Y Đạo Quan Đồ

Chương 71: Ngươi tự nhìn lại mình đi




Ở đâu cũng đều có người tài, chỉ là nhiều lúc năng lực của họ không có chỗ được thể hiện mà thôi. Tỷ như Mã Minh Đào cũng được coi là người nhanh nhẹn sáng dạ. Điểm mạnh của hắn chính là ở khâu thu thập tin tức. Dựa theo chỉ thị của tiểu Trương bí thư, rất nhanh hắn đã tìm được tư liệu về những người gây rối bệnh viện gần đây. Vị nữ bệnh nhân kia tên Ngô Ngọc Cầm, còn chồng nàng ta tên là Chu Trường Luận. Hai người đều là công nhân viên của nhà máy nhiệt điện huyện Xuân Dương. Tuy rằng gia đình Chu Trường Luân khá đông anh em, thế nhưng Mã Minh Đào cũng đã tìm được đầy đủ tư liệu của từng người một, không thiếu một ai.

Sau khi xem xong hết thảy những tư liệu Mã Minh Đào thu lượm được, điều đầu tiên Trương Dương làm đó là đến thẳng nhà máy nhiệt điện, thứ nhất muốn đám lãnh đạo ở đó gây áp lực lên đôi vợ chồng kia bắt họ phải dừng hành động phá rối gây mất trật tự tại bệnh viện, bằng không sẽ đuổi việc. Mà không chỉ có xử lý hai vợ chồng nhà kia, mà kể cả anh chị em gái gì Trương Dương cũng đều phải cho chúng một bài học thích đáng.

Trương Dương cũng định dùng gã tóc dài Thường Thất Cân kia xử lý mấy việc ngoài lề, đó chính là chiêu gậy ông đập lưng ông. Các ngươi biết gọi người tới phá rối ông, chẳng nhẽ ông không biết hay sao?

Quả như dự đoán, hai ngày sau đôi vợ chồng kia sợ bị đuổi việc ở nhà máy nhiệt điện nên chạy tới bệnh viện đồng ý giải quyết riêng. Trước kia chủ nhiệm phòng y tế Phó Hồng Lâm đã từng thay mặt bệnh viện nói lời xin lỗi cùng đưa ra bồi thường. Ngoại trừ việc miễn phí toàn bộ tiền viện phí thuốc men, bệnh viện còn bồi thường cho vợ chồng bọn họ tám vạn đồng, nhưng cũng vì vợ chồng bọn họ nhất quyết đòi bệnh viện phải bồi thường mười vạn nên vụ việc mới dây dưa đến tận bây giờ.

Lần thứ hai đàm phán, vì có những hành động đúng đắn của tiểu Trương bí thư nên vụ việc mới nghiêng về phía bọn họ, nên Phó Hồng Lâm cũng tỏ ra cứng rắn hơn lần trước. Điều kiện bồi thường vẫn là miễn giảm viện phí, thế nhưng khoản tiền bồi thường thêm thì Phó Hồng Lâm lại không hề đề cập đến một chút nào. Cũng bởi nhẽ người nhà đôi vợ chồng kia gây rối đánh đập hành hung nhân viên bệnh viện, thứ nhất làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc của bệnh viện, thứ hai, phá hỏng hình ảnh của bệnh viện trong mắt người dân. Phó Hồng Lâm viện vào lý do đó nên cuối cùng chỉ bồi thường cho đôi vợ chồng kia năm nghìn đồng.

Trương Dương cũng sớm biết kết quả cuối cùng cũng gần gần như vậy. Có lẽ sau lần này, cũng chẳng có mấy người dám đến gây rối trước cổng bệnh viện nữa. Nhưng để chắc chắn, Trương Dương cũng đánh điện cho Khương Lượng một chút, ý muốn nhờ hắn có lời xuống đồn công an gần bệnh viện, kêu đám cấp dưới của hắn thường xuyên để mắt tới bệnh viện. Dù sao bệnh viện cũng là nơi nhạy cảm, cũng là nơi nhiều tai tiếng nhất. Tuy rằng bây giờ không có người đến gây rối, cũng không chắc là sau này sẽ không có. Cứ phòng xa cho chắc.

Sau vụ việc vừa rồi, danh tiếng của Trương Dương chẳng khác gì tiếng sấm giữa trời ở bệnh viện chăm sóc bảo vệ bà mẹ và trẻ em. Chỉ có ba điều để hình dung thủ đoạn của vị tân bí thư trẻ tuổi kia: nhanh, mạnh, gọn gàng. Chưa đầy nửa tuần tiểu Trương bí thư có thể giải quyết sạch sẽ vụ việc đến cả viện trưởng cũng còn không giải quyết được, hơn nữa đó lại là người ta chủ động đến bệnh viện xin điều đình, bệnh viện nắm toàn quyền chủ động. Trước kia vì vẫn tưởng Trương Dương chỉ là một gã công tử bột ăn chỉ biết dựa hơi gia đình, nhưng qua vụ việc vừa rồi ánh mắt toàn thể công nhân viên bệnh viện từ hoài nghi cùng khinh thường chuyển thành kính sợ.

Lại nói tới vị viện trưởng Nghiêm Thế Đông. Lúc hắn đang trên đường từ hội nghị về Xuân Dương, hắn đã được thông báo chuyện Trương Dương được bổ nhiệm là bí thư bệnh viện. Nói thực, từ đáy lòng hắn cũng thấy hơi khó chịu. Một tiểu tử còn chưa dứt sữa vậy mà được bổ nhiệm là bí thư đảng bộ một bệnh viện huyện. Chắc chắn chuyện này phần nhiều là do bối cảnh sau lưng hắn dàn dựng. Gần đây hắn cũng có nghe chuyện đồn của thằng nhãi này với vị tân nữ chủ tịch huyện Tần Thanh. Hắn cũng biết cái chức bí thư bệnh viện này cũng chỉ là bàn đạp của thằng nhãi kia trên con đường làm quan, có lẽ thằng nhãi này ngồi còn chưa nóng đít là lại được chuyển đi chỗ khác rồi. Chỉ cần thằng nhãi này ngoan ngoãn làm cái chức bí thư của hắn, không can thiệp vào nội bộ bệnh viện, thì Nghiêm Thế Đông cũng đồng ý chung sống hòa bình. Trên thực tế, theo như nguyên tắc của bệnh viện, thì viện trưởng cùng bí thư có thẩm quyền khác nhau. Thế nhưng Trương Dương vừa đến lại áp dụng một loạt động thái mạnh mẽ cứng rắn, đây chẳng phải là biểu thị thằng nhãi kia không chịu ngồi yên một chỗ, muốn thâu tóm quyền lực hay sao? Điều này làm Nghiêm thế đông cảm thấy một sự uy hiếp chưa hề có từ trước đến nay.

Lúc Nghiêm Thế Đông trở lại bệnh viện, thấy đa số các phòng ban đều đóng chặt cửa. Nghiêm Thế Đông cũng thấy hơi nao nao. Rất nhanh hắn liền nghĩ ra chắc chắn mọi người đều ở phòng họp hội nghị. Đột nhiên nỗi lòng Nghiêm Thế Đông cảm giác sự mất mát khó tả. Đối với một người lãnh đạo như hắn mà nói, thì họp chính là lúc hắn biểu hiện quyền lực của mình. Thế nhưng hiện tại thằng nhãi Trương Dương kia lại đang làm cái điều mà nhẽ ra chỉ có hắn mới được làm, đây chẳng phải như muốn tát thẳng vào mặt hắn một cái hay sao? Từ giờ Nghiêm Thế Đông cũng đặt Trương Dương vào phía đối địch, hiển nhiên hắn không thể để thằng nhãi kia muốn làm gì thì làm được.

Nghiêm Thế Đông lặng lẽ mở cửa đi vào phòng họp. Lúc này sự chú ý của mọi người đều tập trung vào tiểu Trương bí thư nên rất ít người nhận ra Nghiêm viện trưởng vừa vào.

Phía trên bục hội trường, Trương Dương đang hào hứng diễn thuyết. Càng ở chốn quan trường này lâu, khả năng diễn thuyết cùng kích động quần chúng của thằng nhãi này càng được nâng cao. Bài phát biểu hắn hôm nay chủ yếu là đề cập về vấn đề mở rộng khuếch trương danh tiếng bệnh viện đồng thời nâng cao năng lực làm việc của cán bộ y bác sĩ bệnh viện.

Nghiêm Thế Đông đứng một bên càng nghe càng thấy ngứa tai. Mẹ nó chứ, vấn đề phát triển nghiệp vụ của bệnh viện thì liên quan chó gì đến ngươi? Đúng là vắng nhà gà mọc đuôi tôm. Ngươi tưởng không có ta ở nhà là mình là đại vương có thể hô phong hoán vũ hay sao?

Trương Dương vẫn đang nhập tâm vào bài diễn thuyết của mình, lúc tiểu Trương bí thư nói xong cả hội trường đều vỗ tay vang như sấm nổ. Một lúc sau tiếng vỗ tay lắng xuống, thế nhưng vẫn có một tiếng vỗ tay tuy nhỏ nhưng lại khá rõ ràng vẫn đang vang lên liên tục. Tất cả mọi người ở hội trường đều quay đầu lại nhìn về phía phát ra tiếng vỗ tay kia. Liền nhận ra người đang vỗ tay là viện trưởng Nghiêm Thế Đông đứng đó, trên mặt hắn vẫn còn nụ cười nhạt. Truyện "Y Đạo Quan Đồ "

Trương Dương cũng nhìn Nghiêm Thế Đông, miệng tủm tỉm cười. Tuy rằng cự ly khá xa, thế nhưng từ tiếng vỗ tay với cái điệu cười nhạt kia của Nghiêm Thế Đông, Trương Dương cũng đoán ra thằng nhãi đang có ý định bất thiện với mình. Trương Dương không phải là người thích chiến tranh, lại càng không ưa gì cái kiểu cán bộ tranh đấu lẫn nhau, bởi vậy Trương Dương cũng không có ý định coi Nghiêm Thế Đông là thù địch. Tuy rằng là một người yêu hoà bình thật đó, thế nhưng từ trước tới giờ Trương Dương cũng không phải loại người an phận thủ thường, mặc cho kẻ khác nhào nặn ra sao. Nếu như thằng nhãi kia có bất kỳ động thái gì gây khó dễ cho mình, Trương Dương cũng chẳng ngại triệt hạ hắn như bao kẻ khác.

Thấy viện trưởng tới, Mã Minh Đào cũng mấy gã cán bộ trung tầng trong bệnh viện đều cuống quít đứng dậy chào, dù sao Nghiêm viện trưởng mới đích thực là người có quyền lực lớn nhất ở đây. Nghiêm Thế Đông chậm rãi đi lên bục hội trường, hắn gần như không thèm để ý đến mấy gã cấp dưới đang nhao nhao bên cạnh, chỉ một mực nhìn Trương Dương.

Lúc đến nơi hắn mới phát hiện ra, thằng nhãi Trương Dương vẫn đang ngồi lì ở cái ghế viện trưởng, không chịu nhường chỗ cho hắn. Không còn cách nào khác, hắn đành phải ngồi xuống bên cạnh thằng nhãi Trương Dương kia.

Đúng là Trương Dương cũng không có ý định nhường chỗ cho hắn. Nói đi nói lại các ngươi cũng đều là đảng viên, mà ông đây lại đại diện cho Đảng bộ. Muốn ta nhường chỗ cho ngươi, cũng tức là muốn Đảng nhường chỗ cho ngươi sao? Không có cửa đó đâu!

Tuy rằng chỉ là một chi tiết nhỏ nhặt, thế nhưng toàn thể mọi người có mặt ở hội trường hôm nay sao lại không nhìn ra được cơ chứ? Đây chẳng phải là tiểu Trương bí thư tỏ rõ thái độ muốn đoạt quyền Nghiêm viện trưởng sao? Bọn họ mới chỉ được biết tiểu Trương bí thư là người dũng mạnh, một mình hạ gục gã cầm đầu băng đảng du côn. Nhưng thực không ngờ, tiểu Trương bí thư lại có bản lĩnh đối chọi cả với Nghiêm viện trưởng như vậy.

Một lúc sau Nghiêm Thế Đông mới mở miệng hờ hững nói: “Ta vừa mới về nên cũng không nắm rõ được tình hình bệnh viện dạo gần đây cho lắm. Thời gian trước quả thực đã là tiểu Trương bí thư phải khổ cực nhiều rồi!” Nói xong hắn quay sang nhìn Trương Dương, trên mặt là nụ cười hoà ái thân thiện. Thế nhưng nhìn kỹ lại thì cái điệu cười đó lại chẳng có chút gì gọi là thân thiện cả.

Trương Dương cũng cười hùa theo: “Sao ngài lại nói lời khách khí như vậy? Bệnh viện này không phải của tôi, cũng không phải của ngài, tôi cũng chỉ làm công việc của Đảng giao phó, giúp dân giúp nước thôi mà!”

Trương Dương vừa dứt lời là bên dưới từng đám dăm ba người tụm lại bàn tán xôn xao. Mọi người ở đây ai cũng nghe ra, tiểu Trương chủ nhiệm là muốn đối chọi với Nghiêm viện trưởng. Ý muốn nói ta với ngươi cũng chỉ ngang hàng mà thôi.

Nghiêm Thế Đông nghiêm mặt lại, giọng hơi lớn một chút: “Trách nhiệm của bệnh viện chúng ta chỉ là chữa bệnh cứu người, phải nghĩ tới lợi ích của người bệnh trước tiên. Toàn thể y bác sĩ, công nhân viên bệnh viện chăm sóc bảo vệ bà mẹ và trẻ em đều có một nguyên tắc. Đó là thà rằng để bệnh viện chịu thiệt, chứ nhất quyết không được để người bệnh bị thương tổn. Tà thằng chính mình chịu thiệt, chứ nhất quyết không được để bệnh viện bị tổn thất...”

Nghiêm Thế Đông còn chưa nói xong thì tiếng điện thoại di động lại vang lên. Trương Dương cười cười áy náy xin lỗi: “Thật ngại quá, là điện thoại của ta. Ta ra ngoài nghe một chút!” Nói xong hắn cũng chẳng cần biết Nghiêm viện trưởng có đồng ý hay không, cứ thế xoay người ra đi ra cửa.

Nghiêm Thế Đông giận đến mặt xanh thẫm cả vào. Bị thằng nhãi kia làm cụt hứng, hắn cũng chẳng buồn nói gì nữa, khoát tay áo nói: “Tan họp!” Nói xong hắn mới nhớ ra, buổi họp này cũng không phải do hắn chủ trì. Dù sao người chủ trì cũng là thằng nhãi Trương Dương kia, hắn làm như vậy cũng không hay cho lắm. Thế nhưng rất nhanh hắn liền tìm được lý do cho mình. Ngươi dám lơ ta, ta phá cuộc họp của ngươi, xem ngươi làm gì được ta nào?

Người ta đã không tới tìm, hiển nhiên Trương Dương phải tới tận cửa tìm hắn. Thực ra không phải vì Trương Dương sợ hắn là viện trưởng mà tới, mà bởi lẽ Trương Dương muốn được thực thi dự án mở thêm trung tâm thẩm mỹ ở bệnh viện của mình, thì bắt buộc phải có sự đồng ý của hắn.

Nghiêm Thế Đông nghe Trương Dương trình bầy xong dự án phát triển bệnh viện xong liền lập tức lắc lắc đầu: “Tiểu Trương bí thư à. Cậu thấy đó, công việc của bệnh viện chúng ta chủ yếu là chăm sóc bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em, chứ đâu phải là cái trung tâm thẩm mỹ viện gì gì đó? Hơn nữa chắc cậu cũng biết tình hình thực tế bệnh viện chúng ta rồi đó, làm gì có tiền để mở cái này xây cái kia được!”

Trương Dương cười nói: “Tôi còn chưa nói xong mà. Nghiêm viện trưởng cứ yên tâm, tiền này đều không phải do bệnh viện chúng ta bỏ ra, mà là có người nguyện ý bỏ vốn đầu tư. Bệnh viện chúng ta không cần phải làm bất cứ việc gì, chỉ cần cung cấp mặt bằng cho họ, rồi thì hằng năm chỉ việc ngồi nhận phần trăm thôi.”

“Như vậy vẫn không được! Nói đi nói lại chúng ta cũng là tổ chức của nhà nước, hiển nhiên không thể để đám tư nhân kia làm bừa được. Mà nếu như sau này xảy ra chuyện thì ai sẽ gánh chịu trách nhiệm đây?”

“Tôi cam đoan sẽ đứng ra gánh chịu mọi trách nhiệm!” Trương Dương lớn giọng nói lại.

Nghiêm Thế Đông nheo mắt nhìn lướt qua Trương Dương một lượt: “Chắc tiểu Trương bí thư cũng phải hiểu, làm việc thì không thể theo cảm tính như vậy được … Muốn phát triển bền vững thì phải tính toán cẩn thận từng bước một, không nên hấp tấp vội vàng.”

“Cái gì mà hấp tấp vội vàng? Trước khi đưa ra bản dự án này tôi đã điều tra cẩn thận rồi. Hơn nữa, trước đây tôi cũng đã đọc qua không ít các bản điều tra phân tích thống kê nhu cầu của người dân. Tôi cũng đã trưng cầu ý kiến của nhiều trưởng khoa trong bệnh viện, hầu hết mọi người đều đồng ý với bản dự án này. Ngài luôn miệng hô hào mọi người tăng thu giảm chi, hiện giờ ta giúp bệnh viện mở hướng phát triển thì ngài lại nói không. Chỉ bằng vào mấy lối suy nghĩ cổ hủ của ngài thì đến bao giờ bệnh viện mới lớn mạnh được? Ngài có biết, hiện giờ trong ngành y tế thì bệnh viện chúng ta là nơi có hiệu quả chữa bệnh, cùng đồng lương công nhân vào loại thấp bậc nhất hay không? Thân làm lãnh đạo bệnh viện, tôi cũng chỉ là lo cho bệnh viện, lo cho mọi người trong bệnh viện mà thôi!”

Nghiêm Thế Đông nghe xong cả mặt mày liền trầm xuống, trong lòng thầm mắng chửi. Mẹ nó chứ, ngươi mà là lãnh đạo sao? Lãnh đạo đích thực ở cái bệnh viện này là ta, ngươi chỉ là người ngoài mà thôi, việc chó gì phải nhúng mũi vào chuyện của bệnh viện chúng ta? Tuy nghĩ vậy nhưng những lời này hắn cũng không thể nói ra miệng được, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Trương Dương một cái: “Không chỉ vì một cái thẩm mĩ viện mà có thể thay đổi hiệu quả chữa bệnh cùng lương của mọi người trong bệnh viện được!”

“Chỉ cần một phần lớn mạnh là sẽ kéo cả tập thể lớn mạnh theo. Dù sao cái thẩm mĩ viện này cũng chỉ là một nơi thí điểm. Nếu như nó có thể kiếm lời thì sau này chúng ta sẽ mở rộng hơn, tạo thêm nhiều chi nhánh hơn. Nếu như không thành, bệnh viện chúng ta cũng không có bất kỳ tổn thất gì. Vậy thì tại sao chúng ta lại không thử?”

Nghiêm Thế Đông cũng chẳng tìm được lời nào để tranh cãi lại với Trương Dương, đành lắc đầu hỡ hững nói: “Ngươi muốn làm thế nào thì cứ làm như vậy đi. Ta chỉ có một câu, bệnh viện không có một xu nào đâu!”

Trương Dương cười nói: “Tôi cũng chỉ cần câu nói này của viện trưởng. Tuy rằng bệnh viện chúng ta không có tiền, thế nhưng người thì lại không thiếu. Ta nghĩ, đến lúc đó sẽ …”

“Ngươi ngừng ngay. Ta nhắc lại để ngươi biết. biên chế của tất cả mọi người đều ở bệnh viện này, bọn họ đều có công việc của mình. Ngươi lại sai bọn họ đi làm việc cho tư nhân, nếu như truyền đến tai lãnh đạo trên huyện thì ta cũng không biết ăn nói thế nào giúp ngươi đâu!”

Trương Dương cười cười thấp giọng nói: “Ngài cứ yên tâm, chuyện này ta biết phải làm thế nào!”

Thực ra ý tưởng mở trung tâm thẩm mĩ ở bệnh viện chăm sóc bảo vệ bà mẹ và trẻ em của Trương Dương cũng đều do Sở Yên Nhiên gợi ý mà thành. Trước đó Trương Dương cũng đã hỏi qua ý kiến của Triệu Tân Hồng, nhưng Trương Dương cũng thực không ngờ, một người bảo thủ có tiếng như nàng ta lại nhiệt tình tán thành dự án này của mình. Triệu Tân Hồng nói, tuy người dân huyện Xuân Dương còn rất nghèo, thế nhưng sở thích làm đẹp của con gái thì chẳng kể giàu nghèo,vì vậy trung tâm thẩm mĩ chắc chắn sẽ không ít khách. Huống hồ trung tâm thẫm mĩ này lại là của bệnh viện mở ra, hiển nhiên sẽ càng thu hút được nhiều khách hàng hơn, hiện giờ cũng không ít bệnh viện nhà nước áp dụng phương pháp này để phát triển lớn mạnh hơn. Càng ngày Trương Dương thấy bà chị Triệu Tân Hồng này nên bỏ quách cái công việc bác sĩ lương ba cọc ba đồng kia đi, mà đi làm kinh tế, chắc chắn chẳng bao lâu sau sẽ giàu lên nhanh chóng. Thực ra nàng ta thay đổi lối suy nghĩ, không còn cố chấp bảo thủ như trước kia nữa, cũng chính từ lúc Trương Dương cho nàng một cuộc sống mới, tươi trẻ, tràn đầy sức sống hơn.

Buổi chiều thứ sáu, Sở Yên Nhiên cùng Lâm Tú tới Xuân Dương. Lần này nàng không có đi chiếc xe thể thao đỏ chót yêu quý của mình nữa, mà đổi thành một chiếc Toyota trang nhã hơn, hơn nữa nàng cũng không tự lái xe mà có tài xế riêng.

Lâm Tú năm nay bốn mươi hai tuổi xuân, nhưng vì nàng vốn là bà chủ một trung tâm thẩm mĩ viện lớn nên việc chăm sóc nhan sắc nàng là người hiểu rõ hơn ai hết. Bởi vậy trông nàng mới chỉ như thiếu phụ ba mươi mà thôi.

Vì hôm nay đi với dì Lâm nên Sở Yên Nhiên ăn mặc rất lịch sự, ra dáng thục nữ hơn mọi lần nhiều. Nàng mặc một chiếc váy ngắn bó sát người màu hồng, làm lộ ra những đường con chết người. Chiếc thắt lưng nhỏ xinh càng tôn cái eo thon nhỏ của nàng hơn. Cái khăn quàng bằng lụa trắng giúp nàng có vẻ trang nhã quý phái, thế nhưng đối nghịch lại điều đó, là cặp đùi thon dài trắng muốt như tuyết kết hợp với chiếc giày cao gót bằng thủy tinh trong suốt, lại khiến nàng có vẻ quyến rũ phong tình đến lạ thường.

Trương Dương trố mắt ngắm nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, rồi lại từ dưới lên trên một lượt nữa. Chẳng bỏ sót bất kỳ một chi tiết nhỏ nào trên người nàng ta.

Sở Yên Nhiên thấy ánh mắt soi mói của hắn chẳng khác gì mấy gã sắc lang, nhịn không được gắt giọng mắng nhẹ: “Ngươi nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua con gái bao giờ hay sao?”

Trương đại quan nhân nuốt khan một ngụm nước bọt lắc lắc đầu tặc lưỡi nói: “Váy ngắn thế này thì chắc là bị người ta thấy hết rồi còn gì?”

“Ngươi nói linh tinh cái gì vậy? Thấy cái gì mà thấy? Ta mặc vậy cũng là vì ngươi đấy!” Tuy ngoài miệng thì lớn tiếng như vậy nhưng thực ra trong lòng nàng lại thấy ngọt ngào. Thấy dì Lâm tới, Sở Yên Nhiên cuống quít giới thiệu cho Trương Dương biết.

Trương Dương cười cười vươn tay ra nói: “Bà chủ Lâm … Xin chào!”

Lâm Tú cười nói: “Tôi nào phải bà chủ gì chứ? Yên Nhiên mới là bà chủ mà! Cậu là Trương Dương phải không? Trước đây Yên Nhiên cũng đã không ít lần nhắc đến cậu đó!” Hiển nhiên những lời này của Lâm Tú là ám chỉ những điều gì gì đó.

Trương Dương tủm tỉm cười nói: “Thực sự cháu cũng không còn biện pháp nào khác. Ai bảo trời tôi trời sinh đã được con gái yêu thích, có khen mấy lời cũng là hơi ít!”

Sở Yên Nhiên trợn mắt há mồm ngây ngốc nhìn hắn: “Ta thực không biết dây thần kinh xấu hổ của ngươi bị đứt từ bao giờ nữa đó!”

Lâm Tú mỉm cười: “Ta lại thấy thích tính tình của tiểu Trương. Mà ngươi cũng đừng có gọi ta là bà chủ này bà chủ kia nữa. Nếu như ngươi không chê, cứ gọi ta một tiếng dì Lâm như Yên Nhiên là được rồi!”

“Dì Lâm! Thực sự là hai từ này cháu gọi không có được. Người tuổi còn trẻ như vậy, thế nào cháu gọi hai tiếng dì Lâm được cơ chứ?”

Lâm Tú tươi cười rạng rỡ quay sang nói với Sở Yên Nhiên: “Cái miệng dẻo như kẹo của tiểu Trương lúc nào cũng nói toàn lời dễ nghe, chả trách sao ngươi lại nhớ thương hắn đến vậy!”

Sở Yên Nhiên xấu hổ mặt xinh cũng hơi đỏ lên, âm thanh cũng nhỏ như muỗi kêu thỏ thẻ nói: “Ai thèm nhớ thương hắn chứ? Nhìn bộ dạng hắn kìa, chẳng khác gì một gã nông dân cả.”

Trương Dương cũng chẳng vì câu nói đó mà giận nàng ta. Nông dân thì sao? Ta tự hào vì ta là nông dân. Chẳng phải một danh môn khuê nữ như ngươi suốt ngày cũng đều bám theo gã nông dân này hay sao?

Tuy cả buổi toàn nói chuyện cười đùa nhưng Trương Dương cũng không quên nhiệm vụ lần này của mình. Đầu tiên là đưa Sở Yên Nhiên cùng Lâm Tú đến tham quan một vòng bệnh viện bảo vệ chăm sóc bà mẹ và trẻ em. Khuôn viên bệnh viện cũng khá rộng, ngoài tòa nhà chính ba tầng ra thì vẫn còn rất nhiều khu đất trống để mở rộng kinh doanh thêm, nhận thấy tiềm năng của bệnh viện khá cao, Lâm Tú cũng rất hài lòng cho khoản đầu tư của mình. Truyện "Y Đạo Quan Đồ "

Lúc Trương Dương đang sơ lược tình hình của bệnh viện cho Lâm Tú nghe thì phó viện trưởng Triệu Tân Hồng chạy tới. Trương Dương liền giới thiệu chị Triệu cho hai người bọn họ nghe rồi bàn giao hết lại cho chị Triệu, dù sao công việc cầu nối của hắn cũng coi như là đã hoàn thành. Còn Sở Yên Nhiên tuy tiếng là chủ tịch, nhưng thực ra lần này tới đây chủ yếu cũng để gặp Trương Dương mà thôi. Nói ngay như khoản đầu tư mở trung tâm thẩm mĩ viện ở đây của nàng cũng không nhằm ngoài mục đích, sau này nàng có cớ chính đáng để tới Xuân Dương, để gặp hắn nhiều hơn.

Trương Dương dẫn Sở Yên Nhiên tới thăm quan phòng làm việc của hắn. Vừa rời khuất khỏi tầm mắt của dì Lâm và phó viện trưởng Triệu, là Sở Yên Nhiên liền chộp lấy cánh tay của Trương Dương, hung hăn cắn mạnh lên bắp tay hắn một cái rõ đau. Trương Dương đau quá kêu thảm lên một tiếng: “Ái đau! Ngươi làm cái trò gì vậy? Bị điên rồi à?”

Sở Yên Nhiên vênh cái mặt nhỏ nhắn của mình lên đắc ý nói: “Xem ngươi còn dám nói năng linh tinh nữa hay không?”

Trương Dương cẩn thận nhìn xung quanh một chút: “Tiểu nha đầu nhà ngươi bớt làm loạn một chút đi được hay không? Giờ ta là bí thư chi bộ, là Đảng viên, phải chú ý giữ hình tượng, không thể như trước kia được! Không thấy người ta đang nhìn chằm chằm bên này hay sao?”

Sở Yên Nhiên nghiêng đầu nhìn nhìn một chút cô y tá trẻ đằng xa, cười nói: “Là cô y tá xinh đẹp kia nhìn chằm chằm ngươi sao?”

Trương Dương thở dài chán nản nói: “Giờ ta mới biết, một đảng viên trẻ tuổi tài cao đẹp trai ngời ngời như ta tới bệnh viện bảo vệ chăm sóc bà mẹ và trẻ em nhậm chức, chẳng khác gì dê non vào hang sói cả. Ngươi xem, mấy cô y tá trẻ tuổi ở đây đều nhìn ta như sói đói thấy mồi vậy. Giờ ta chẳng khác gì đang sống trong hang hùm ổ sói, ngày ngày đều sống trong nỗi sợ hãi, bởi vì chỉ cần ta lơ là cảnh giác một chút thôi là bị các nàng ta bắt cóc ngay!”

“Ngươi tự nhìn lại mình đi. Cái hạng người như ngươi, chắc chỉ có mấy mẹ sói già khú đế mắt mù mới đi bắt cóc ngươi!”

Thế nhưng Sở Yên Nhiên vừa dứt lời xong là một cô nữ y tá trẻ trung xinh đẹp lại cao ráo gợi tình đi tới. Thấy Trương Dương nàng liền đánh mắt đưa tình, hơi khom người xuống nở nụ cười ngọt ngào nói: “Xin chào Trương bí thư!”

Hai mắt Trương Dương cũng sáng lên, ánh mắt hắn lướt một vòng từ đầu tới chân nàng ta, gật gật đầu lia lịa chào lại: “Xin chào! Xin chào!”

Nữ y tá trẻ tuổi kia không ngờ tiểu Trương bí thư lại có hành động vô lại như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của nàng vì xấu hổ mà đỏ bừng lên cúi gằm mặt xuống nhanh chóng rời đi. Thế nhưng Trương đại quan nhân vẫn chưa chịu thôi, vội vàng quay đầu lại ánh mắt đầy tiếc nuối nhìn bóng lưng kia xa dần. Sở Yên Nhiên đứng một bên trông thấy hết, máu ghen nổi lên, ánh mắt đầy tia lửa bắn thẳng vào người Trương Dương. Nàng khẽ giơ chân lên, gót giày cao gót để lên bàn chân Trương Dương. Nàng nở nụ cười ngọt ngào rồi hung hăng dùng sức ấn mạnh xuống, vẫn chưa thấy đỡ tức, nàng còn di di thêm vài cái nữa mới chịu thôi.

Bởi vì tâm trí Trương đại quan nhân vẫn phiêu lãng ở chỗ bóng hồng kia nên không để ý tử thần ngay bên cạnh. Đến lúc cơn đau từ chân buốt đến tận óc hắn mới nhận ra. Hắn đau đến miệng thở dốc, nói không ra thành tiếng, cứ thế ôm bàn chân nhảy lò cò.

Sở Yên Nhiên giận dỗi quay mặt sang chỗ khác lạnh lùng nói: “Trông cái bộ dạng sắc lang của Trương bí thư kìa! Ta không thèm ở đây nữa, ta về Kim Sơn. Cái gì mà trung tâm thẩm mĩ gì gì đó ta cũng không mở nữa, mặc kệ nhà ngươi!”

Trương Dương vẫn ôm chân gượng cười nói: “Sao đột nhiên ngươi lại tức giận như vậy? Ghen rồi sao? Hay là đố kị?”

“Cái gì cơ? Ta mà phải ghen vì ngươi sao? Nằm mơ! Một gã nông dân quê mùa như ngươi có cho ta cũng không thèm!”

“Ừ đó! Ta là nông dân đó, thì sao? Ngươi không thích ta thì cũng mặc kệ ngươi thôi. Ngươi không thích đầu tư nữa thì ta đi tìm người khác. Ngươi thích đi thì cứ việc, sau này chắc cũng chẳng còn gặp nhau làm gì nữa!”

Sở Yên Nhiên quay đầu lại trợn mắt nhìn hắn. Nàng thực không ngờ thằng nhãi này lại tuyệt tình đến vậy. Nghẹn ngào nửa ngày trời mới thốt ra được một câu: “Trương Dương! Ngươi bắt nạt ta!”

“Ta nào có bắt nạt gì ngươi? Ta yêu ngươi còn không hết, sao lại nói ta bắt nạt ngươi được. Căn bản là ngươi chẳng cho ta cơ hội nào thôi!”

Sở Yên Nhiên hờn dỗi mắng lớn: “Ngươi nói bậy bạ cái gì đó? Đến bao giờ ngươi mới đứng đắn được một chút vậy hả?”

Bên này Trương Dương với Sở Yên Nhiên vẫn đấu khẩu chưa dứt, bên kia phó viện trưởng Triệu Tân Hồng vừa dẫn Lâm Tú đi dạo vừa nói cho nàng biết tình hình thực trạng bệnh viện hiện nay. Thực ra lần đầu nghe Yên Nhiên nói muốn đầu tư mở một trung tâm thẩm mĩ viện ở Xuân Dương, nàng cũng kịch liệt phản đối, bởi vì nàng vẫn tưởng rằng đứa cháu gái này chỉ nông nổi nhất thời nên mới quyết định như vậy. Thế nhưng lúc xuống tận nơi xem xét thực địa, nàng mới nhận ra nơi đây cũng có tiềm năng phát triển rất lớn. Lúc này nàng mới thực sự có ý định đầu tư vào Xuân Dương, mà cụ thể là bệnh viện bảo vệ chăm sóc bà mẹ và trẻ em.

Trương Dương là chủ nhà nên hiển nhiên tối đó phải làm chủ trì mời cơm Sở Yên Nhiên cùng Lâm Tú tại nhà hàng Kim Khải Việt. Thực ra lúc khảo sát thực địa và đưa ra quyết định cuối cùng xong, Lâm Tú cũng định trở lại Kim Sơn để bàn bạc lại với mọi người rồi đưa ra phương án cụ thể tiếp theo. Thế nhưng thấy ánh mắt buồn rầu của đứa cháu gái Yên Nhiên nhìn Trương Dương, lúc này nàng mới nhận ra. Hóa ra tất cả mọi điều đứa cháu gái này làm cũng đều là vì tiểu Trương, lấy việc công làm việc tư. Tuy nói là cháu gái nhưng nàng lại chăm sóc Yên Nhiên từ lúc lọt lòng đến lúc lớn thành thiếu nữ, trong lòng nàng Yên Nhiên chẳng khác gì con gái mình. Bây giờ thấy đứa con gái mình si tình như vậy, nàng cũng chẳng còn cách nào khác, đành nhận lời ở lại dùng cơm với Trương Dương.

Ngưu Văn Cương nghe nói Trương Dương mở tiệc chiêu đãi khách quý nên đặc biệt dành một phòng Vip trên lầu cho hắn. Tối đó ngoại trừ mỗi mình Ngưu Văn Cường là người ngoài ra, Trương Dương cũng chỉ mời thêm hai chị em Triệu Tân Hồng cùng Triệu Tân Vĩ đến. Trước đó hắn cũng có ý muốn kêu Tần Thanh tới, thế nhưng lại nhớ tới nàng ta đang chiến tranh lạnh với mình, lúc nào cũng làm ra vẻ hờ hững lạnh nhạt như người dưng nước lã với nhau, mời nàng ta tới thì càng tổ làm mất mặt mình thêm mà thôi. Mà điều quan trọng nhất là cô nàng Sở Yên Nhiên kia có máu ghen không nhỏ, giả như Tần Thanh tới chỉ sợ cái bình dấm chua kia dậy mùi thì chuyện đầu tư xây dựng trung tâm thẩm mĩ viện cũng tiêu tùng theo. Trương đại quan nhân dù sao cũng là người biết nặng nhẹ, trước khi hợp đồng được chính thức ký kết thì điều quan trọng nhất là lấy lòng vị Sở tiểu thư kia.

Ngưu Văn Cường để ý thấy cả buổi vị Sở tiểu thư xinh đẹp kia lúc nào cũng chỉ quấn lấy mình Trương Dương, trong lòng hắn thầm chửi thằng nhãi đào hoa kia. Mẹ nó chứ, tiền thì ông đây nhiều hơn nó chẳng biết gấp bao nhiêu lần. Còn đẹp trai sao? Thằng nhãi kia chẳng đáng xách dép cho ông. Nhưng chẳng hiểu sao mấy tiểu mỹ nữ da trắng toàn bu quanh người hắn như vậy? Ngưu Văn Cường cũng chỉ còn biết thở dài lắc đầu chán nản, coi bộ mấy tiểu mỹ nữ kia con mắt có vấn đề hết cả rồi. Chán nản con đường tình cảm, Ngưu Văn Cường liền dồn hết tâm trí vào sự nghiệp kinh doanh của mình. Biết được Lâm Tú là bà chủ lớn của vài salong ô tô cùng mấy thẩm mĩ viện to đùng ở Kim Sơn, Ngưu Văn Cường liền lấn ná làm quen rồi đưa danh thiếp của mình ra. Lâm Tú cũng là người lăn lộn trên thương trường nhiều năm, danh tiếng của nàng cũng không phải là nhỏ. Tuy rằng từ trước tới giờ nàng không thèm để mắt tới cái huyện Xuân Dương nghèo rớt mồng tơi này. Thế nhưng đã là thương nhân thì điều quan trọng nhất là lợi nhuận, chỉ cần ở đâu thu được nhiều lợi nhuận là đổ vốn đầu tư ngay. Lâm Tú cũng chú tâm lắng nghe Ngưu Văn Cường ba hoa chào hàng.

Lại nói Triệu Tân Vĩ cũng là một người nhanh nhạy, biết nắm bắt thời cơ. Vừa nghe thấy người ta là bà chủ lớn chuyên kinh doanh về ô tô, trong đầu hắn cũng có ý niệm hợp tác làm ăn. Buổi tối hôm đó mọi người hầu hết toàn nói chuyện buôn bán làm ăn.

Sở Yên Nhiên mang tiếng là đại cổ đông thật đó, nhưng nói thực nàng chẳng chút hứng thú nào với công việc buôn bán kinh doanh này cả. Nàng tới Xuân Dương cũng chỉ vì muốn gặp Trương Dương, động cơ của nàng rất đơn giản. Nhưng chính sự đơn giản này làm nên tính ngây thơ đáng yêu của nàng. Tuy Lâm Tú coi hành động của nàng là ngu dại. Nhưng nói đi thì phải nói lại, thử hỏi con gái trên đời có ai là không có những lúc ngu dại vì tình như vậy không chứ?

Những người khác thì toàn nói chuyện làm ăn, Trương Dương cũng chỉ còn biết bắt chuyện với mỗi mình cô nàng Sở Yên Nhiên. Cũng vì mục đích muốn lấy lòng nên cả buổi Trương Dương trổ phát thần uy, luôn miệng pha trò trêu chọc nàng ta. Sở Yên Nhiên cứ khanh khách cười mãi không thôi.

Lúc Lâm Tú vừa ra khỏi toilet lại gặp ngay người quen cũ. Người quen cũ này chẳng phải ai xa lạ mà chính là cục trưởng cục công an huyện Xuân Dương, Thiệu Vệ Giang. Nói ra thì Thiệu Vệ Giang cũng khá thân thiết với vị Ta Chí Quốc cục phó cục công an thành phố Kim Sơn là chồng nàng, bởi vậy hắn mới quen biết Lâm Tú. Nhưng hắn thực không ngờ ở Kim Khải Việt này lại có thể gặp nàng ta. Thiệu Vệ Giang nheo nheo mắt nhìn kỹ lại xem có phải nhầm người không, sợ rằng có tí men nên hoa mắt nhìn nhầm thì mất mặt lắm. Lúc chắc chắn rằng là người quen Lâm Tú hắn mới vui vẻ cười nói: “Em gái! Sao tới lúc nào mà cũng chẳng thèm báo ta một tiếng vậy? Chí Quốc có tới cùng em không?”

Lúc này Lâm Tú mới thành thực kể đầu đuôi chuyến công tác ở Xuân Dương này của nàng cho Thiệu Vệ Giang nghe. Nghe xong Thiệu Vệ Giang cũng ngỏ ý muốn tới phòng của nàng ta mời rượu mọi người. Tuy rằng Thiệu Vệ Giang không chỉ một hai lần qua lại với Trương Dương, thế nhưng ngồi uống rượu chung thì đây là lần đầu tiên. Có lẽ Thiệu Vệ Giang là người duy nhất ở đây hiểu rõ bối cảnh sau lưng tiểu tử Trương Dương, hiển nhiên hắn cũng phải nể trọng Trương Dương vài phần. Hắn cũng khá tò mò về thân phận của cô nàng Sở Yên Nhiên, lại càng tò mò không biết Trương Dương với cô nàng xinh đẹp này đến tột cùng là có quan hệ gì, mà bọn họ lại ngồi sát nhau đến vậy? Hắn quay sang nhỏ giọng hỏi Lâm Tú, lúc này mới biết thân phận của Sở Yên Nhiên. Nguyên lai nàng ta lại là cháu gái của Sở Trấn Nam, trước đây nguyên tổng tư lệnh quân đội quân khu Bắc Nguyên. Nói ra thì Thiệu Vệ Giang hắn trước đây đã từng phục vụ trong quân đội, mà Sở Trấn Nam lại là thủ trưởng của hắn. Tuy hắn không thân thiết với thủ trưởng như Tạ Chí Quốc, thế nhưng lòng kính trọng của hắn dành cho thủ trưởng lại không kém gì người khác. Lúc biết được thân phận của Sở Yên Nhiên, hắn chủ động nâng chén rượu lên cười cười nói với Sở Yên Nhiên: “Thực không ngờ lại được gặp Sở tiểu thư ở đây! Nói ra thì trước đây ta là cấp dưới của Sở thủ trưởng, từ lúc người giải ngũ đến giờ ta cũng chưa có cơ hội được gặp lại. Bao giờ cô về thì nhất định phải chuyển lời hỏi thăm của ta đến Sở thủ trưởng đó!” Truyện "Y Đạo Quan Đồ "

Sở Yên Nhiên cũng vui vẻ cười theo, nâng cốc nước hoa quả của mình lên chạm cốc với hắn.

Sau khi chào hỏi với nói chuyện phiếm vài câu với mọi người xong, Thiệu Vệ Giang cũng ngỏ lời cáo từ rời đi. Vốn hắn định sắp xếp chỗ ngủ cho hai dì cháu Lâm Tú, thế nhưng không ngờ Trương Dương đã đặt phòng cho bọn họ ở khách sạn Minh Châu rồi. Thiệu Vệ Giang cũng đành thôi, trước khi đi hắn cũng nhờ Lâm Tú nhắn lại với lão bạn già Tạ Chí Quốc, lúc nào rãnh rỗi thì tới Xuân Dương chơi.

Nghe thấy tên Tạ Chí Quốc, Trương Dương lại nhớ tới lần đầu tiên gặp cô nàng Sở Yên Nhiên. Lần đó Tạ Chí Quốc vì muốn tìm đứa cháu gái bị mất tích mà điều động cả tiểu đội cảnh sát trên tỉnh về, thế nhưng tại sao hắn lại không đánh tiếng nhờ Thiệu cục trưởng giúp đỡ? Chắc hẳn là hắn sợ rằng nếu như làm lớn chuyện này sẽ kinh động đến người nhà của cô nàng Sở Yên Nhiên kia, nên chỉ lặng lẽ tìm kiếm một mình.

“Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?” Sở Yên Nhiên thấy Trương Dương đột nhiên trầm tư suy nghĩ nên nhỏ giọng hỏi thăm.

Trương Dương hơi ghé sát vào tai nàng thấp giọng nói: “Bỗng nhiên ta lại nhớ tới lần đầu tiên chúng ta gặp nhau!”

Sở Yên Nhiên cắn cắn môi dưới nói: “Ta cứ ở bên cạnh ngươi là chẳng có gặp chuyện gì tốt lành cả. Đầu tiên là bị ngã xuống vực, rồi thì đến bắt cóc tống tiền, chưa kể mấy lần bị người khác ám hại nữa. Ngươi thử nghĩ xem, đã hại ta bao nhiêu lần rồi?”

Thế nhưng thằng nhãi Trương Dương lại làm như không hề hiểu ra cái gì, cứ cười cười một cách vô sỉ nói: “Ta nói cho ngươi nghe. Con người được chia làm bốn loại. Loại thứ nhất là cho vay từ nhỏ. Loại thứ hai là phải trả nợ từ nhỏ. Loại thứ ba là báo ân từ nhỏ. Còn loại thứ tư chính là báo thù từ nhỏ. Chắc chắn kiếp trước ngươi nợ ta không ít, thế nên kiếp này ngươi mới trả nợ ta nhiều như vậy!”

Sở Yên Nhiên bĩu môi xì một tiếng kinh miệt: “Ta thèm vào! Dựa vào cái gì mà ta phải trả nợ ngươi chứ? Tại ngươi mà ta gặp bao chuyện như vậy, ta còn chưa tính nợ với ngươi nữa đó!” Đôi trái gái trẻ bên này cứ thủ thỉ trò chuyện với nhau, mặc kệ những người khác. Lâm Tú lắc lắc đầu cười nói: “Ta thấy chúng ta cũng nên mau mau chóng chóng ăn cho xong rồi đi chỗ khác, chứ ở đây lại làm kỳ đà cản mũi hai người bọn họ!”

Sở Yên Nhiên thẹn thùng đỏ bừng mặt bĩu môi nũng nịu nói: “Dì Lâm, người đừng nói lung tung nữa!”

Lúc gần tan tiệc rượu, Ngưu Văn Cường vội vàng đứng dậy đề xuất mời mọi người đi hát. Dù sao những chuyện như thế này hắn đã làm thành quen rồi, luôn là hắn chủ động kêu mọi người đi chơi tiếp, chỉ có điều lần nào cũng như lần nào, chỗ đi chơi tiếp lại là quán karaoke Ái Thần của hắn. Cũng do ở cái huyện Xuân Dương nho nhỏ này cũng chẳng còn chỗ nào chơi bời ngoài đi hát cả.

Bởi vì câu nói vừa rồi của dì Lâm nên Sở Yên Nhiên cũng không dám có ý định đi chơi riêng với Trương Dương, vội vàng đồng ý cùng đi hát với mọi người. Cả đám người lũ lượt kéo nhau sang quán karaoke Ái Thần phía đối diện. Thấy ông chủ cùng khách tới, đám nhân viên quán karaoke liền vội vàng sắp xếp một phòng, rồi mang lên một khay hoa quả to tướng cùng một đầu đĩa DVD mới cứng.

Lâm Tú trước kia từng là ca sĩ trong đoàn văn công bộ đội bởi vậy mà một bài “vọng tinh không” của nàng đi vào lòng người. Tất cả mọi người ở đây đều nghe đến thất thần, quả thực không ai ngờ một nữ doanh nhân có tiếng như nàng ta lại có thể hát hay chẳng khác gì mấy ca sĩ chuyên nghiệp cả. Lời ca vừa dứt, tất cả mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay hoan hô. Ngưu Văn Cường lớn tiếng khen ngợi: “Thực sự không ngờ Lâm chủ tịch lại hát hay đến như vậy. Giờ chắc chẳng còn ai trong đám bọn ta dám múa rìu qua mắt thợ nữa rồi.”

Lâm Tú cười nói: “Đó là các ngươi chưa từng nghe Yên Nhiên hát đó thôi. Ta mà là chuyên nghiệp thì cháu gái ta còn trên cả chuyên nghiệp nữa đó!”

Tuy quen biết cô nàng Sở Yên Nhiên lâu như vậy nhưng quả thực Trương Dương cũng chưa lần nào được nghe nàng ta hát cả. Trương Dương cười cười trêu đùa: “Ngươi cứ hát một bài cho mọi người nghe đi. Nếu như nếu hát không có được thì có bọn ta ở đằng sau vỗ tay lắp liếm dùm ngươi. Yên tâm đi, không ai cười đâu!”

Sở Yên Nhiên vươn bàn tay nhỏ bé cầm lấy một chiếc micro gõ gõ nhẹ mấy cái thử mic: “Ngươi mới không biết hát thì có!” Nàng kêu Ngưu Văn Cường chọn giúp bài “Khuôn mặt ánh trăng”. Theo tiếng nhạc du dương, giọng hát nhẹ nhàng sâu lắng của nàng nhẹ nhàng rót vào nội tâm mỗi người ở đây, ai cũng nhập tâm nghe đến thất thần.

Lần đầu tiên Trương đại quan nhân ngẩn ngơ ngồi nhìn Sở Yên Nhiên hát. Một lúc sau Sở Yên Nhiên chuyển ánh mắt về phía Trương Dương, bất chợt ánh mắt hai người bắt gặp nhau. Hai người cứ thế chăm chú nhìn nhau. Đôi mắt đẹp của nàng toát ra muôn vạn tình cảm yêu thương, nàng vẫn hát, nhưng dường như những lời ca này nàng chỉ dành riêng cho một mình Trương Dương. Lúc này tất cả mọi người ở đương trường đều nhận ra tình cảm của Sở Yên dành cho Trương Dương. Thế nhưng hai hàng lông mày của Lâm Tú lại cau chặt lại. Nàng biết, vị bí thư thành ủy thành phố Tĩnh An, Tống Hoài Ngọc cực kỳ yêu mến đứa con gái cưng này. Với địa vị hiện giờ của Trương Dương, hiển nhiên không thể xứng với Yên Nhiên được. Mà tính tình của nàng ta lại cực kỳ giống ông ngoại. Nha đầu kia đã không thích ai thì đến nhìn mặt cũng không thèm. Nhưng nếu như đã thật lòng thương yêu thì chẳng có gì ngăn cản được nàng ta. Mà điểm quan trọng nhất, Lâm Tú lại cảm thấy Trương Dương dường như không có tình ý gì với đứa cháu gái của mình. Ấn tượng của nàng về Trương Dương là một gã láu cá dẻo miệng. Hắn có thực lòng với Yên Nhiên hay không đây?

Sở Yên Nhiên hát xong một lúc lâu rồi mà mọi người vẫn còn trong trạng thái mê mẩn chưa tỉnh lại. Trương Dương là người đầu tiên vỗ tay lớn tiếng khen ngợi: “Hay! Quá hay luôn… Thực sự là từ nhỏ tới giờ ta mới nghe được giọng ca tuyệt vời như vậy! Nếu như cho đi thi thì chắc chắn phải đoạt giải nhất chứ chẳng chơi”

Sở Yên Nhiên cười nói: “Ngươi đó, bớt nói lung tung lại đi! Vừa rồi là ai luôn mồm nói ta hát không được vậy?”

“Đó chẳng qua là ta muốn khích lệ ngươi nên mới nói như vậy. Có áp lực mới tạo lên động lực mà. Không có ta khích lệ ngươi, thử hỏi ngươi có hát hay được như vậy hay không?”

Sở Yên Nhiên chu mỏ lên hờn dỗi nói: “Ta hát hay hay dở đâu liên quan gì tới ngươi?”

“Ai nói không liên quan? Lúc ngươi hát chẳng phải là nhìn chằm chằm vào mặt ta đó sao? Nếu như không phải khuôn mặt ta như ánh trăng, thử hỏi làm sao ngươi có thể hát có hồn đến như vậy được?”

Mọi người nghe thấy Trương Dương nói xong đều che miệng cười trộm. Sở Yên Nhiên giận quá hóa thẹn, hung hăng cầm cái mic gõ lên đầu Trương Dương một cái. Tuy tay đánh nhưng ánh mắt nàng lại toát ra tình ý mãnh liệt, mà cú đánh cũng nhẹ hều, tỉ như đôi tình nhân hờn dỗi đánh yêu nhau vậy.