Ý Chỉ Hoàng Hậu

Chương 18: Ba Món Báu Vật




Nếu mà nói đến tại sao Cận Vinh lại có thứ bảo bối đó trong tay thì phải nói đến sự việc xảy ra vào 5 năm trước, khi mà hai người họ vẫn còn cùng nhau đi hành tẩu giang hồ vừa muốn truyền đạo và vừa muốn giúp đỡ những người gặp khó khăn. Lúc ấy cả hai đang leo trên núi Hoa Diêm thì vô tình gặp được một đạo quán nên họ dừng chân ghé tạm để nghỉ ngơi, người tiếp đón họ chính là Mạc Giao Nghi. Một đạo sĩ đang tu luyện tại núi Hoa Diêm có độ tuổi khoảng trên 60 nhưng vì thấy hai người râu tóc bạc phơ như Cận Vinh và Tề Tự Mẫn nên vô cùng khách khí hơn thế nữa. Cả ba tuy khác đạo nhưng lại nói chuyện rất hợp nên hai người nén lại rất lâu đến tận một tuần, vì mến họ nên trước khi đi Mạc Giao Nghi đã tặng ba bảo bối cho hai huynh đệ Tự Mẫn. Một là áo giáp vàng Đả Mạng của Tử Công_ một đại tướng quân của triều đại trước ra đi để lại cho con cháu của mình để tưởng niệm nhưng không hiểu sao lại trong tay của người này, vật thứ hai đó chính là Kiếm Đoản Mạch_ thanh kiếm mang bao chiến thắng đã lưu truyền đến tận nay cũng đã hơn 100 năm do vua đời thứ năm của nước láng giềng để lại và cuối cùng đó chính là ba viên tiên đơn mang tên Tịch Dương Chí Kiến_ một loại tiên đơn có khả năng hồi phục sinh lực nhanh chóng mặc cho người nào đó bị thương nặng đến cận kề cái chết khi được uống vào lập tức chỉ một canh giờ sau sẽ trở lại trạng thái ban đầu, chỉ là bên trong cơ thể không còn cảm giác đau đơn mệt mỏi nữa nhưng vết thương vẫn còn nhé!!

Mới gặp nhau và quen biết chỉ vài ba ngày mà được tặng ba loại bảo bối như thế thật sự rất khiến hai người khó xử, bấy giờ Mạc Giao Nghi mới dẫn hai người họ đến một căn phòng, căn phòng ngập tràn những thứ đắc giá và có lẽ độc nhất vô nhị. Hoá ra vị đạo sĩ này từng sống trong triều đình nhà Thị nên trước khi quyết định cắt chức rời khỏi nơi xa hoa ấy thì đã được rất nhiều người yêu quý lúc đó tặng cho các món bảo vật, khi đi hành tẩu giang hồ và dừng chân lại núi Hoa Diêm để mở một đạo quán tu luyện thì cũng có nhiều người đến ghé thăm hay vô tình đến dừng chân nghỉ ngơi cũng tặng cho ông vài thứ, như vậy càng lúc càng nhiều Mạc Giao Nghi như một "kẻ buôn bảo vật". Nói như vậy để hình dung ra được bảo bối của ông nhiều vô số kể nên đã quyết định rằng nếu ai có duyên ghé ngang qua đây ông sẽ tặng cho họ một vài thứ và lần này cũng không ngoại lệ, chỉ có điều rằng bình thường Mạc Giao Nghi sẽ tặng cho một người một món nhưng vì thấy thái độ và tính cách của Tề Tự Mẫn và Cận Vinh ông có chút kính trọng và nể nang nên đã tặng thêm một món nữa. Không từ chối được, hai người đành chấp nhận và đa tạ Mạc Giao Nghi.

Ban đầu cả hai đã chia nhau ra là Tề Tự Mẫn sẽ lấy thanh kiếm Đoản Mạch và Cận Vinh sẽ giữ áo giáp Đả Mạng còn tiên đơn sẽ chia đều nhưng khi nhớ ra rằng mình còn một người học trò đang muốn trở thành tướng quân kia thì chợt dừng lại sự quyết định. Tề Tự Mẫn đã bàn lại với sư đệ của mình rằng ông sẽ tặng thanh kiếm và tiên đơn cho người đó chỉ có điều kiện rằng khi nào học trò của mình trở thành tướng quân mới được nhận những bảo bối ấy. Đúng lúc bây giờ cũng có dịp gặp lại và thực hiện lời nói của sư huynh của mình, nhân dịp hôm nay võ đường có lễ hội nên Cận Vinh đã mời vị tướng quân ấy đến để trao hai thứ vật ấy từ Tề Tự Mẫn và.. áo giáp Đả Mạng của ông, ông sẽ tặng nốt nó cho Tần Chi Hồng vì cho dù ông có giữ cũng không làm được gì nhưng người này thì lại khác. Tần tướng quân mang bao trọng trách trên vai, mang bao mầm sống cho đất nước vậy cớ gì ông không tặng tất cả những thứ đó để bổ trợ cho vị tướng quân này?

“Không những là Tịch Dương Chí Kiến mà kiếm Đoản Mạch và giáp Đả Mạng đều thuộc về con.”

Nghe sư thúc của mình kể lại sự việc và sẽ tặng ba món quà cho mình, Tần Chi Hồng há hốc mồm bất ngờ một lúc mới kịp xua tay lắc đầu từ chối nhận.

||||| Truyện đề cử: Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn |||||

“Bản thân con không thích xa hoa cầu kỳ vậy nhận những thứ đó làm gì? Con không nhận!”

“Con phải nhận! Đó cũng là món quà tự hào của sư phụ con.”

Khi biết tin đứa học trò bướng bỉnh khó dạy của mình chính thức được tuyển làm tướng quân thì Tề Tự Mẫn vô cùng mừng rỡ và ngay trong đêm đã mời Cận Vinh một chầu để ăn mừng, càng lúc tên tuổi của tướng quân Tần càng vang danh ông không ngừng tự hào về đứa học trò ấy. Tần Chi Hồng không những là học trò mà ông còn xem nó như con ruột của mình, đã cùng trải qua biết bao nhiêu khó khăn vất vả thì tình cảm của hai người dưng dần trở thành thân thích ruột thịt, dù nó bị thương ông cũng cảm thất rất đau lòng.

“Trước khi về với đất trời, sư huynh đã nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần rằng hãy để mắt đến con và nhớ tặng cho con hai món bảo bối ấy. Ông ấy mong rằng con phải bảo vệ hết mình giữ đất nước Lai Minh này không bị xâm hại và là một tướng quân anh dũng được đời đời kính nể!”

Nghe sư thúc kể về chuyện cũ làm cô nhớ về những khoảnh khắc đã cùng chung sống với sư phụ, cô xem ông ấy như là người cha thứ hai của mình. Khi sư phụ qua đời Tần Chi Hồng đau khổ cũng như lúc cha mẹ mình ra đi, không một nỗi mất mát nào là không đau đớn cả.

“Ta biết nhắc lại sẽ làm con buồn nhưng đó cũng là tâm niệm cuối cùng của huynh ấy..”

Cận Vinh thở dài nhìn người trước mặt lén lau nước mắt, cô gật đầu chấp nhận vì biết rằng nếu như bản thân vẫn nhất quyết không nhận thì người khó xử nhất đó chính là sư thúc.

“Con đã biết rồi, đa tạ sư thúc vẫn luôn nhớ đến con.”

“Đứa trẻ ngốc này, cho dù con có là đại tướng quân thì cũng chỉ là một đứa oắt con láo toét trong mắt ta thôi! Hai chúng ta chỉ có mình con là người thân, ta không nhớ đến con thì nhớ đến ai đây? Chẳng qua là dạo này có chút bận bịu với võ đường nên không tiện gặp mặt con cho lắm..”

Cận Vinh cười lớn rồi giải thích vì sao đã hai năm rồi hai người không thể gặp nhau, Tần Chi Hồng bĩu môi làm vẻ không phục vì dù gì cô cũng đã lớn rồi chứ bộ không những thế còn giữ chức tướng quân như lời đã từng hứa rồi còn gì. Tại sao người này vẫn còn xem cô là một đứa con nít không hiểu chuyện cơ chứ?

“Haha được rồi, đi theo ta.”

Nói rồi Cận Vinh đứng lên bỏ đi, dẫn đường đến căn phòng đang cất giữ ba thứ quý giá. Cánh cửa vừa mở ra thì một tràn bụi liền ập đến khiến hai người phải sặc sụa vì ngợp.

“Căn phòng này bụi nhiều như thế, sư thúc đã không dọn dẹp nó hay sao?”

Tần Chi Hồng quơ tay trước mặt để cho bớt bụi đi mà không quên chê trách sự luộm thuộm của vị sư thúc kính mến nhưng Cận Vinh chỉ cười trừ mà phản bác.

“Haha chỉ là ta không có ghé qua đây nhiều lần nên không thể lau dọn được.”

Cận Vinh đi vào và tìm một chiếc rương vừa cỡ được đặt dưới giường. Ông kéo nó ra ngoài và lấy chìa khoá ở trên người mở ổ khoá đang bị khoá của chiếc rương, tuy bên ngoài có vẻ bụi bẩn và dơ dáy nhưng khi mở nắp ra là một sự khác biệt, bên trong lắp lánh ánh sáng của chiếc giáp vàng nổi bật cùng thanh kiếm được đặt kế bên, bên trên bộ giáp được đặt một chiếc hộp nhỏ không đoán cũng biết rằng đó chính là Tịch Dương Chí Kiến. Thứ mà ai cũng muốn có được!!

“Đây chính là... Bảo bối?”

Ánh mắt của Tần Chi Hồng sáng rực bởi sự chói loá màu vàng của giáp Đả Mạng, bàn tay từ từ đưa lên và chạm vào nó nhưng sau đó cô liền rút về, gương mặt thể hiện sự bối rối. Nhìn thấy sự khác lạ đó ông bèn hỏi:

“Sao vậy?”

“Cho dù là như vậy nhưng.. con thấy mình không đủ xứng đáng để nhận những thứ này..”

Cận Vinh quay sang, đặt tay lên vai của người trước mặt rồi vỗ lên vài cái.

“Nếu con cảm thấy tôn trọng sư phụ con thì nên nhận nó đi. Bởi vì đất nước này ai có thể xứng đáng bằng con?”

Nói rồi ông quay lưng bỏ đi, đứng lại giữa phòng rồi đưa mắt đảo nhìn xung quanh. Căn phòng đầy bụi bẩn trong rất hoang tàn, ông lắc đầu rồi thầm nói với bản thân mình.

“Phải hoạt động tay chân trở lại thôi.”