rồi thì phải?”

Loan Văn Thắng cũng biết thằng nhãi kia vẫn còn gi hận trong lòng, cố ý gây khó dễ cho mình. Tuy trong lòng thầm mắng chửi thằng nhãi tiểu nhân, thế nhưng ngoài mặt hắn vẫn phải giữ nụ cười lấy lòng. Loan Thắng Văn vỗ vỗ vai Trương Đức Phóng cười nói: “Lão đệ à! Ngươi cũng biết đó, ta cũng chỉ là một người thi hành lệnh của cấp trên, có gì đắc tội, cũng mong ngươi bỏ quá cho!”

Trương Đức Phóng thấy hắn ta đã thực lòng xin lỗi như vậy, oán hận trong lòng cũng vơi bớt đi chút ít, rồi dẫn hắn tới chỗ Trương Dương cùng Cố Minh Kiện đằng xa. Thấy Loan Thắng Văn lại tới, Cố Minh Kiện tức giận mắng: “Thế nào? Lại muốn bắt người nữa sao?”

Loan Thắng Văn gượng cười nói: “Bọn ta đã điều tra rõ, là do sự nhầm lẫn ở khâu thông tin. Xin lỗi, thực sự xin lỗi!”

Trương Dương vẫn cứ lặng thinh như trước, cũng chẳng biểu hiện ra chút gì gọi là tức giận hay bất mãn cả. Sở dĩ Trương Dương chọn phương án ẩn nhẫn như vậy, mục đích cũng vì Hải Lan. Dù sao nàng ta cũng là con gái, chuyện vừa rồi quả thực là một sự đả kích nghiêm trọng tới tâm hồn nàng ta. Trương Dương hiểu điều đó, nên cũng không muốn sự việc kéo dài hơn nữa, như vậy chỉ càng làm vết thương lòng của nàng ta nhói đau hơn mà thôi. Một lúc sau, Trương Dương mới lạnh nhạt nói: “Hiểu nhầm là chuyện đương nhiên rồi. Ta cũng không mong muốn sau này sẽ phát sinh những chuyện như vậy nữa!”

Được Trương Dương tha chết, Loan Thắng Văn gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. Tuy đã qua được cửa ải của Trương Dương, thế nhưng hắn cũng không dám rời đi ngay mà vẫn đứng lại, chờ vị Cố công tử kia xử lý tiếp.

Nếu như Trương Dương đã không muốn truy cứu thì Cố Minh Kiện hắn cũng không có lý do gì phản đối lại. Thế nhưng cũng không thể bỏ qua mọi chuyện dễ dàng như vậy. Cố Minh Kiện liếc mắt nhìn Loan Thắng Văn, lạnh lùng nói: “Loan cục phó, ngươi nói thử xem. Tối nay cả đám các ngươi chạy tới khách sạn, phá rối bạn ta nghỉ ngơi, thực sự đã phá hỏng hết hình tượng người cảnh sát mẫu mực trong lòng dân chúng. Rốt cục, chuyện này ngươi tính giải quyết như thế nào đây?”

“Các vị cứ yên tâm, ta đảm bảo chuyện này sẽ là tuyệt mật, không để lộ ra bên ngoài nửa lời!” Loan Thắng Văn cũng là người biết thức thời. Chuyện lần này liên quan trực tiếp tới danh tiếng của vị nữ phát thanh viên xinh đẹp kia, nếu như truyền ra ngoài, chỉ sợ phiền phức lại ồ ạt kéo đến như sóng lũ.

Trương Dương chẳng muốn nghe mấy lời dắm thối của thằng nhãi kia nữa, lạnh lùng phất tay áo nói: “Nếu như các ngươi đã biết phải làm thế nào, thì nhanh chóng cút hết đi cho ta. Ta khuông muốn nhìn thấy mặt cả đám các ngươi nữa!”

Tuy khó chịu nhưng Loan Thắng Văn vẫn phải lặng lẽ rút quân rời đi.

Tuy rằng là người thắng cuộc thật đó, thế nhưng Trương Dương lại chẳng thấy vui mừng chút nào, trái lại lại càng thấy lo lắng u sầu hơn trước. Chẳng biết sau chuyện này, sẽ còn tiếp diễn chuyện gì nữa đây?

Cố Minh Kiện cùng Trương Đức Phóng cũng là người hiểu chuyện, nếu như chuyện tình đã được giải quyết xong, bọn họ cũng không nên ở lại lâu, liền cáo từ Trương Dương rời đi. Trương Dương cũng đích thân tiễn bọ họ ra tận ngoài đại sảnh. Tuy rằng từ đầu chí cuối, Trương Dương cũng không có nói tiếng cảm ơn hai người bọn họ, nhưng những lời đó Trương Dương lại để sâu trong lòng. Món nợ ân tình lần này, Trương Dương sẽ nhớ kỹ. Qua chuyện lần này, Trương Dương mới biết được thân phận thực sự của Cố Minh Kiện. Nghĩ không ra, chỉ vẩn vơ thế mà hắn lại cứu được cả con trai của vị bí thư tỉnh ủy tỉnh Đông Giang này.

Ra đến ngoài đại sảnh, Cố Minh Kiện liền xoay người, vỗ vỗ vai Trương Dương cười nói: “Nếu như mai ngươi vẫn chưa đi, thì trưa mai, ta làm bữa xả xui cho ngươi. Thế nào?” Nói là ngày mai chứ thực ra bây giờ cũng đã là rạng sáng, sắp đến bữa trưa rồi.

Thực ra Trương Dương cũng định trưa này rời Đông Giang, nhưng tối qua Cố Minh Kiện đã cố sức giúp đỡ mình như vậy, Trương Dương cũng không tiện từ chối. Ngẫm lại, giờ có về Xuân Dương đi chăng nữa, thì cũng chẳng có việc gì trọng yếu phải làm, thà rằng cứ nán lại thêm nửa ngày, bồi đắp thêm cảm tình với vị Cố công tử này, kết thêm người bạn mới, chắc chắn sau này còn phải nhờ hắn nhiều. Mà trên hết, chuyện tối qua thực sự đã làm tổn thương Hải Lan, Trương Dương cũng phải nán lại an ủi vỗ về nàng ta mới phải. Truyện "Y Đạo Quan Đồ "

Trái với những suy nghĩ của Trương Dương, Hải Lan không thuộc dạng đàn bà nhu nhược mềm yếu như vậy. Quả thực chuyện tối qua là một sự đả kích cực kỳ to lớn với nàng, nó chẳng khác gì cơn đại hồng thủy hủy diệt tất cả mọi thứ của nàng. Danh vọng, sự nghiệp, danh tiếng, sợ rằng sau này sẽ chẳng còn lại gì. Hải Lan cũng thuộc loại người không cam chịu như vậy. Đến giờ nàng mới nhận ra, cho dù đến Đông Giang, những cuộc tranh đấu quyền lực vẫn không ngừng diễn ra, thực sự là không ở đâu có hai từ hòa bình vĩnh viễn cả. Chỉ tội cho Trương Dương, vì nàng mà cũng bị cuốn vào cuộc tranh đấu lần này.

“Để ta đưa ngươi về nhà!” Giọng nói trầm ấm của Trương Dương lại nhẹ nhàng vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.

Hải Lan nhu thuận gật gật đầu, chậm rãi ngồi lên xe. Trương Dương vừa đóng cửa xe lại, nàng liền ôm chầm lấy hắn, tuy trong bóng tối nhưng hai bờ môi vẫn chính xác đến được với nhau. Cảm nhận thấy khuôn mặt xinh đẹp kia đã đẫm lệ tự lúc nào, Trương Dương xót xa ôm chặt Hải Lan vào lòng hơn, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, sẽ không việc gì nữa đâu, mọi chuyện đã qua rồi!”

Lúc này Hải Lan cũng không khống chế nổi bản thân nữa, cứ muốn nằm im trong lòng Trương Dương mãi, rồi lại khóc nức nở hơn. Trương Dương lặng lẽ ôm nàng chặt hơn, nhẹ vuốt ve mái tóc ngắn của nàng, cố gắng dùng hơi ấm của mình, an ủi nàng được phần nào.

Mãi một lúc lâu sau, Hải Lan mới ngừng khóc, hai mắt nàng cũng đỏ sọng lên nhìn chằm chặp Trương Dương: “Vì sao không hỏi ta tại sao lại xảy ra như vậy?”

Trương Dương thản nhiên cười nói: “Nếu như ngươi muốn cho ta biết, thì tự khắc ngươi sẽ nói ra. Ngươi đã không muốn nói, thì ta cũng chẳng muốn cưỡng cầu?”

Hải Lan cắn chặt môi dưới, cố gắng lấy hết dũng khí của mình: “Ngươi hẳn đã biết, sự việc đêm nay chính là nhắm vào ta. Chuyện này với ngươi không có quan hệ gì.”

Trương Dương lắc lắc đầu: “Đã là chuyện của ngươi, cũng có nghĩa là chuyện của ta. Bất kể là kẻ nào đi chăng nữa, dám động đến nữ nhân của ta, nhất định ta sẽ không tha cho kẻ đó toàn mạng!”

Đôi mắt đẹp của Hải Lan lại ươn ướt, nàng lại nhào vào lòng Trương Dương một lần nữa: “Trương Dương! Ta cầu xin ngươi, ngươi đừng nên đối tốt với ta như vậy. Ta không đáng. Thực sự không đáng …!”

Trương Dương dùng bàn tay to bè của mình, chầm chậm lâu đi vệt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của Hải Lan, giọng điệu đầy kiên định nói: “Đáng! Vì ngươi, mọi chuyện ta làm đều đáng giá!”

Nỗi lòng thầm kín của Hải Lan lần thứ hai lại bị Trương Dương xuyên thủng, nước mắt cứ chảy xuống như mưa. Nằm trong lòng Trương Dương, nàng cảm nhận rõ sự ấm áp cùng vững chắc mà từ trước nay nàng hằng ao ước. Hải Lan nhẹ giọng thủ thỉ: “Ta chỉ là một người đàn bà hư hỏng. Thế nhưng tâm hồn ta, thể xác ta, mãi mãi cũng chỉ thuộc về mình ngươi. Chỉ một mình ngươi mà thôi!”