Y Đạo Quan Đồ

Chương 353




Tôn Đông Cường đảm nhận nhiệm vụ thị trưởng thành phố Phong Trạch, đó là do bộ trưởng tổ chức tỉnh ủy đã có tác dụng, đương nhiên thành tích chính trị của bản thân Tôn Đông Cường cũng có liên quan đến việc này, việc này vừa nhắc đến đã được thông qua rất nhanh, bí thư đoàn thị thành phố Giang Hải giờ đây đì làm thị trưởng Phong Trạch không có gì mới lạ cả, nhưng đến khi nhắc tới việc của Trương Dương, thì chuyện này giống như thả một quả bom nguyên tử vào thể thế Giang Thành vậy.

Đỗ Thiên Dã nhắc đến chuyện này đầu tiên trong cuộc họp thường ủy, khi cuộc họp thường ủy kết thúc, Đỗ Thiên Dã hắng giọng, nói việc mình muốn dưa Trương Dương về làm phó thị trưởng Phong Trạch ra với tất cả mọi người.

Đỗ Thiên Dã vừa dứt lời, cả hội trường ngay lập tức im bặt, gã chưa hề thông báo với mọi người trước, dù là bộ trưởng tổ chức Từ Bưu cũng không có được thông tin gì, việc này quá đột ngột.

Chủ nhiệm nhân đại Triệu Dương Lâm ngay lập tức sa sầm nét mặt, ông ta cho rằng Đỗ Thiên Dã làm như vậy rõ ràng là đang chống đối lại ông ta, con rể của ông ta là Tôn Đông Cường đi đến Phong Trạch nhậm chức, mà bên này Đỗ Thiên Dã đã muốn đẩy Trương Dương về đó rồi, đây không phải là đối chọi với Tôn Đông Cường hay sao? Triệu Dương Lâm không tiện nói ra, ông ta không nói không có nghĩa là người khác cũng không nói.

Trước khi Đỗ Thiên Dã nhắc đến chuyện này đã cảm thấy nhất định sẽ có người đứng ra phản đối, nhưng gã không ngờ người đứng ra phản đối đầu tiên lại là Tả Viên Triều.

Tả Viên Triều nói: “Trương Dương mới 22 tuổi, còn quá trẻ.”

Đỗ Thiên Dã cười nói: “Giờ đây chẳng phải chúng ta đang đề ra việc trẻ hóa tầng lớp cán bộ sao?”

Chủ tịch chính hiệp Mã Ích Dân nói: “Một phó thị trưởng 22 tuổi, có lẽ sẽ trở thành điểm nóng trong nước mất!”

Phó thị trưởng chủ quản nông nghiệp Viên Thành Tích nói: “Kinh nghiệm của Trương Dương còn quá ít, không thấy cậu ta có thành tích gì đặc biệt!” Từ lúc Đỗ Thiên Dã đẩy y đến bộ chỉ huy phòng chống lũ lụt, Viên Thành Tích cũng chẳng thèm kiêng kị gì nữa, chống đối Đỗ Thiên Dã ra mặt.

Người khác phản đối Đỗ Thiên Dã có thể hiểu được, nhưng thái độ của Tả Viên Triều làm cho Đỗ Thiên Dã rất khó chịu, gã cảm thấy gần đây Tả Viên Triều dường như có chút gì thay đổi, mặc dù sự thay đổi đó không rõ ràng, nhưng trong lúc quan trọng, vị thị trưởng này toàn đứng ra hát trái điệu với gã, không những là Đỗ Thiên Dã, những thường ủy khác cũng cảm thấy vậy, họ thấy giữa bí thư thị ủy và thị trưởng không được ăn nhập với nhau, mâu thuẫn giữa hai người ngày càng lớn lên.

Cục trưởng công an Vinh Bằng Phi và tư lệnh phân khu Quách Lượng ngồi cạnh nhau, hai người quay ra nhìn nhau, trong cuộc họp thường ủy, họ rất ít khi tham dự vào những việc như thế này, có điều lâp trường hai người rất rõ ràng, họ đứng về phía Đỗ Thiên Dã, hơn nữa quan hệ của Trương Dương và bọn họ cũng không tồi, họ sẽ ủng hộ cho Trương Dương, nhưng bọn họ đều thuộc vào hạng không đến lúc cuối cùng không đứng ra, điều này cũng có mối quan hệ với phạm phi quản lí khá đặc thù của họ.

Phó thị trưởng thường vụ Lí Trường Vũ không nói gì, Trương Dương là do y đề bạt lên, giờ đây y có nói gì cũng không thích hợp, vì vậy y quay sang nhìn bộ trưởng tuyên truyền mới, phó thị trưởng Tiêu Minh. Tiêu Minh là thường ủy mới, là người ít kinh nghiệm nhất ở trong thường ủy, tư giao của gã và Trương Dương rất tốt, để gã đứng ra nói là hợp lí nhất.

Đỗ Thiên Dã cũng đang nhìn Tiêu Minh, lúc này, gã cần một âm thanh vang lên để ủng hộ mình, Tiêu Minh là thường ủy do gã đề bạt lên, dù là tình hay lí, thì gã cũng nên đứng ra để ủng hộ Đỗ Thiên Dã.

Tiêu Minh nói: “Tôi thấy….Bỏ phiếu biểu quyết đi!” Câu này của gã vang lên dường như rất hợp lí, nhưng Đỗ Thiên Dã nghe xong rất khó chịu, là bí thư thị ủy Giang Thành, đề ra một cán bộ cấp huyện mà cũng cần bỏ phiếu, hơn nữa lại trong tình hình đầy những tiếng nói phản đối thế này, đây là một sự thử thách rất lớn với gã, dù là kết quả thế nào, đều là việc Đỗ Thiên Dã không thể chấp nhận.

Đỗ Thiên Dã nói: “Có cần thiết phải bỏ phiếu không?” Biểu hiện của Tiêu Minh chẳng có chút ủng hộ nào, làm cho Đỗ Thiên Dã bắt đầu tức giận, hôm nay gã phải đứng ra đàn áp ý của quần chúng, Trương Dương tôi chắc chắn sẽ dùng, để xem các người ai dám nhảy ra phản đối.

Lúc quan trọng nhất, vẫn là bộ trưởng tuyên truyền Từ Bưu đứng ra nói: “Tôi thấy Trương Dương được đấy, nói về kinh nghiệm của cậu ấy ít, tôi thừa nhận, nhưng nói rằng người ta không có thành tích chính trị, thì tôi phát buồn cười. Xa thì thôi không nói, nhưng chúng ta chỉ cần nói đến việc của phòng chiêu thương, An gia đầu tư, Lam Tinh xây nhà xưởng, tập đoàn Bối Ninh đầu tư, những việc đó có việc nào cậu ấy không nhúng tay vào, hơn nữa, thanh niên mười tốt thành phố Giang Thành có thể làm thị trưởng, thì thanh niên mười tốt của tỉnh Bình Hải làm phó thị trưởng có gì là không được, tôi thấy được, không những được, mà còn cảm thấy hơi không trọng dụng nhân tài!”

Viên Thành Tích cười lạnh lùng nói: “Theo lô gic của ông, thì thanh niên mười tốt của quốc gia nên làm tỉnh trưởng rồi!”

Tính của Từ Bưu cứng rắn nhất trong tất cả thường ủy, từ trước đến giờ, ông ta không hề sợ sệt thách thức của một ai, Từ Bưu nói: “Lão Viên, cái ông quản là phòng tránh bão lũ, cái đó thì tôi không bằng ông, nhưng trong phạm vi công tác của tôi, thì nghiệp vụ của tôi tốt hơn ông nhiều!”

Đánh thẳng trực diện, làm cho mặt Viên Thành Tích chuyển sang xanh như đít nhái, câu này của Từ Bưu cũng có nghĩa là, trong việc tuyển chọn cán bộ, Viên Thành Tích là một người không chuyên, ông không có quyền phát ngôn, nếu có thời gian thì đi quản lí việc phòng chống bão lũ của ông thì hơn!

Đỗ Thiên Dã nói: “Trong thời gian Trương Dương làm việc ở kỉ ủy tỉnh, biểu hiện rất xuất sắc, giành được sự khen ngợi của lãnh đạo kỉ ủy tỉnh! Bí thư Lưu kỉ ủy còn gọi điện đến, đề nghị chuyển đồng chí này đến kỉ ủy! Việc Trương Dương đảm nhiệm công tác phó thị trưởng, người nhắc đến sớm nhất là bí thư Cố tỉnh ủy!” Đỗ Thiên Dã ngôn từ rất tốt, mặc dù Cố Doãn Tri đã từng nhắc đến việc phải đưa Trương Dương đến cơ sở hạ tầng để rèn luyện, nhưng không nói là để hắn đi làm phó thị trưởng Phong Trạch, nhưng lần này, Đỗ Thiên Dã đã tính rất chuẩn. Đám thường ủy không ai dám đứng ra để chứng minh Cố Doãn Tri có từng nói như vậy hay không, với đám người của Triệu Dương Lâm, phải dùng biện pháp mạnh, tôi là bí thư thị ủy Giang Thành, tôi là người đứng đầu, tôi nói gì nghĩa là như thế!

Phó thị trưởng thường vụ Lí Trường Vũ từ đầu đến cuối đều không phát biểu ý kiến gì, y đứng ngoài quan sát biểu hiện của các vị lãnh đạo, y phát hiện ra rằng, biểu hiện của Tả Viên Triều rất khó hiểu, sau khi Tả Viên Triều trở thành thị trưởng Giang Thành, những bước đi của gã và Đỗ Thiên Dã khá là đều nhau và cũng được coi là ngầm hiểu nhau, nhưng hôm nay thì lại không giống vậy. Vấn đề của Trương Dương mặc dù không lớn, nhưng từ việc này đã có thể nhìn ra được một số chuyện. Đỗ Thiên Dã không đồng ý bỏ phiếu là điều rất thông minh, nếu như bỏ phiếu bầu, thì rất khó có thể nói rằng kết quả hôm nay sẽ thế nào.

Sau khi Đỗ Thiên Dã bê Cố Doãn Tri ra, không có ai dám phản đối nữa, việc Cố Doãn Tri đứng ra làm nhân chứng cho Trương Dương đã được truyền đi rất rộng, nếu như không phải có bí thư Cố đứng ra làm nhân chứng, thì đến giờ Trương Dương vẫn không làm cách nào xóa được cái mác nghi phạm. Có lãnh đạo nào trước khi về hưu không dốc sức nâng đỡ những người quanh mình? Cố Doãn Tri làm như vậy cũng là một điều không có gì kì lạ.

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Khi Thường Lăng Phong nhận được điện thoại của Trương Dương, anh ta đang ở Nam Tích, từ sau khi anh ta thôi việc ở phòng chiêu thương, đã quay về Nam Tích, anh trai của anh ta là Thường Lăng Không đảm nhận chức vụ phó thị trưởng Nam Tích. Cha mẹ đều sống chung với anh trai, Thường Lăng Phong về Nam Tích một là để đỡ buồn, hai là để thăm người nhà.

Mục đích Trương Dương tìm đến Thường Lăng Phong rất đơn giản, sự việc hắn đến Phong Trạch làm phó thị trưởng có đến 90% trở thành sự thật, ở trong thể chế, hắn làm việc thoải mái quen rồi, giờ đây là lần đầu tiên được đưa lên vị trí quan trọng như vậy, hắn không biết phải làm thế nào, vì thế định dùng Thường Lăng Phong. Tối qua không có việc gì làm, Trương Dương xem hai tập Bao Thanh Thiên, thấy lúc Công Tôn Sách xuất hiện, đột nhiên nghĩ đến Thường Lăng Phong. Bên cạnh hắn cũng cần một vị sư gia như vậy.

Trương Dương nói: “Nếu làm thư kí thì vùi dập nhân tài quá, để tôi về thương lượng với bí thư Đỗ, xem xem có thể cho anh chức vụ nào phù hợp, đến lúc đó, anh cùng tôi đi Phong Trạch, tôi làm việc cùng với anh cũng yên tâm!”

Thường Lăng Phong nghe nói Trương Dương sắp sửa đến Phong Trạch làm phó thị trưởng, cảm thấy rất lạ kì, mặc dù gần đây anh ta không mấy liên lạc với Trương Dương, nhưng luôn quan tâm đến biểu hiện của hắn, Thường Lăng Phong nói: “Chúc mừng anh, xem ra về sau phải đổi cách xưng hô, gọi anh là thị trưởng Trương rồi!”

Trương đại quan nghe thấy từ này, trong lòng ngọt như mía lùi, nhưng trên miệng thì vẫn khiêm tốn: “Chỉ là có ý như vậy thôi, bộ tổ chức vẫn chưa tìm tôi nói chuyện mà.”

Thường Lăng Phong nói: “Đã là việc bí thư Đỗ quyết định, nhất định sẽ không có vấn đề gì!”

Trương Dương nói: “Nói thật lòng, trong lòng tôi không chắc chắn lắm, gọi điện cho anh, là để anh về giúp tôi!”

Thường Lăng Phong nói: “Giúp anh thế nào? Chẳng lẽ anh định để tôi làm thư kí cho anh à?”

Trương Dương nói: “Nếu làm thư kí thì vùi dập nhân tài quá, để tôi về thương lượng với bí thư Đỗ, xem xem có thể cho anh chức vụ nào phù hợp, đến lúc đó, anh cùng tôi đi Phong Trạch, tôi làm việc cùng với anh cũng yên tâm!”

Giang Quang Á nói: “Trương Dương, đi đến núi Thanh Sơn trước đi, ngày mai chúng tôi dậy sớm leo núi, nghe Dưỡng Dưỡng miêu tả núi Thanh Sơn đẹp như vậy, chúng tôi rất muốn đến ngắm cảnh càng lớn càng tốt.”

Trương Dương nói: “Từ trước đến nay ngắm cảnh đều không đẹp bằng nghe cảnh, giờ đây trên núi Thanh Sơn đều đen sì rồi.”

Thường Lăng Phong nói: “Trương Dương, tôi không phải không muốn giúp anh, nhưng tôi thật sự không hứng thú với những việc trên quan trường!”

Trương Dương nói: “Đừng quên lời hứa của hai chúng ta lúc đầu!”

Thường Lăng PHong cười nói: “Tôi đương nhiên là không quên, nhưng lời hứa của chúng ta lúc đầu là tôi giúp anh bên phòng chiêu thương, không đề cập đến những việc khác, giờ đây anh cần là một trợ tá, tôi không đảm nhận được đâu.”

Trương Dương nói: “Tôi thấy ý của bí thư Đỗ là, để tôi làm phó thị trưởng quản việc văn giáo vệ (Văn hóa giáo dục vệ sinh), về sau tôi sẽ tiếp quản cả phòng chiêu thương Phong Trạch, để anh làm chủ nhiệm phòng chiêu thương, như vậy sẽ không đi ngược lại lời hứa của chúng ta rồi!”

Thường Lăng Phong giở khóc giở cười: “Giờ đây anh còn chưa vào chức mà đã nghĩ đến việc lập bè lập phái rồi, người ta bảo anh đến Phong Trạch là để làm việc, chứ đâu có phải là để đấu tranh giai cấp!”

Trương Dương nhìn rất rõ điểm này, hắn hiểu rằng hắn đi đến Phong Trạch là để đấu tranh giai cấp, công việc phải làm nhưng đấu tranh là điều không thể tránh khỏi. Dù là hắn có thái độ nhẫn nhịn cho xong trong công việc, thì Tôn Đông Cường cũng rất khó có thể ăn ở hòa thuận với hắn được, chẳng có ai vừa sinh ra đã biết đấu tranh chính trị, nhưng cứ đấu cứ đấu cứ đấu mãi rồi cũng thành quen. Trương Dương nói: “Lăng Phong, anh phải giúp tôi lần này, chúng ta là đàn ông phải không? Đàn ông đã nói thì phải giữ lời.”

Thường Lăng Phong nói: “Anh ấy à, anh chỉ thấy tôi dễ bắt nạt thôi, được rồi! Tôi đến Phong Trạch ổn định trước, đến khi anh ổn rồi tôi sẽ qua đó!”

“Thôi đi, giai đoạn đầu là quan trọng nhất, đến khi tôi cắm được rễ rồi có cần đến anh không?” Trương đại quan nghe ra ý miễn cưỡng trong câu nói của Thường Lăng Phong.

Thường Lăng Phong cười, không nói gì.

Trương đại quan ném ra một đòn sát thủ: “Thường Lăng Phong, tôi còn quên chưa báo với anh một việc, tôi chuẩn bị đưa Chương Duệ Dung đến làm thư kí cho tôi!”

Thường Lăng Phong nói: “Không thể nào!”

Trương Dương cười rất nham hiểm: “Chỉ cần là việc tôi muốn làm, chẳng có gì là không thể cả! Chẳng phải anh thích nha đầu họ Chương đó sao? Anh không đến theo, hai chúng tôi ở Phong Trạch, nhỡ đâu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, đến lúc đó đừng trách tôi không nể tình anh em!”

Thường Lăng Phong nói: “Uy hiếp tôi!”

“Tôi cứ uy hiếp đấy, cậu xem làm gì thì làm!”

Thường Lăng Phong trả lời nước đôi: “Đợi đến khi cô ấy được điều về đó rồi hẵng hay!”

Trương Dương hiểu rồi, Thường Lăng Phong đang nói điều kiện với hắn, hắn cười nói: “Được, đợi đến khi việc của tôi quyết xong, tôi sẽ bắt tay nối dây tơ hồng cho anh!”

Sau khi Trương Dương về Giang Thành, khó khăn lắm mới có một thời kì bình ổn, đây gọi là khiêm nhường, mặc dù vẫn là phó sở, nhưng ít nhất giờ hắn ta đã có cái danh hiệu phó thị trưởng, đến cấp bậc này, không học khiêm nhường là không được, Phong Trạch là một thành phố cấp huyện, nằm ở phía bắc Bình Hải, phía đông nam Giang Thành, là một thành phố công nghiệp quan trọng khu bắc bộ Giang Tô, diện tích 1616 km vuông, ở dưới có 10 trấn, 1 khu khai phá cấp tỉnh, nhân khẩu 1030000, nhân khẩu thành phố 270000.

Trương đại quan tranh thủ thời gian này, tìm hiểu công việc một cách tử tế, điều kiện địa lí của Phong Trạch khá tốt, có đường sắt nối cả đông tây nam bắc, cách thành phố Tân Hải 90 km, hơn nữa ao hồ ở Phong Trạch khá nhiều, ngành chăn nuôi rất phát triển, khoáng sản nhiều, có nguồn tài nguyên thiên nhiên phong phú.

Trong số huyện thành phố trực thuộc Giang Thành, Phong Dịch là thành phố cấp huyện đứng đầu, cũng là một nơi kinh tế phát triển nhất.

Trương Dương rất hiếm khi có sự nhẫn nại thu thập tư liệu đến thế. Tháng tư đã sắp đi qua, bộ tổ chức lề rề mãi chưa khảo sát Trương Dương, trong lòng Trương Dương hơi sốt ruột, cái ông phó thị trưởng tương lai là hắn đến bao giờ mới được thượng nhiệm? Hắn đến tìm Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã bảo hắn đừng nóng vội, nghỉ ngơi một thời gian.

Trương đại quan không thể nào tĩnh tâm nghỉ ngơi được, từ khi từ Đông Giang trở về đây đã được một thời gian, nhưng việc phó thị trưởng cũng chưa được định luận gì, chẳng lẽ lại đi tong rồi hay sao?

Từ lúc Trương Dương đang lo lắng, thì có một đám người quen đến từ Bắc Kinh.

Cuộc điện thoại của Cố Dưỡng Dưỡng rất đột nhiên, năm giờ rưỡi chiều ngày 30 tháng 4, cô gọi điện đến, lúc đó Trương Dương đang chuẩn bị đến xem xét tình hình ở chỗ bộ trưởng tổ chức Từ Bưu, vừa đến trước khu nhà ở người nhà thị ủy.

Trương Dương nghe thấy tiếng của Cố Dưỡng Dưỡng hơi ngạc nhiên: “Dưỡng Dưỡng, tìm tôi có việc?”

Cố Dưỡng Dưỡng nói: “Anh Trương, chúng tôi đều đang ở ga tàu!”

“Ga tàu? Mọi người?”

Cố Dưỡng Dưỡng nói: “Chúng tôi định đi núi Thanh Sơn để vẽ cảnh, đã đến Giang Thành rồi!”

Trương Dương lắc đầu, Cố Dưỡng Dưỡng nói gì thì nói cũng là một đứa trẻ con, chưa bước ra khỏi cánh cửa trường học, chẳng có chút kinh nghiệm xã hội nào, những việc thế này dù gì cũng phải nói trước một tiếng, nếu như hắn không ở Giang Thành thì sao? Hắn cười nói: “Đột ngột vậy à? Cũng chẳng báo trước với tôi một tiếng!”

Bên cạnh Cố Dưỡng Dưỡng vang lên một âm thanh chói tai: “Chủ nhiệm Trương nhà anh chẳng phải một tay có thể che cả bầu trời Giang Thành sao? Chúng tôi ập đến bất ngờ, để xem xem năng lực của anh thế nào đấy.”

Trương Dương đã nhận ra, âm thanh đó là của Tra Vi, hắn cười nói: “Tra đại tiểu thư cũng đến rồi à, gì đó nhỉ, rốt cuộc mọi người đến tất cả là bao nhiêu người? Báo cho tôi một câu để tôi còn biết đường chuẩn bị!”

Tra Vi cười nói: “Tất cả! Mọi người đều đang đợi ở cửa ga tàu! Mau đến đón chúng tôi đi!”

Trương Dương nói: “Các cô đều thích đánh du kích như vậy à! Được, tôi đi ngay giờ đây!” Trương Dương gọi điện cho Giang Lạc, Giang Lạc đang là thư kí cận thân của bí thư thị ủy, rất vinh quang, điều động xe của chính phủ thành phố, cũng chỉ là một câu nói là xong, Trương Dương cũng có thể điều động, nhưng giờ đây hắn không có chức thật, không muốn bị người khác nói ra nói vào.

Trương Dương đi tắc xi đến ga tàu, phát hiện chiếc xe khách của thị ủy cũng đã đến rồi, lái xe rất quen với Trương Dương, cười nói: “Chủ nhiệm Trương, anh không lái xe à?” Chiếc xe Jeep của Trương Dương ở chính phủ thành phố cũng rất nổi tiếng.

Trương Dương thầm nói giờ đây hắn phải khiêm nhường, chiếc xe Jeep đã trở thành vật chứng ở Đông Giang rồi, dù là có lấy được nó ra hắn cũng không dùng nữa, đâm chết Triệu Quốc Lương, thật là một việc đen đủi. Đương nhiên hắn không nói lí do này cho lái xe, cười nói: “Đang sửa chữa, có lẽ lần này không dùng được nữa rồi!”

Hắn nhìn vào hướng chỗ cửa ra, không tìm thấy bóng dáng của Cố Dưỡng Dưỡng và Tra Vi đâu, tính thời gian một chút, cuộc điện thoại họ gọi lúc vào đến Giang Thành, từ Bắc Kinh đến đây, xe còn 5 phút mới vào ga, hắn đã đến sớm rồi.

Người lái xe cẩn thận hỏi: “Chủ nhiệm Trương, có phải có lãnh đạo lớn đến từ Kinh thành không?”

Trương Dương gật đầu đáp: “Lãnh đạo, có điều, không phải là lãnh đạo gì lớn!”

Mỗi người đều có tính hiếu kì, khi Giang Lạc lấy xe có nói rằng có lãnh đạo đến từ kinh thành, tam sao thất bản, đến tai người lái xe đã thành lãnh đạo lớn, nhưng lãnh đạo đến từ Bắc Kinh có ông nào là không lớn kia chứ.

Khi hai mươi học sinh trường mĩ thuật, bao gồm cả Cố Dưỡng Dưỡng, Tra Vi, Giang Quang Á ở trong, đeo khung vẽ, xách hành lí bước ra khỏi bến tàu, lái xe thật sự thất vọng, đám người này là học sinh, đâu có phải là cán bộ chứ?

Cố Dưỡng Dưỡng và Tra Vi đi sóng bước, hai người đều mảnh khảnh, rất xinh đẹp, Cố Dưỡng Dưỡng và Tra Vi, vì phải hoạt động ở ngoài, nên hai người đều mặc quần bò, mặc chiếc áo phông màu hồng, không chỉ họ, mà tất cả những học sinh ở trường mĩ thuật đều ăn mặc vậy cả, rất nổi bật trong đám người.

Lái xe nói: “Chủ nhiệm Trương à, đây đâu có phải là lãnh đạo gì, hình như là đoàn du lịch đấy chứ!” Trương Dương cười, rồi đi ra đón.

Trương đại quan phát hiện ra mĩ nữ có cái tốt của mĩ nữ, trong hai mươi người có bảy người là con gái, tất cả hành lí đều rơi lên người các nam sinh hết, bao gồm cả Giang Quang Á cũng chủ động bê vác đồ đạc cho đám học sinh nữ.

Cố Dưỡng Dưỡng nhìn thấy Trương Dương, bước nhanh về phía hắn, cười nói: “Anh Trương!”

Trương Dương cười nói: “Làm gì thế này! Trông như là đánh sói vậy!”

Tra Vi cười nói: “Thì là đánh sói chứ còn gì nữa, chúng tôi từ Bắc Kinh đến đây chính là để đánh con sói đuôi xù là anh đấy!”

Trương Dương nói: “Lên xe đi thôi!” Hắn đến trước mặt Giang Quang Á, vác hai túi hành lí lớn từ tay Giang Quang Á, cười nói: “Quang Á, khổ vậy, con gái là không được chiều đâu, cậu càng chiều họ, họ càng dắt mũi cậu đấy.”

Bảy cô gái đồng thanh phản đối.

Trương Dương mời họ lên chiếc xe khách, nếu biết có 20 người đến thì cũng chẳng cần lấy một cái xe lớn như vậy.

Người lái xe nói: “Chủ nhiệm Trương, đến đâu?”

Trương Dương vẫn chưa trả lời, Tra Vi đã đáp: “Núi Thanh Sơn nhé, chúng tôi muốn sáng sớm ngày mai vẽ cảnh ở núi Thanh Sơn!”

Trương Dương cười nói: “Cô mơ đấy à? Từ đây đến Xuân Dương phải một tiếng đồng hồ, từ Xuân Dương đến núi Thanh Sơn, thêm một tiếng đồng hồ nữa. Tôi thấy tối nay mấy người cứ ở lại Giang Thành đi, sáng mai tôi sẽ sắp xếp cho mọi người lên núi cũng không muộn!”

Giang Quang Á nói: “Trương Dương, đi đến núi Thanh Sơn trước đi, ngày mai chúng tôi dậy sớm leo núi, nghe Dưỡng Dưỡng miêu tả núi Thanh Sơn đẹp như vậy, chúng tôi rất muốn đến ngắm cảnh càng lớn càng tốt.”

Trương Dương nói: “Từ trước đến nay ngắm cảnh đều không đẹp bằng nghe cảnh, giờ đây trên núi Thanh Sơn đều đen sì rồi.”

Tra Vi nói: “Không sao, chúng tôi đến đó cũng thử xem hương vị của lều trại, sau khi đến núi Thanh Sơn, chúng tôi sẽ tìm một chỗ dựng lều, tối nay sẽ có hội trại!” Câu này của cô ngay lập tức nhận được sự đồng ý ủng hộ của các bạn.

Đối diện với đám học sinh chưa bước ra khỏi cánh cửa trường học này, Trương Dương chỉ có thể cười đau khổ, so với họ, hắn thật là già, có lẽ không nên nói là già, mà nên nói là trưởng thành, Trương đại quan ngay lập tức nghĩ đến việc mình sắp sửa trở thành phó thị trưởng Phong Trạch, một phó thị trưởng không thể giống như họ được, mình phải khiêm nhường, phải vững vàng thận trọng trước đó hắn không phải như vậy, nhưng giờ hắn bắt đầu học.

Cố Dưỡng Dưỡng vốn muốn ngồi cạnh Trương Dương, nhưng Tra Vi đã ngồi trước rồi, Tra Vi nói: “Trương Dương, chúng tôi đến đông người như thế này, có phải làm khó cho anh không?”

Trương Dương nói: “có gì làm khó đâu, ở cùng với mọi người, tôi cũng cảm thấy mình trẻ ra nhiều lắm!”

Đám học sinh đồng thời cười rộ lên. Cố Dưỡng Dưỡng nói: “Anh Trương, cái điệu bộ anh nói chuyện thật giống cha tôi!”

Tra Vi cười nói: “Cha tôi cũng đã từng nói như vậy!”

Trương Dương thấy họ đang hừng hực khí thế, không thể làm họ cụt hứng được, hắn nói với người lái xe: “Đến Xuân Dương đi!”

Sắc mặt của người lái xe lộ ra vẻ khó coi, hôm nay y ra đây là để đến ga tàu hỏa đón người, nhưng sao Trương Dương nói thay đổi là thay đổi, nghe lời của mấy đứa nhóc điên này, ngay lập tức thay đổi chủ ý đi đến Xuân Dương, y cũng không dám đắc tội Trương Dương, những người lái xe trogn chính phủ thành phố thị ủy này, không dám đắc tội ai cả.

Trương Dương thấy người lái xe khó xử, với tính khí trước kia của hắn, đã mắng người lái xe một trận từ lâu rồi, nhưng giờ đây hắn cũng biết suy nghĩ cho người khác, hắn gọi điện cho Giang Lạc, bảo Giang Lạc xử lí tốt việc xuất xe.

Tra Vi nói: “Chúng tôi đến đông người thế này có phải không dễ sắp xếp không, nếu như có gì khó xử thì anh cứ nói ra, không phải ngại!”

Trương Dương biết Tra Vi đang khích đểu, hắn cười nói: “Có bạn từ xa đến vui bao nhiêu, các cô cứ vui chơi cho thỏa thích, không cần lo những việc khác đâu!”

Mặc dù những học sinh đến không nhiều, nhưng trong đó đều là con của lãnh đạo, chỉ riêng những người Trương Dương biết, Cố Dưỡng Dưỡng đã là con gái của bí thư thị ủy Bình Hải Cố Doãn Tri. Cha của Tra Vi Tra Tấn Nam là phó bộ trưởng bộ trung tổ, Giang Quang Á là cháu của nguyên phó thủ tướng Giang Đạt Dương, những học sinh này bình thường chẳng phải chịu khổ cực gì, nếu như sắp xếp họ đến sơn trang của Ngưu Văn Cường thì hơi kém tắm một chút, Trương Dương nghĩ một lúc, rồi quyết định sắp xếp họ đến thôn nghỉ mát tắm suối nước nóng Hi Cốc.

Lâm Tú không ở thôn nghỉ mát,cô gọi điện thoại để sắp xếp chuyện này.

Khi chiếc xe khách đi đến thôn nghỉ mát suối nước nóng, giam độc thôn nghỉ mát là Khang Cường đã đem theo hơn mười nhân công đến đợi trước cửa, rất long trọng.

Khang Cường đã quen Trương Dương từ lâu, anh ta đến trước mặt Trương Dương, cười nói: “Chủ nhiệm Trương, phòng đã sắp xếp xong rồi. Tôi bảo người phục vụ chuẩn bị phòng một chút, có cơm ngay đây!”

Trương Dương nhìn thời gian, rồi nói với Giang Quang Á: “Quang Á, giờ là bảy rưỡi, tám giờ chúng ta tập hợp ăn cơm!”

Môi trường ở thôn nghỉ mát tắm suối nước nóng rất tốt, nhưng Tra Vi không thích, cô kháng nghị: “Chẳng phải đã nói rằng hôm nay cắm trại sao?”

Trương Dương nói: “Các cô đi đường xa mệt rồi, ăn bữa cơm đã, rồi đi tắm nước nóng, nghỉ ngơi cho thoải mái một buổi tối, ngày mai hẵng nói đến chuyện cắm trại, trên núi Thanh Sơn có rất nhiều dã thú, nếu như gặp phải sói thì xong đời rồi! Hắn không phải cố tình dọa Tra Vi, mà năm ngoái hắn và Trần Tuyết đã gặp phải bầy sói đằng sau núi Thanh Vân.

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Sau khi đã phân bố phòng xong, Trương Dương ở tại biệt thự suối nước nóng, trong biệt thự có suối nước nóng, hắn gọi điện thoại cho Cố Giai Đồng, báo cáo tình hình Cố Dưỡng Dưỡng và bạn của cô đến Giang Thành.

Cố Giai Đồng nghe nói Cố Dưỡng Dưỡng đến núi Thanh Sơn rất ngạc nhiên, cô nhẹ nhàng nói: “Mấy hôm trước lúc em đi Bắc Kinh còn hỏi nó 1.5 có về không, nó còn bảo chuẩn bị về kìa!”

Trương Dương nói: “Kế hoạch không bằng thay đổi mà, lần này không những nó đến, mà còn có cả hơn mười bạn học nữa đấy!”

Cố Giai Đồng nói: “Nha đầu này, ngày càng không biết điều, toàn làm loạn thêm cho anh!”

Trương Dương cười nói: “Với quan hệ của chúng ta, có gì đâu mà loạn chứ?”

Cố Giai Đồng nói: “Chúng ta có quan hệ gì?”

“Quan hệ của chúng ta là song trùng xác thịt và tinh thần!”

“Lưu manh! Anh chẳng thể nói những câu tử tế!”

Trương Dương cười, rồi lại nói việc Đỗ Thiên Dã đề nghị hắn đến làm phó thị trưởng Phong Trạch, bảo Cố Giai Đồng hỏi một chút, tại sao việc này nhắc đến đột nhiên mất tăm mất tích, có phải là bên trên có ai đó gây trở ngại rồi không.

Cố Giai Đồng nói: “Trở ngại gì chứ, anh tưởng rằng nhiệm vụ của một cán bộ cấp phó sở, còn cần trong tỉnh mở cuộc họp à?”

Trương Dương nói: “Anh chỉ tiện hỏi vậy thôi, nếu như em không tiện thì thôi vậy!”

Cố Giai Đồng nói: “Việc của anh, em chưa nghe cha nói, nhưng Đỗ Thiên Dã đã nhắc đến, thì em sẽ nói với cha, xem ông có thể giúp anh được gì không!”

“Vậy thì ngại lắm!” Trương đại quan nói.

Cố Giai Đồng mắng; “Anh trở nên giả tạo như vậy từ bao giờ thế, rõ ràng là muốn làm quan chết đi được, mà trên miệng lại nói rằng không quan tâm, em nói cho anh nhé Trương Dương, em ghét nhất là giả tạo đấy!”

Trương Dương nói: “Vâng! Vâng! Vâng! Chị Giai Đồng dạy chí phải. Về sau quyết không dám giả tạo trước mặt chị nữa…À….Em muốn làm chuyện đó với chị rồi!”

Cố Giai Đồng đỏ mặt mắng: “Cút xa đi!” Cố nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu của cha, sau khi tạm biệt Trương Dương, rồi cụp điện thoại.

Cố Doãn Tri nói: “Điện thoại của ai thế?”

Cố Giai Đồng bước lên trước, đỡ tay cha ngồi xuống ghế: “Của Trương Dương, cậu ấy gọi điện đến là vì chuyện của Dưỡng Dưỡng.”

“Dưỡng Dưỡng?” Nghe đến tên con gái, đột nhiên Cố Doãn Tri thấy căng thẳng.

Cố Giai Đồng nói: “Dưỡng Dưỡng và một đám bạn học nhân lúc nghỉ 1.5 đi đến núi Thanh Sơn để vẽ cảnh, chẳng nói với Trương Dương trước đó, làm cho mọi việc rất đột ngột.”

Cố Doãn Tri nghe chuyện xong, ngay lập tức yên tâm, ông điềm đạm nói: “Trương Dương chẳng phải là bá vương ở đó sao? Có sự việc này không làm khó cậu ta được đâu!”

Cố Giai Đồng nói: “Cha, Trương Dương nói, Đỗ Thiên Dã mời cậu ấy đến làm phó thị trưởng thành phố Phong Trạch?”

Cố Doãn Tri ừm một tiếng chậm rãi, nhấc tờ báo trên bàn lên định xem, nhưng lại bị Cố Giai Đồng giật lại: “Cha! Nghe nói thường ủy bên Giang Thành có không ít người phản đối chuyện này, cha xem…”

Cố Doãn Tri tháo cặp kính lão xuống: “Cậu ta còn trẻ, kinh nghiệm ít, có tiếng nói phản đối cũng là chuyện bình thường, Đỗ Thiên Dã bảo cậu ta đến PHong Dịch làm phó thị trưởng, mục đích cũng quá rõ ràng, nhất định là để kìm hãm Tôn Đông Cường, những người cán bộ trẻ này, có nhiều sức lực như vậy không mang ra để kiến thiết kinh tế, không mang ra để cải cách mở cửa, cả ngày cứ nghĩ đến chuyện đấu tranh chính trị, thật là làm cha thất vọng!”

Cố Giai Đồng nói: “Quan Trường Trung Quốc có bao giờ không đấu tranh chính trị hả cha? Con thấy cả đời cha cũng không ngừng đấu tranh!”

Cố Doãn Tri cười ha ha nói: “Chính vì cha đã đi trên con đường đó, nên cha mới biết được tính nguy hại của đấu tranh chính trị, vì vậy cha không muốn những cán bộ trẻ tuổi này tiếp tục phạm phải sai lầm đó nữa.”

Cố Giai Đồng nói: “có thay đổi được không? Từ cổ chí kim, văn hóa quan trường của Trung Quốc chính là một cuốn sử đấu tranh, ai muốn thay đổi cũng không thể thay đổi được!”

Cố Doãn Tri dụi dụi mũi: “Cứ đấu đi! Ai đấu cũng chẳng liên quan gì đến cha nữa rồi, cha giờ đây chỉ đợi đến khi giao cái chức này cho người khác, sau khi nghỉ hưu, cha sẽ không quản việc thị phị trên quan trường nữa!”

Cố Giai Đồng nói: “Cha, theo cha, thì Trương Dương có thể thắng lợi đến làm phó thị trưởng Phong Trạch không?”

Cố Doãn Tri nói: “Phó thị trưởng quản việc văn giáo vệ, chẳng phải là thường ủy thành phố gì, nếu như cậu ta có thể khống chế được tính cách thì nhất định sẽ có thể thắng lợi!” Cố Doãn Tri dày dạn kinh nghiệm, ông hiểu rằng, con gái ông muốn ông tham dự vào việc này, Cố Doãn Tri không phải là không muốn giúp Trương Dương, mà là cảm thấy không cần thiết phải tham dự vào chuyện này, cục diện chính trị của Giang Thành ông đã lưu ý rồi, ông biết rằng với sự xuất hiện của Kiều Chấn Lương, cả quan trường Bình Hải sẽ phải đối mặt với một sự bão táp hoàn toàn mới, Đỗ Thiên Dã nhất định đã cảm thấy điều đó, nên giờ đây gã đang gấp rút phòng vệ, muốn khống chế cục diện chính trị của Giang Thành, có điều với tình hình mà Cố Doãn Tri hiểu được, Đỗ Thiên Dã những năm tiếp theo có lẽ không lạc quan.

Tâm thế hiện nay và vị trí của Cố Doãn Tri, càng có thể bình tĩnh phân tích vấn đề, trong lòng ông không hề hi vọng nhìn thấy việc giữa Kiều Chấn Lương và Tống Hoài Minh phát sinh mâu thuẫn, sự đấu tranh chính trị nhất định sẽ làm phân tán tinh lực của hai vị lãnh đạo, từ đó ảnh hưởng đến phát triển của Bình Hải, nhưng Cố Doãn Tri hiểu rằng, mâu thuẫn giữa Kiều Chấn Lương và Tống Hoài Minh chắc chắn phải xảy ra! Ông ta không thể ngăn cản, đã không thể tránh được trận bão táp này, thì Cố Doãn Tri hi vọng, trận bão táp đó qua đi càng sớm càng tốt, nếu như Kiều Chấn Lương và Tống Hoài Minh có thể tìm thấy được điểm cân bằng, đạt được một sự ngầm hiểu mới, thì với ngàn ngàn vạn vạn người dân ở Bình Hải, tuyệt đối là một việc tốt lớn.