Y Đạo Quan Đồ

Chương 348




Phòng 1818 khách sạn Nhất Châu. Triệu Quốc Lương và cha Triệu Dũng Phúc đang ngồi trên ban công.

Triệu Quốc Lương vừa bóp vai của gã vừa nói: “Cha à, đám quan liêu Bình Hải này thật là quá quắt, họ không muốn điều tra vấn đề chất lượng công trình, không nghĩ làm thế nào để nói với bên Vân An về vấn đề lần này, mà lại còn đem thời gian sức lực để điều tra trận đấu, họ chỉ muốn chuyển dịch sự chú ý của quần chúng mà thôi, muốn đùn đẩy trách nhiệm cho người khác.”

Triệu Vĩnh Phúc hút một điếu thuốc, ánh mắt nhìn về phía Đông Giang đang sáng đèn, ông ta là người nắm bắt các doanh nghiệp sắt thép lớn nhất trong nước, không chỉ hiểu kinh doanh chèo lái doanh nghiệp, mà còn rất hiểu về con đường chính trị, ông đồng ý với cách nhìn của con trai về vấn đề này, nhưng ông ta nhìn sâu rộng hơn cả con trai mình, trong bóng tối, một tàn lửa bay ra, bị trận gió thổi đi, phiêu bồng trong không gian.

Triệu Vĩnh Phúc gạt tàn điếu thuốc, sau đó ngồi trên chiếc ghế, thấp giọng nói: “Trận đấu giữa Thái Hồng và Thất Tinh cha chưa kịp đến xem, có điều cha có xem tường thuật trực tiếp trên ti vi.”

Triệu Quốc Lương nhìn cha, yên lặng chờ câu nói đằng sau của ông.

Triệu Dũng Phúc nói: “Chu Nghị làm chủ trận đấu này, tồn tại những sai lầm rất lớn trong việc thổi phạt!”

Triệu Quốc Lương nói: “Ông ta cũng chẳng phải thần thánh gì, làm sao tránh khỏi sai lầm được!”

Triệu Vĩnh Phúc cười, ông là người hiểu con trai nhất, ông thấp giọng nói: “Sự thích thú đối với bóng đá của con là ảnh hưởng của cha, năm 86, con cùng cha xem world cup, từ lúc đó tình yêu của con với bóng đá đã trỗi dậy, cha là một người nghiên cứu kĩ về bóng đá, cũng là một cầu thủ nghiệp dư, với con mắt chuyên nghiệp của cha, những sự việc xảy ra trên trận đấu cha nhìn thấy rất rõ.”

Triệu Vũng Phúc rút ra một điếu thuốc, Triệu Quốc Lương vội vàng châm cho cha.

Triệu Vĩnh Phúc hút một hơi rồi nói: “Là một trọng tài cấp quốc tế, biểu hiện của Chu Nghị khôn hề thích hợp với trình độ của ông ta chút nào, nếu như nói đến lần đầu tiên phạm sai lầm là vô ý, thì lần thứ hai phạn sai lầm là cố ý rồi, con có thể nói cho cha tại sao không?”

Triệu Quốc Lương lắc đầu nói: “Con không biết!”

Triệu Vĩnh Phúc nhìn con trai nói: “Chu Nghị chỉ là một trọng tài, nguyên nhân có thể làm ra sự sai lầm này chỉ có một, đó chính là lợi ích, ông ta đã đưa ra những lần phạt có lợi cho đội Thái Hồng, việc này không khó để có thể đoán ra, là nội bộ câu lạc bộ chúng ta có người đã làm gì đó.”

Triệu Quốc Lương lặng lẽ gật đầu.

Triệu Vĩnh Phúc nói: “Con nhìn cha, con hãy nói thật cho cha biết, những lần thổi phạt của Chu Nghị trong trận đấu này rốt cuộc có liên quan gì đến con không?”

Triệu Quốc Lương cắn cắn môi, cuối cùng gật mạnh đầu nói: “Cha, hôm qua là sinh nhật của cha, vì thế con muốn tặng cha một món quà sinh nhật, thế là con…Con đã bảo tổng giám đốc Cao Dũng liên lạc với Chu Nghị một chút!”

Ánh mắt Triệu Dũng Phúc trầm tư: “Đưa cho ông ta bao nhiêu tiền?’

“10000!”

Ngón tay của Triệu Dũng Phúc gõ trên chiếc ghế mấy lần, lông mày nhíu lại với nhau. Mới hút hết hai điếu thuốc, ông ta đã đứng dậy bước lên đằng trước, dựa vào lan can, yên lặng nghĩ mấy phút, rồi quyết đoán nói: “Con đi tìm Cao Dũng, bảo ông ta nói chuyện này ra!”

“Cái gì cơ ạ?” Triệu Quốc Lương tròn mắt.

Triệu Vĩnh Phúc nói: “Cho anh ta một con số có thể làm cho anh ta xúc động, bảo ông ta nhận tất cả mọi việc về mình, việc này quyết không thể để liên lụy đến con, nếu không sẽ có hậu quả khó lường!”

Triệu Quốc Lương tất nhiên không thể ý thức được tính chất nghiêm trọng của việc này, anh ta thấp giọng nói: “Cha, việc này sẽ không có vấn đề gì đâu, chỉ cần Chu Nghị kiên quyết là bắt nhầm, thì làm sao có thể làm gì được ông ấy!”

Triệu Vĩnh Phúc lạnh lùng nói: “Chu Nghị đã dám lấy tiền của con, thì dám lấy tiền của người khác, loại người này đã ăn tiền thành thói quen rồi, muốn ông ta chỉ thật thà với con là việc không thể!” Ông ta thở dài, vỗ vỗ vào vai con trai nói: “Quốc Lương, con rất thông minh, rất có đầu óc kinh doanh, đầu óc kinh doanh không thể đánh đồng với tố chất chính trị, tin cha đi. Bên Bình Hải nhất định sẽ có xử lí mạnh đối với trận đấu này, đây không phải chỉ là để chuyển dịch sự chú ý của mọi người, cũng là để khống chế cục diện, làm cho lãnh đạo tỉnh Vân An không dễ ứng phó với việc này.”

Triệu Quốc Lương nói: “Con không tin, họ có thể xóa hết sự kiện thương vong lớn như thế này!”

Triệu Vĩnh Phúc cười khổ hạnh lắc đầu nói: “Người ta cơ bản không hề nghĩ đến chuyện xóa đi chuyện này!” Ông ta không muốn chuyện này tiếp tục lấn sâu, thấp giọng nói: “Con đi tìm Cao Dũng ngay, cha có thể bảo đảm rằng, việc này không bao lâu nữa sẽ điều tra đến con, bên câu lạc bộ nhất định phải có người đứng ra nhận trách nhiệm về mình!”

Thái độ nặng nề của cha làm cho Triệu Quốc Lương bắt đầu ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, anh ta lờ mờ nhận thức được rằng, việc này không chỉ đơn tuần là một thảm kịch đổ sập sân vận động, mà còn là một trận tranh đấu vô hình vô thanh giữa hai bên lãnh đạo.

Triệu Vĩnh Phúc không đoán sai, Chu Nghị cuối cùng đã nhận tội, bởi sự uy hiếp của Trương Dương, Chu Nghị đã cúi đầu, y thấp giọng nói: “Tôi…Tôi đã nhận tiền…”

Trương Dương và Từ Lương trong đội thẩm tra quay ra nhìn nhau, hai người đều lộ ra nụ cười.

Trương Dương nói: “Chu Nghị, theo chứng cứ trước mắt chúng tôi điều tra được, đã đủ để kết tội và khởi tố ông, giờ đây còn cơ hội đối với ông!”

Từ Lương nói: “Chính sách của chúng tôi từ trước đến giờ đều là nếu thành thực sẽ nhận được sự khoan hồng, nếu như biểu hiện của ông tích cực, hợp tác, chúng tôi sẽ nói với bên tòa án, lấy biểu hiện lập công của ông làm một trong những đối chiếu khi bước vào ngày phán quyết cuối cùng.”

Chu Nghị cảm thấy cổ đã hơi khô, ông ta thấp giọng nói: “Tôi muốn….uống ngụm nước!”

Trương Dương gật đầu, bảo đồng chí phụ trách ghi chép rót cho Chu Nghị một cốc nước.

Chu Nghị uống ừng ực hết cốc nước, rồi mím mím môi nói: “Tôi thừa nhận, tôi hám tiền, tôi có sự sùng bái quá đáng với tiền. Tôi đã quên mất nguyên tắc công bằng cơ bản nhất của một trọng tài.”

Trương Dương nói: “Giờ đây không phải là lúc nghe ông tự kiểm điểm, ông vẫn chưa nói với tôi, ông đã nhận bao nhiêu tiền, tiền này là của ai đưa cho ông?”

Chu Nghị cắn môi, cuối cùng quyết định nói: “Phó tổng giám đốc câu lạc bộ Thái Hồng Cao Dũng đã đến tìm tôi trước trận đấu, anh ta hứa cho tôi 100000, trước trận đấu đưa 50000, sau khi thắng sẽ đưa thêm 50000, bảo tôi phải nắm bắt tốt trận đấu, bảo đảm câu lạc bộ Thái Hồng giành thắng lợi!”

Trương Dương lớn tiếng nói: “Tôi hỏi ông lại một lần nữa, người tiếp xúc với ông là ai?”

“Là phó tổng giám đốc câu lạc bộ Thái Hồng Cao Dũng!”

Từ Lương đã đứng dậy, anh ta nói với Trương Dương: “Tôi ngay lập tức đi báo cáo với thính trưởng Tề!”

Trương Dương gật đầu, vụ án điều tra đến bây giờ, cuối cùng đã tìm ra người liên quan đến vụ án là câu lạc bộ Thái Hồng, ý nghĩa thật sự của việc này nằm ở để một vài người nào đó của tỉnh Vân An cũng phải chịu một phần trách nhiệm.

Sau khi Từ Lương đi, Chu nghị nhìn Trương Dương với ánh mắt lo lắng: “Chủ nhiệm Trương…Tôi đã nói hết tất cả những gì tôi biết, các anh sẽ giữ lời hứa chứ?”

Cao Dũng chủ động nói: “Các người không cần hỏi nữa, tôi sẽ khai hết. Đây có được coi là tự đầu thú không?”

Lưu Diễm Hồng nói: “Nếu như anh phối hợp với chúng tôi, thì chúng tôi sẽ xử lí nhẹ!” Cô ta nhìn sang Trương Dương bên cạnh, Trương Dương nói: “Nói đi!”

Trương Dương nói: “Chu Nghị, ông có biết câu cái kim trong bọc ắt có ngày lòi ra không?”

Chu Nghị nói: “Tôi rất hối hận! Tôi rất hối hận!”

Trương Dương gian xảo nói: “Biết thế thì đã giàu to!”

Phó thính trưởng phòng công an Bình Hải nghe được việc này đã điều tra ra câu lạc bộ Thái Hồng, mặc dù việc này nằm ngoài dự đoán của ông ta, nhưng khi thật sự nắm được chứng cớ, ông ta cũng không thể không suy nghĩ đến hậu quả, dù sao thì cũng liên hệ đến sự việc giữa hai tỉnh, trong lúc này đẩy mâu thuẫn về phía câu lạc bộ Thái Hồng sẽ gây lên làn sóng dư luận rất lớn. Tề Ba làm việc gì cũng rất thận trọng. Một người nếu như quá thận trọng thì dễ thành bảo thủ, đầu tiên ông ta gọi điện cho tổ trưởng tổ điều tra Lưu Diễm Hồng, vụ án đã liên lụy đến phó tổng giám đốc Cao Dũng của câu lạc bộ Thái Hồng, bắt hay là không bắt đây?”

Lưu Diễm Hồng gần như không suy nghĩ gì hết, ngay lập tức nói: “Bắt!”

Câu này của Lưu Diễm Hồng vẫn không làm cho Tề Ba yên tâm, ông ta lại xin chỉ thị của thính trưởng phòng công an Vương Bá Hành, Vương Bá Hành làm việc rất lão luyện, ông ta điềm đạm nói: “Bí thư Cố đã nói rằng giao chuyện này cho các anh, thì các anh cứ mạnh dạn làm! Có bí thư Cố ở đằng sau rồi, các anh còn sợ gì nữa?” Dù sao thì việc này cũng chẳng có liên quan gì đến ông ta, ông ta nói thế nào cũng được.

Tề Ba vốn nghĩ hỏi thêm ý kiến của Cố Doãn Tri. Nhưng do dự một hồi rồi lại thôi, tính khí của Cố Doãn Tri ông ta cũng biết, nếu như hỏi ông ta việc này, bí thư Cố nhất định sẽ trách ông ta làm ăn không hết sức, dù sao thì mình chỉ là một phó tổ trưởng tổ điều tra, bên trên còn có Lưu Diễm Hồng, cô ta đã nói bắt, thì cứ làm theo ý của cô ta!

Vì thận trọng, Tề Ba đích thân dẫn người đi bắt Cao Dũng, ông ta cũng dùng lời lẽ rất uyển chuyển, chỉ nói rằng muốn phối hợp với tình hình điều tra. Điều làm Tề Ba ngạc nhiên là, câu lạc bộ Thái Hồng rất bình tĩnh, không hề có chút kháng cự nào, Cao Dũng cũng rất khoan dung đi lên xe của họ.

Nhìn thấy Cao Dũng bị dắt lên xe cảnh sát, hai con mắt tổng giám đốc câu lạc bộ Thái Hồng dường như phóng ra tia lửa, anh ta và Cao Dũng đã là bạn làm ăn lâu lăm, khi khán đài sân vận động đổ, anh ta không hề nghĩ đến việc bên Bình Hải sẽ chú ý tới việc thổi còi sai trong trận đấu, mà sự phát triển của sự việc giống hệt như những gì cha anh ta đã dự liệu, bên Bình Hải đã đánh mạnh vào đầu mối này, rất có khả năng muốn làm rõ việc này ra, Triệu Quốc Lương đã nói trước với Cao Dũng về vấn đề này, Cao Dũng gần như không nghĩ ngợi gì đã đồng ý ngay, đầu óc Cao Dũng rất tỉnh táo, anh ta biết việc này càng lằng nhằng càng nhiều rắc rối, mặc dù Triệu Quốc Lương mới là người thực sự đứng sau việc này, mình chỉ là một người làm theo, nhưng nếu như anh ta khai Triệu Quốc Lương ra, thì có nghĩa là tiền đồ của anh ta đến đây là kết thúc, tội hối lộ, cũng không phải là tội gì nặng, dù là mình bị kéo vào, thì mấy năm sẽ được ra thôi, không những có thể lấy được sự trọng dụng của Triệu Quốc Lương, mà còn có thể lấy được một số lượng tiền bồi hoàn nữa.

Cao Dũng đã nghĩ thấu những vấn đề này, biểu hiện của anh ta rất phối hợp.

Lưu Diễm Hồng vẫn chưa kịp hỏi.

Cao Dũng chủ động nói: “Các người không cần hỏi nữa, tôi sẽ khai hết. Đây có được coi là tự đầu thú không?”

Lưu Diễm Hồng nói: “Nếu như anh phối hợp với chúng tôi, thì chúng tôi sẽ xử lí nhẹ!” Cô ta nhìn sang Trương Dương bên cạnh, Trương Dương nói: “Nói đi!”

Cao Dũng nói: “Trước trận đấu tôi quả thật đã chủ động đưa tiền cho Chu Nghị, 50000, tôi đã hứa sẽ cho ông ta 100000, còn có 50000 chưa trả hết, không chỉ có Chu Nghị, tôi còn đưa tiền cho hai trọng tài biên nữa, một người 10000. Mục đích của tôi là để đội Thái Hồng giành thắng lợi!”

Trương Dương nói: “Ai bảo anh làm như vậy?”

Cao Dũng cười nói: “Tôi là phó tổng giám đốc của câu lạc bộ, trên thực tế, câu lạc bộ là do tôi quản lí, tổng giám đốc Triệu cho tôi quyền lực rất lớn, những việc này tôi không cần phải xin ý kiến của ai, tôi có quyền tài chính, những chi tiêu không vượt quá 500000, tôi không cần phải hỏi ý kiến cấp trên!”

Trương Dương nói: “Anh chỉ là một phó tổng giám đốc, nói trắng ra là cũng chỉ là một người quản lí cao cấp mà thôi, anh làm như vậy có lợi gì với anh chứ?”

Cao Dũng nói: “Tôi biết anh muốn làm gì! Những lời tôi nói đều là sự thật, tôi làm như vậy, là vì thành tích câu lạc bộ quá kém, nếu cứ như thế này, sẽ đối mặt với xuống hạng, thu nhập kinh tế của tôi có liên hệ mật thiết với tình trạng vận hành của câu lạc bộ, nếu như tôi không làm như vậy, thì thành tích của đội bóng quá làng nhàng, sau khi mùa bóng này kết thúc,tôi sẽ bị sa thải, lí do này đủ chưa?”

Lưu Diễm Hồng nói: “Chỉ một lí do này thôi không đủ để thuyết phục tôi!”

Cao Dũng nói: “Tôi biết Bình Hải các người muốn chuyển dịch sự chú ý của dư luận, nhưng việc thổi còi sai chẳng có liên quan gì đến vụ thảm án lần này, thủ đoạn các người dùng thật chẳng quang minh chính đại gì!”

Trương Dương cười lạnh lùng nói: “Anh cũng xứng nói lên bốn chữ quang minh chính đại này à?”

Cao Dũng nói: “Các người chỉ là muốn kéo câu lạc bộ của tôi vào thôi, tôi biết mục đích của các người, người bị kéo vào càng nhiều, ảnh hưởng càng lớn, thì càng có thể phân tán được ánh mắt của quần chúng, đúng là lắm mưu mô, tôi có thể nói rõ ràng với các người rằng, sự việc từ đầu đến cuối đều là do tôi đứng ra làm, tôi cũng đã mời luật sư, tôi sẽ chịu trách nhiệm cho tất cả những gì tôi làm, nhưng các người muốn đẩy việc đổ sập khán đài lên người tôi, tôi nhất quyết không đồng ý.”

Trương Dương nói: “Không ngờ anh lại cá tính đến vậy!”

Cao Dũng nói: “Tôi là như vậy, rất ưa thể diện, tôi rất coi trọng tất cả những gì của mình, vì thế tôi đã làm một chuyện hồ đồ, các người đã điều tra ra việc thổi còi sai, thì tôi chẳng ngần ngại gì tiết lộ thông tin cho các người, tôi có thể nói thật rằng, những câu lạc bộ loại B trước mắt, chẳng có một câu lạc bộ nào là sạch sẽ, chỉ cần các người đi điều tra, thì tất cả đều có mâu thuẫn hết, lá gan của những trọng tài này là được nuôi lớn từng ngày, và cái dạ dày của họ cũng ngày càng lớn, người nhận tiền không chỉ có mình Chu Nghị, và người đưa tiền cũng không phải chỉ có mình tôi, cứ nói câu lạc bộ Thất Tinh của Bình Hải các người, Tào Tân Nguyên dám nói mình sạch sẽ? Tôi quyết không tin! Tháng trước trong trận đấu với đội Lâm Nguyên, kết quả là thắng người ta 5:1, tất cả mọi người đều biết rằng thổi còi láo, chỉ là chẳng có ai đi điều tra cả, nếu như các người có thời gian rảnh thì có thể đi điều tra xem, nếu như Tào Tân Nguyên không đút tiền cho trọng tài trận đó, thì tôi sẽ móc mắt mình ra!”

Trương Dương nói: “Cao Dũng, đến giờ anh vẫn chưa làm rõ, chúng tôi chẳng hứng thú gì với hành vi hối lộ của anh, mà cái chúng tôi cần điều tra đó chính là nguyên nhân dẫn đến lần hỗn loạn này của trận đấu!”

Cao Dũng cười khẩy: “Nguyên nhân thật sự của hỗn loạn? Chẳng lẽ hỗn loạn trong trận đấu có liên quan gì đến việc đổ sập khán đài sao?”

Lưu Diễm Hồng nói: “Rất không may. Anh nói đúng rồi đó, theo những khảo chứng của chuyên gia bây giờ, một trong những nguyên nhân chủ yếu dẫn đến đổ sập khán đài, đó là trong một thời gian ngắn, trên khán đài đứng quá nhiều người hâm mộ, vượt quá tải trọng của nó, hơn nữa là hơn những hai lần, thiết kế của khán đài không vấn đề gì, chất lượng thi công và công nghệ cũng không có vấn đề gì, sau khi loại bỏ những nhân tố trên, nguyên nhân chủ yếu là sự hỗn loạn của người hâm mộ, còn nguyên nhân cơ bản tạo nên trận hỗn loạn này đó là trận đấu không công bằng lần này, mà người gây nên trận đấu không công bằng đó thì lại là anh và Chu Nghị!”

Cao Dũng không thể chịu nổi nữa, anh ta đứng lên tức giận nói: “Cô nói dối! Các người đang đùn đẩy trách nhiệm, nguyên nhân cơ bản xảy ra thảm kịch lần này chính là vấn đề chất lượng thi công khán đài của các người, Bình Hải các người đang rũ bỏ trách nhiệm của mình!”

Lưu Diễm Hồng nói: “Không có chứng cứ xác thực chúng tôi sẽ không nói như vậy, chúng tôi đã nói ra, thì sẽ chịu trách nhiệm! Cao Dũng, anh không những phải chịu trách nhiệm vì hành vi hối lộ của mình, mà còn phải chịu trách nhiệm về sự hỗn loạn này nữa! Tôi có thể nói cho anh rằng, tội của anh rất nặng!”

Cao Dũng tức giận nhìn Lưu Diễm Hồng, nhưng trong ánh mắt của anh ta lộ ra sự sợ hãi.

Lưu Diễm Hồng nói: “Trương Dương, tiếp sau đây giao cho cậu rồi!”

Sua khi Lưu Diễm Hồng rời đi, Trương Dương thở dài nói: “Hà tất phải vậy chứ, tôi nhìn người chẳng sai bao giờ, với cái loại anh, cùng lắm cũng chỉ làm được số cu li thôi, anh nói thật đi, rốt cuộc thì anh làm điều đó vì ai? Muốn chịu lỗi thay cho người khác, cũng cần phải phân cho rõ nặng nhẹ, nếu làm không tốt thì sẽ làm cho cả tính mạng của mình đều mất cả đấy, không đáng đâu!”

Cao Dũng nói: “Anh đang uy hiếp tôi!”

Trương Dương nói: “Có nhất thiết phải vậy không? Tôi chẳng có thù oán gì với anh cả!”

“Các người tưởng rằng tôi là đứa trẻ lên ba? Quy kết lần đổ sập này cho vụ hỗn loạn, các người cũng thật là dám nghĩ, tôi muốn xem xem trên đời này còn có cái gọi là công lí nữa không, các người là chủ nghĩa bảo vệ địa phương, để bảo vệ đám quan liêu và thương nhân Bình Hải, các người đẩy hết trách nhiệm lên người tôi!”

Trương Dương cười lạnh lùng một tiếng, cầm một tập tài liệu trên bàn ném về phía gã, nói: “Anh nhìn cho kĩ, tôi có rất nhiều thời gian, những chỗ nào không hiểu có thể hỏi tôi, gì đó nhỉ…Trên đó giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng, toàn bộ đều là thông qua sự kiểm định của chuyên gia cả, thiết kế không có vấn đề, chất lượng công trình không có vấn đề gì!”

Cao Dũng xem cẩn thận xấp tài liệu từ đầu đến cuối, càng xem càng ra nhiều mồ hôi, gã dần cảm thấy việc này còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với những gì hắn dự liệu.

Sau khi Hồng Vĩ Cơ đến Đông Giang, muốn đi tìm gặp một trong hai người Cố Doãn Tri và Tống Hoài Minh, nhưng cả hai người đều trốn tránh không gặp, làm cho ông phó tỉnh trưởng tỉnh Vân An, người đại diện toàn quyền của tỉnh Vân An là Hồng Vĩ Cơ này rất mất thể diện. Có điều bên Bình Hải vẫn phái phó thị trưởng thường vụ Triệu Quý Đình đến để đi theo ông ta. Triệu Quý Đình đã từng là ngôi sao sáng trên đàn chính trị Bình Hải, từ lúc con trai ông ta là Triệu Hải Vĩ tìm người đến Âu Dương Như Hạ, làm cho Âu Dương Như Hạ điên cuồng rồi tự sát, ông ta cũng rất thê thảm, ai cũng đều nhìn thấy sự tiều tụy của ông ta, Triệu Lí Đình già đi rất nhiều, Âu Dương Như Hạ, người phụ nữ ông ta hết mực yêu thương, giờ đây đã về quy thiên, hung thủ hại chết Âu Dương Như Hạ, đó chính là con trai của ông ta Triệu Hải Vệ, vì chuyện này, Triệu Hải Vệ đã nhận án ba mươi năm, dù là trong ngục có biểu hiện tốt và được khoan hồng, thì khi bước ra ngoài ngục đã là thế kỉ 21, vì chuyện của Triệu Hải Vệ, vợ ông ta là Lí Bình đã chịu áp lực rất lớn, tháng trước bệnh nặng qua đời, những cú đánh dồn dập làm cho Triệu Quý Đình biến thành người lạnh lùng, ông ta đã không còn giống như trước nữa, coi trọng danh lợi và địa vị, ông ta hiểu rằng, người tạo nên tấm thảm kịch này chính là ông ta. Chỉ là ông trời ông để ông ta gặp báo ứng mà thôi.

Hồng Vệ Cơ tìm thấy điểm chung trên người Triệu Lí Đình, hai người rất thất thế trên quan trường Bình Hải, hơn nữa đều là vấn đề liên quan đến phụ nữ, điều khác là, Hồng Vĩ Cơ rất may mắn đã gượng dậy được nhanh chóng, còn Triệu Lí Đình thì không nhanh như vậy.

Lần này Triệu Lí Đình cho Hồng Vĩ Cơ một cảm giác đó là tê liệt, dường như ông ta trôi dạt bên ngoài thể chế, Hồng Vĩ Cơ muốn thông qua ông ta tìm hiểu tiến triển mới nhất của Bình Hải: “Tỉnh trưởng Triệu, tôi nghe nói các ông đã bắt phó tổng giám đốc câu lạc bộ Thái Hồng Cao Dũng, xin hỏi vì nguyên do gì vậy?”

“Điều tra yêu cầu!” Triệu Quý Đình nói xong lại trầm tư.

Hồng Vĩ Cơ nói: “Tôi không hiểu tại sao bên Bình Hải lại lấy trận hỗn loạn làm nguyên nhân chính của sự việc 417?”

“Đã điều tra rõ ràng, thì phải điều tra cho toàn diện!” Triệu Lí Đình lại trầm tư.

Hồng Vĩ Cơ cảm thấy rất chán nản, Triệu Quý Đình trong ấn tượng của ông ta không phải như thế này, lúc đầu Triệu Quý Đình được coi là một trong những sự lựa chọn đầy tính cạnh tranh của Bình Hải, lúc đó ông ấy rất khí thế, trong số tỉnh trưởng, là người nhận được lời khen nhiều nhất của Cố Doãn Tri, không ngờ sau cái chết của Âu Dương Như Hạ, ông ta lại biến thành thế này.

Hồng Vĩ Cơ nói: “Tỉnh trưởng Triệu, tôi là cán bộ đi ra từ Bình Hải, nhưng tôi vẫn cảm thấy thái độ xử lí sự kiện 417 này của Bình Hải không đủ tích cực, nghĩ đến những người có người nhà chết đang kêu khóc ở ngoài kia, những người làm lãnh đạo như chúng tôi thấy rất thương tâm.”

Triệu Vĩ Cơ nói: “Đã có tổ điều tra đang làm nhiệm vụ rồi, những phương án bồi hoàn sắp sửa được đưa ra, trên tỉnh đã nỗ lực lắm rồi, tỉnh trưởng Hồng nên kiên nhẫn hơn nữa!”

Hồng Vĩ Cơ không thể nhẫn nại, ông ta cảm thấy tỉnh Bình Hải có ý thức phòng tránh ông ta, cách li ông ta với sự việc này, ông ta nói tiến trình trước mắt với bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương.

Kiều Chấn Lương nghe được tin tỉnh Bình Hải đã bắt phó tổng giám đốc câu lạc bộ Thái Hồng là Cao Dũng, và bắt đầu điều tra câu lạc bộ Thái Hồng, tức đến độ đập bà, bình thường ông ta đều rất hòa khí, nhưng khi ông ta tức lên thì không ai dám lại gần. Thư kí sợ đến độ vội vàng lùi ra ngoài, không có ai hiểu tính khí bí thư Kiều hơn anh ta.

Bộ trung tổ đã nói chuyện với Kiều Chấn Lương, ông ta biết rằng Bình Hải là bến tiếp theo của mình, trước khi ông ta chưa đến Bình Hải, không ngờ lại xảy ra vụ thảm án lần này, Kiều Chấn Lương rất đau lòng, vị trí của ông trong lòng người dân ở Vân An rất lớn, bí thư Kiều rất dễ gần, yêu dân như con, trên thực tế, Kiều Chấn Lương cũng như vậy, vị bí thư tỉnh ủy này đã nổi tiếng vì không hống hách, từ các thôn cùng ngõ hẻm của các thành phố tỉnh Vân An, thậm chí cả trên đồng cạn dưới đồng sâu đều thấy bóng dáng của ông, ông rất nhiệt tình trong việc nói chuyện trực tiếp với người dân, ông ta cho rằng như vậy sẽ hiểu được những tiếng lòng thật sự của người dân.

Sau khi biết được vụ thảm án 417, Kiều Chấn Lương thấy rằng sự ứng phó của mình không sai, phái Hồng Vĩ Cơ trở thành người đại diện đến tìm hiểu tình hình Đông Giang là điều cần thiết, mục đích ông ta để Hồng Vĩ Cơ đi là muốn trở thành thế dựa cho những người hâm mộ Vân An, cũng để mang đến lời hỏi thăm của lãnh đạo Vân An, đương nhiên ông ta cũng có ý gây áp lực cho bên Bình Hải, chết nhiều người như vậy, người hâm mộ của tỉnh Vân An chết 25 người, 113 người bị thương, đó là con số làm kinh động lòng người. Một sự kiện thảm khốc như vậy, xảy ra ở Đông Giang, xảy ra ở Bình Hải,bên Bình Hải nên chịu trách nhiệm, phải cho nhân dân Vân An một lời xin lỗi, Kiều Chấn Lương là bí thư tỉnh ủy của tỉnh Van An, dù là ông còn ở chức đó một ngày thôi, cũng phải làm tròn bổn phận của người quan phụ mẫu, ông phải bảo vệ lợi ích cho những người dân Vân An này.

Kiều Chấn Lương cũng không thể yên lặng được nữa, ông ta chủ động gọi điện cho Cố Doãn Tri.

Khi Cố Doãn Tri nghe cuộc điện thoại này, Lưu Diễm Hồng đang báo cáo với ông ta tình hình tiến triển.

Cuộc điện thoại này của Kiều Chấn Lương là sự dự đoán trước của Cố Doãn Tri rồi, Cố Doãn Tri nói: “Bí thư Kiều, sao ông lại có thời gian rảnh gọi điện cho tôi thế này?”

Câu này của Cố Doãn Tri làm cho Kiều Chấn Lương rất tức giận, nhưng ông ta lại không thể để lộ ra được, mặc dù hai người cùng cấp, nhưng lí lịch của Cố Doãn Tri bày ra ở đó, người ta là đồng chí già, cần phải tôn trọng đồng chí lớn tuổi, năng lực khống chế cảm xúc của Kiều Chấn Lương rất tốt, ông ta nhẹ nhàng nói: “Bí thư Cố, tôi muốn nói chuyện với ông một chút về sự việc thảm án 417!”

Cố Doãn Tri nói: “Việc này à! Bên Bình Hải đang tích cực điều tra, tình hình trước mắt không sáng sủa chút nào, còn về những tiến triển gần đây chúng tôi đã báo lại cho đồng chí Vĩ Cơ, có lẽ ông ấy đã nói hết rồi!”

Kiều Chấn Lương nói: “Nói một vài tình hình, nhưng vì là để bảo mật, những hiểu biết của ông ta về tiến triển tình hình không hề toàn diện!” Ý của ông ta là bên Bình Hải ít nói chuyện với ông ta.

Cố Doãn Tri nhìn sang Lưu Diễm Hồng, lúc này lòng ông đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Theo những luận chứng của tổ chuyên gia, thiết kế và thi công của khán đài sân vận động đều không có vấn đề gì cả, nguyên nhân chủ yếu dẫn đến lần đổ sập lần này là do hỗn loạn của người hâm mộ bóng đá, đổ lên khán đài vượt quá tải trọng của nó!”

Kiều Chấn Lương nói: “Bí thư Cố, lí do này có lẽ chẳng ai tin đâu!” Ông ta bị lí do của Cố Doãn Tri chọc tức rồi.

Cố Doãn Tri nói: “Tôi cũng cảm thấy không đáng tin, nhưng những kết quả luận chứng của chuyên gia là như vậy, bên trung ương cũng đã đưa xuống đây một tổ công tác, chuyên gia tổ công tác đang tiến hành luận chứng một bước tiếp!”

Kiều Chấn Lương nói: “Nếu như công trình không tồn tại vấn đề gì, thì bi kịch này đã không xảy ra!”

Cố Doãn Tri nói: “Dù là có phải công trình có vấn đề hay không, thì bên thi công công trình, bên thầu kiến trúc cũng đã bị bắt lại rồi, chúng ta cần phải điều tra cho rõ ràng việc này, nhưng có một điểm không thể phủ nhận được, đó là vụ hỗn độn của người hâm mộ cũng là một trong những nguyên nhân gây nên thảm kịch lần này. Đợi sau khi tổ công tác trung ương đưa ra kết quả điều tra, tôi sẽ thông báo với ông ngay.”

Kiều Chấn Lương nói: “Bí thư Cố, ông tưởng rằng trách nhiệm ở phía ai?”

Cố Doãn Tri nói: “Sự việc đã phát sinh, với chúng tôi đầu tiên là bồi thường cho người chết và bị thương, công tác này do đồng chí Hoài Minh đảm nhận, công tác điều ra cũng đang tiến hành rất cam go, tôi sẽ xử lí tốt chuyện này trước khi về hưu, giao lại một Bình Hải sạch sẽ lành mạnh cho người phía sau tôi!”

Kiều Chấn Lương biết thừ, câu này của Cố Doãn Tri đang nhắc nhở mình. Ông ta đã sắp về hưu, mình mới là người tiếp nhận Bình Hải trong tương lai. Kiều Chấn Lương nói: “Làm một ngày tạo phúc cả đời, tôi là bí thư tỉnh ủy tỉnh Vân An, cần phải suy nghĩ cho lợi ích của nhân dân!”

Cố Doãn Tri nói đầy lí lẽ: “Ai cũng đều như vậy cả, ông vì Vân An, tôi vì Bình Hải, nhưng chúng ta đều là vì Trung Quốc, chúng ta cần phải xử lí việc này trên nguyên tắc công bằng, chúng ta không thể nào bỏ qua bất cứ một người liên quan, bí thư Kiều, sự việc đã xảy ra ở Bình Hải, tôi sẽ phụ trách đến cùng, tôi sẽ cho người nhà của người chết một câu trả lời hài lòng.”

Kiều Chấn Lương đã nghe ra ý của Cố Doãn Tri trong câu này, sự việc phát sinh ở Bình Hải, người ta không cần mình phải nhúng tay vào. Kiều Chấn Lương nói: “Tôi tán đồng cách nói của bí thư Cố, tôi hi vọng chúng ta có thể hợp tác để xử lí tốt chuyện này, để làm cho người chết được yên nghỉ, làm cho người sống có thể giải thoát khỏi đau khổ!”

Cố Doãn Tri nói: “Việc này thật sự cần sự hợp tác giải quyết của hai bên chúng ta, nếu không thì chỉ làm cho sự việc ngày càng xấu đi, chẳng có chút lợi ích nào với cả Bình Hải và Vân An.

Kiều Chấn Lương nghe thế nào cũng thấy Cố Doãn Tri đang nói móc mình, trong lòng ông ta rất khó chịu, bắt đầu hối hận gọi cuộc điện thoại này cho Cố Doãn Tri, đây chính là ddierm ông ta không bằng Cố Doãn Tri, là người bị hại, vốn ông ta phải giữ thế chủ động mới đúng, nhưng Cố Doãn Tri lại từ thủ biến thành công, từng bước từng bước tiến sát, bất giác lại trở thành chuyển phòng thành công, gừng càng già càng cay, Cố Doãn Tri quả nhiên danh bất hư truyền.

Nếu nói một cách khách quan, thì Kiều Chấn Lương cũng có ý định nhân cơ hội này lập uy ở Bình hải, lúc này ông ta mới nhận thức được, Cố Doãn Tri vẫn chưa về hưu, ông ta ở Bình Hải một ngày, thì Bình Hải không đến lượt người khác nói, dù là Kiều Chấn Lương cũng không ngoại lệ.

Sự tấn công của Cố Doãn Tri vẫn chưa kết thúc ở đó, ông ta bình tĩnh nói: “Đồng chí Chấn Lương, sự việc hối lộ trọng tài của bên câu lạc bộ Thái Hồng đã được làm rõ rồi, tôi hi vọng rằng anh có thể điều tra việc này một cách triệt để!”

Kiều Chấn Lương nói: “Bí thư Cố, tôi là một người không thể chịu nổi bất bình, bên câu lạc bộ Thái Hồng tôi sẽ cho người đến điều tra!”

Cố Doãn Tri gật đầu, nói một vài phương pháp với Kiều Chấn Lương rồi mới cụp điện thoại.

Lưu Diễm Hồng ở ngay bên cạnh đã chứng kiến sự mạnh mẽ của bí thư tỉnh ủy, cô ta may mắn gặp được một lãnh đạo như thế này, Cố Doãn Tri là một người dám nghĩ dám làm, đồng thời đầu óc ông ta cũng rất tỉnh táo, ông ta tôn trọng sự thật, chứ không vì xảy ra việc lớn mà xử lí vội vàng, bắt một vài người liên quan cho xong chuyện.

Cố Doãn Tri nói: “Tiểu Lưu, vừa này cô nói chuyên gia nhận định chất lượng công trình không có vấn đề gì?”

Lưu Diễm Hồng nói: “Có lẽ là không có vấn đề gì, những chuyên gia kiến trúc tỉnh ta đã thông qua luận chứng, nhưng đây không phải là chúng ta đùn đẩy trách nhiệm, công trình sân vận động có vấn đề chuyển nhượng bất hợp phaps, Tân Hoành Kiến Thiết hoàn toàn không có tư cách thi công, bên Lương Thành Long biết rằng anh ta không có giấy chứng nhận tư cách thi công, nhưng vẫn chuyển một phần công trình cho anh ta, toàn bộ đều là do sự sai khiến của lợi ích! Con trai của chủ nhiệm thể ủy Huệ Kính Dân là Huệ Cường đã có tác dụng móc nối trong việc đó, còn Lưu Hải Quân của Tân Hoành Kiết Thiết thì lại là cháu ruột của Huệ Kính Dân, những quan hệ phức tạp này nhất định có móc ngoặt với vấn đề lợi ích!”

Cố Doãn Tri nói: “Tiểu Lưu, những người liên quan đến vụ này không thể bỏ qua bất kì một ai, nhưng cần phải có kĩ thuật, giờ đây chúng ta phải đánh vào chỗ sáng, phải làm cho quần chúng khâm phục khẩu phục, nếu như trong thời gian quan trọng này, mà đào càng sâu, thì càng làm cho thiên hạ có chuyện để nói.”

Lưu Diễm Hồng hiểu ý của Cố Doãn Tri, trong lúc mẫn cảm thế này, nếu như điều tra đến tận cùng, chỉ làm cho tiêu điểm mâu thuẫn tập trung vào Bình Hải mà thôi, điều này rất bất lợi cho Bình Hải, Cố Doãn Tri không phải là muốn thả lỏng cho những người đó, mà là để tính sổ sau.

Lưu Diễm Hồng nói: “Câu lạc bộ Thái Hồng tồn tại vấn đề khá lớn, nhưng phó giám đốc câu lạc bộ Thái Hồng đã chủ động đứng ra đảm nhận tất cả trách nhiệm, trước mắt, vụ án vẫn còn đang thẩm tra.”

Cố Doãn Tri nói: “Cô có ý kiến gì về việc này?”

Lưu Diễm Hồng nói: “Tổ điều tra của chúng tôi đã trao đổi ý kiến nội bộ, với thân phận của Cao Dũng ở câu lạc bộ, anh ta không dám đưa ra một quyết định to gan như vậy, đằng sau anh ta nhất định phải có người chỉ đạo, theo tình hình trước mắt, người đưa ra ý định hối lộ trọng tài rất có khả năng là giám đốc câu lạc bộ Triệu Quốc Lương, chúng tôi đã điều tra được, trước khi trận đấu bắt đầu, anh ta đã từng nói lấy sự thắng lợi của trận đấu này làm quà sinh nhật cho cha anh ta.”

Cố Doãn Tri gật đầu nói: “Triệu Vĩnh Phúc!”

Lưu Diễm Hồng nói: “Chủ tịch tập đoàn Thái Hồng Triệu Vĩnh Phúc!”

Cố Doãn Tri nói: “Các cô cố gắng nghĩ cách ép Cao Dũng nói thật, chỉ cần anh ta chịu mở miệng nói ra sự thật, nếu như sự việc này thật sự có liên quanđến Triệu Quốc Lương, tôi nghĩ sự việc sẽ đơn giản hơn rất nhiều!”

Lưu Diễm Hồng nói: “Trương Dương đang thẩm vấn anh ta, anh ta nói có cách để Cao Dũng nói ra sự thật!”

Trương Dương đập mạnh xuống bàn, nói lớn: “Nhìn rõ hay chưa?”

Cao Dũng giật nảy mình, anh ta đặt tập tài liệu xuống nói: “Anh không cần phải phí thời gian công sức nữa, gây ra chuyện hối lộ là tôi, tôi nhận tội!”

Trương Dương đứng dậy bước chầm chậm trước mặt Cao Dũng, hai mắt trừng trừng nhìn Cao Dũng: “Tôi rất khâm phục anh, có một từ nói thế nào ấy nhỉ? Sự trung thành ngu xuẩn, anh đối với Triệu Quốc Lương là như vậy đúng không?”

Cao Dũng cố trấn tĩnh nói: “Anh đừng có nói linh tinh, trước khi luật sư của tôi đến, tôi sẽ không trả lời bất kì câu hỏi nào của anh!”

Trương Dương cười lạnh lùng nói: “Luật sư, luật sư có tác dụng quái gì cơ chứ? Tôi chưa nói chuyện với anh về luật pháp, đây cũng chẳng phải là nơi nói về luật pháp, tôi đại diện cho kỉ ủy, đại diện cho tổ điều tra sự kiện 417 điều tra nguyên do dẫn đến thảm cảnh lần này, Cao Dũng, anh cứng đầu lắm, nếu như anh là do nghĩa khí hay là do sự trung thành ngu xuẩn, thì tôi bái phục anh, anh cũng là một thằng đàn ông, nhưng nếu như người khác uy hiếp anh, hoặc là dùng lợi ích làm cho anh nói như thế này, thì anh là một thằng ngốc!”

Cao Dũng lạnh lùng nói: “Mỗi câu anh chửi tôi, tôi đều sẽ nói trước tòa!”