Ý Chỉ Hoàng Hậu

Chương 3: Tần Chi Hồng Bị Khi Dễ




Nghe vậy tên Minh tên Trịnh và người dân nhìn theo ánh mắt của nữ nhân ấy, đằng xa là một đám binh lính và vài cung nữ, nổi bật nhất là chiếc kiệu màu đỏ được một người bên trong vén rèm lên đang quan sát lại bọn họ. Ai cũng đều một thái độ sửng sốt mà đi đến vài bước quỳ rạp xuống đất để hành lễ.

“Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an.”

Tên Minh thấy bản thân mình không thể chạy tội được bởi trước mặt là Thiên hậu tương lai, hắn sợ hãi với đôi chân run rẩy quỳ xuống dưới chân của Tần Chi Hồng khai ra tất cả mọi chuyện.

“Tiểu thư xin cứu mạng, tôi không dám nữa. Đúng như lời tên Trịnh đã nói, tôi vì thua bạc nên đã bán chiếc vòng để cầm cố nhưng cũng không xoay sở được bao nhiêu, cứ ngỡ hắn say rượu sẽ không nhớ được chuyện gì xảy ra nên mới bạo gan lừa gạt để tìm được một chút tiền bồi thường nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy..”

Tên Trịnh thấy kẻ đó vừa ép tội cho mình là kẻ trộm chưa có cơ hội tính sổ bây giờ lại còn dám khinh thường nhận thức của hắn, tên Trịnh bèn đi đến đá một cái làm tên Minh ngã nhào ra đất nhưng vẫn mau chóng ngồi bật dậy bám lấy chân của cô xin cứu mạng.

“Ta không phải tiểu thư, ta là tướng quân Tần.”

Tần Chi Hồng hất hắn ra, nghe danh tiếng lẫy lừng của tướng quân Tần Chi Hồng bấy lâu nay ít ai được tận mắt chứng kiến dung nhan của người đó, bây giờ nữ nhân này lại nêu đích danh của mình càng làm cho mọi người thêm phần kinh ngạc, nhất là tên Minh hắn bây giờ như hoá thành vũng nước, tay chân bủn rủn không nhúc nhích nỗi.

“Tướng.. tướng quân!? Thần có mắt không tròng xin tướng quân tha tội.”

Tên Minh liên tục vái lạy làm cô có chút khó chịu bước sang một bên, ta vẫn còn chưa xuống suối vàng mà được lạy sớm vậy? Tổn thọ ta mất!

“Một là ngươi bồi thường cho tên Trịnh đã bị ngươi đánh cho bầm dập và bản thân ngươi tự xoay sở trả nợ, làm lại cuộc đời, hai là ta cho người áp giải ngươi về xử tội.”

“Thần sẽ làm theo lệnh của tướng quân, xin đừng xử tội thần. Thần biết lỗi của mình rồi!!”

Thấy hắn ta đã biết lỗi nên Tần Chi Hồng cũng không làm khó làm dễ gì nữa, cô bèn bỏ đi để lại tên Minh vẫn còn chưa hoàn hồn trở lại.

Khi trở về chỗ của mình, cô chỉ giải thích sơ lược vấn đề rồi mọi người lại tiếp tục lên đường. Hôm nay đi ra ngoài nên tướng quân Tần đã phải dùng vải quấn quanh hai bàn tay của mình trông thật ngầu mà cũng trông thật tò mò, ít ai biết được nguyên do vì sao mà nữ tướng quân không bao giờ để bản thân mình bị thương ấy lại quấn băng như vậy nhưng riêng hoàng hậu nương nương mỗi lần vô tình chạm mắt vào hai bàn tay đó thì cũng đều tặng cho chủ nhân nó một nụ cười khó hiểu.

“Hôm nay ta có hứng, các ngươi hãy đi tìm một nơi để trọ đi.”

Nghe thấy vậy cũng không ai dám ý kiến chỉ biết làm theo mệnh lệnh của hoàng hậu nhưng riêng Tần Chi Hồng thì lại khác, trong lòng cô không ngừng trách mắng ả hoàng hậu chết tiệt ấy cứ muốn hành hạ mình cho bằng được khi mà nằm trên giường chưa được bao lâu lại có lệnh triệu tập cô sang phòng của ả. Quả thật là tức điên lên mà!!

“Hoàng hậu cho gọi thần.”

Bên ngoài tỏ vẻ ngoan ngoãn cung kính vậy thôi chứ trong lòng đã muốn cầm kiếm lên giết người diệt khẩu rồi.

“Canh chừng ta ngủ.”

Câu nói ấy vừa thốt ra đã làm cho nữ tướng quân dường như bất động, cô lắp bắp không thể tin được sự thật mà mình nghe được, hôm qua giờ bản thân vẫn chưa ngủ được một giấc nào cho đàng hoàng cả. Trong khi đó hoàng đế đã đặt cách cho cô nghỉ ba ngày, không lẽ người này muốn chiếm luôn quãng thời gian đó của cô luôn hay sao?

Không nghe thấy động tĩnh gì từ đối phương, hoàng hậu đang ngồi trước gương và được cung nữ chải lại tóc thì quay sang nhìn, nhướng mày hỏi.

“Sao vậy? Lại không đồng tình?”

Tần Chi Hồng chỉ biết thở dài thầm trách mình đã đắc tội với con người để bụng này, lặng lẽ lắc đầu không có gì ngoan ngoãn tuân lệnh theo ý của hoàng hậu, nhìn cung nữ bước ra ngoài rồi lại nhìn sang người kia leo lên giường nằm xuống ngay ngắn.

“Thần sẽ đứng ngoài cửa túc trực canh chừng hoàng hậu!”

“Ngươi ra ngoài như vậy nhỡ có kẻ xâm nhập từ bên trong làm hại ta ngươi ứng xử kịp?”

Chưa kịp quay lưng đi được hai bước thì giọng nói bác bỏ ấy làm cô thoáng khó xử với tình thế này. Không lẽ bảo cô đứng đây nhìn ả ngủ hay sao? Như vậy mà có thể an giấc ngủ được ư?

“Vậy ý của người là thần sẽ đứng ở đây?”

“Chứ chẳng nhẽ ngươi muốn ngủ cùng với ta?”

Thấy thái độ của hoàng hậu trở nên khó coi thì tướng quân Tần chỉ biết xua tay lắc đầu, đành tuân theo mệnh lệnh đứng nghiêm chỉnh canh chừng cho hoàng hậu ngủ, còn mình vừa trở thành con cú đêm lại vừa trở thành gấu trúc. Lưu Mã Kiều xoay lưng lại với người kia để giấu đi nụ cười gian ác, xem ta hành hạ ngươi đến khi nào.. dám nhìn trộm ta như vậy may cho ngươi được hoàng đế ân sủng nên ta không thể nào lấy cái đầu của ngươi được.

Sáng hôm sau ai ai cũng vừa ngủ ngon giấc thức dậy, chỉ có một mình nữ tướng quân Tần Chi Hồng lại kiệt sức vì không được ngủ. Bị đuổi về phòng để cho hoàng hậu thay y phục, cô được dịp nằm thoải mái xương cốt và nhân cơ hội chợp mắt một xíu nhưng...

Cốc cốc cốc

Tiếng gõ cửa vang lên làm Chi Hồng muốn gào thét lên, miệng thầm chửi vài câu rồi đi ra mở cửa.

“Thưa tướng quân, đã đến lúc khởi hành.”

Tần Chi Hồng lẽo đẽo theo phía sau kiệu với bộ dạng thiếu sức sống vì không được chợp mắt, bây giờ có sơn tặc bất ngờ xông đến thì tướng quân vang danh lẫy lừng này cũng không thể chống lại được dù chỉ là một tên, hiện tại sinh lực đã cạn kiệt hết rồi. Ả hoàng hậu đó định hành hạ ta đến chừng nào đây...

Đúng thật là hoàng hậu Lưu muốn đày đọa Tần Chi Hồng đến chỉ còn một bộ xương mà thôi, du ngoạn hai ngày trời không cho ngủ cũng không cho ăn làm tướng quân được nhiều người ngưỡng mộ với khí thế dũng mãnh giờ đây chỉ rời khỏi hoàng cung hai ngày mà đã ốm xanh xao đến độ ai nhìn cũng phải kinh sợ. Hoàng đế thấy vậy cũng hết sức lo lắng, may mà sức khoẻ của tướng quân Tần không ổn định trong lúc đất nước yên bình, nếu kẻ địch mà kéo quân đến nữa thì còn có kẻ nào xứng đáng được hoàng đế tin tưởng thay vào vị trí dẫn đầu quân hay không?

Nghe tin Tần Chi Hồng bị mình hành hạ cho đến phát bệnh thì Lưu Mã Kiều hết sức đắc ý mà vui vẻ cả ngày hôm đó, dám khinh thường nàng à? Những kẻ đó dường như đã không còn cơ hội chuộc lỗi rồi, người này là kẻ duy nhất được nàng bỏ sót nhưng không vì vậy mà nàng tha cho đâu. Nàng sẽ hành hạ cho đến cùng!

Chi Hồng được hoàng đế cho nghỉ ngơi thêm vài ngày để sức khoẻ hồi phục nhưng hoàng hậu thì lại không, nàng vẫn cho người gọi tướng quân Tần đến gặp mặt cho bằng được.

“Gặp ta ngươi không quỳ xuống?”

“Thưa hoàng hậu, hoàng đế đã đặt cách cho thần miễn hành lễ với tất cả trong ba ngày.”

Tần Chi Hồng vội giải thích khi thấy người này đang bắt lỗi mình vì khi gặp mà không hành lễ cung kính, tuy là mệnh lệnh của hoàng đế nhưng Lưu Mã Kiều vẫn không bằng lòng quyết làm khó làm dễ người này.

“Nhưng ta vẫn chưa nghe nói gì từ hoàng đế cả, ngươi muốn thất lễ với ta?”

Chi Hồng thở dài bất lực quỳ xuống hành lễ với hoàng hậu Lưu, biết là nàng vẫn còn muốn xử tội mình nhưng không phải là các loại tra tấn dã man kia, bằng thái độ đoan trang hiền thục ấy mà trong tâm can như chứa hàng nghìn con rắn độc. Đó mới là cách Lưu Mã Kiều tra tấn tướng quân Tần.

“Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an.”

“Được rồi, miễn lễ.”

Cô đứng lên với tư thế hơi cúi người hỏi chuyện.

“Không biết hoàng hậu cho gọi thần đến có việc gì?”

“Cũng không hẳn, ta muốn ngươi xoa bóp cho ta. Thấy ngươi giỏi võ công như vậy nên rất thích hợp với công việc này.”

Tần Chi Hồng bất giác đứng trơ như tượng, trên đầu tưởng chừng như có một đàn quạ bay qua. Thân là tướng quân xung phong trên chiến trường vậy mà người này lại bảo tướng quân thích hợp với công việc xoa bóp? Có phải nàng là đang sỉ nhục chức danh của người khác hay không?

“Hoàng hậu người có lầm không? Thần...”

“Không đồng tình?”

Chưa kịp nói xong câu thì đã bị hoàng hậu Lưu xen vào, Lưu Mã Kiều nhướng mày nhìn thái độ khó xử của người trước mặt. Lại là câu hỏi đó, đồng tình hay không đồng tình thì cô vẫn duy chỉ một lựa chọn là gật đầu chấp thuận mà thôi.

“Nếu vậy thì để thần thử sức.”