Tuy rằng huyên náo cực kỳ sảng khoái, kết quả cũng theo như ý muốn, nhưng bởi vì thân thể Đường Xuân Minh quá yếu, sau khi nháo xong Đường Xuân Minh không thể không nằm trên giường nghỉ ngơi, mấy người trong thôn đang vây xem tranh cãi Lý gia liền nhìn thấy Hồ lang trung cõng lấy hòm thuốc hướng về phía nhà Đường Xuân Minh đi tới.
Có thôn dân nhiệt tình hoặc là tốt bụng ngăn cản Hồ lang trung hỏi Đường Xuân Minh bị làm sao, Hồ lang trung vội đến phẫn nộ, “Cái này không phải hồ đồ sao, thân thể của hắn yếu đến mức như vậy không phải chính hắn cũng không biết, lần náo nhiệt này làm cho thai nhi vốn đã nguy hiểm còn nguy hiểm hơn, còn không biết có thể giữ được hay không, thật là không nghĩ tới Triệu Đại Hổ nhìn như thật thà như vậy lại có thể bạc đãi ca nhi nhà mình như vậy.” Hồ lang trung thở phì phò cõng lấy cái hòm thuốc đi xa.
Lần này người thở dài, người cười trên sự đau khổ của người khác ai cũng có, nếu như không có chuyện của Lý gia, trong một thời gian dài, Đường Xuân Minh sẽ vững vàng chiếm vị trí đầu của bảng bát quái.
Bị Trương Tú, phu lang Lý Chính cùng kế mẫu liên hợp lại mắng một trận, Đường Xuân Minh nằm im trên giường, trong lồng ngực bị Lâm tiểu ca nhi chiếm lấy, hiện tai ai cũng không thể ôm lấy hắn, chỉ muốn a mẫu, Đường Xuân Minh cũng không nỡ, nếu có thể liền tận lực thỏa mãn mọi yêu cầu của nhi tử của mình.
“A Lâm, con cũng không cần cậu sao?” Đường Xuân Vanh ở bên giường đùa với đứa cháu nhỏ.
Triệu Lâm tiểu ca nhi thò cái đầu nhỏ ra nhìn vẻ mặt giống như thực sự thương tâm này của cậu, nhưng mà cuối cùng vẫn không muốn rời a mẫu, chỉ có thể thương lượng nói, “Nếu không ngày mai A Lâm, không, ngày kia liền cùng cậu đi.” Cậu đối xử với nó rất tốt, sẽ ôm nó bay bay, sẽ cho nó ăn cháo, sẽ ôn nhu nói chuyện với nó, so với mấy người bên kia thực sự là tốt hơn gấp trăm lần, vì vậy Triệu Lâm rất yêu thích người cậu từ trước đến nay vẫn chưa từng gặp này, không đành lòng khiến cậu thương tâm.
Khóe miệng Đường Xuân Minh kéo lên, Trương Tú nhịn cười, phu lang Lý Chính liền cười ha ha, “Lâm ca nhi của chúng ta thật sự là thông minh a, ai yêu, thật sự làm cho người khác yêu thích a, đều hận không thể ôm về nuôi.” Ngay cả Vương Anh nhìn thấy vẻ mặt dở khóc dở cười của nhi tử cũng nhịn không được nhếch khóe miệng, đây chính là cháu ngoại trai của hắn đúng không, so với a mẫu của hắn còn hiểu chuyện hơn.
“Hay, hay, A Lâm của chúng ta bồi a mẫu trước tiên, thực sự là con trai ngoan của ta.” Đường Xuân Minh dương dương tự đắc, nâng cái đầu nhỏ của con trai lên gặm một cái, gặm đến mức Triệu Lâm tiểu ca nhi thẹn thùng trốn vào trong chăn.
“Được rồi, nơi này có A Tú chăm sóc cho ngươi ta cũng có thể yên tâm, bên phía Lý gia kia ta còn có chuyện, ta phải về trước nhìn, chờ đến khi rảnh rỗi liền trở lại thăm ngươi, những thứ đồ này ngươi liền lưu lại, không cần cùng đại bá cùng đại bá sao khách khí, đại bá của ngươi chăm sóc bảo ta đem ít đồ này đưa tới, ngươi a, trước hết để ý một chút, đem thân thể dưỡng thật tốt.” Phu lang Lý Chính chỉ vào mấy đồ được đặt trên bàn, không cho Đường Xuân Minh tiếp tục cự tuyệt, nói xong phủi phủi tay áo liền cùng Vương Anh nói tiếng rời đi.
Đường Xuân Minh chỉ có thể nói tiếng cảm ơn, đồ đưa tới có trứng gà cùng bột mì, những thứ này ở trong nông thôn chính là phần lễ không nhẹ, Đường Xuân Minh chính là muốn tạo quan hệ với nhà Lý Chính, sau này sinh sống ở thôn Bình Sơn cũng không thể không có chỗ dựa, mà A Vanh cũng không thể thường xuyên chạy tới chỗ này, có chuyện cũng không thể đúng lúc gọi điện thoại* cho.
(* ý nói khi còn sống ở thời hiện đại)
Đường Xuân Minh chuyển mắt nhìn về phía mẹ kế, “A Mẫu, ngày hôm nay nhờ có ngươi, một câu nói của ngươi bằng lời nói nửa ngày của ta.” Ngày hôm nay trước đó hắn phí bao nhiêu khí lực, nhưng mẹ kế ra mặt, mọi chuyện liền đơn giản hơn, chỉ có thể thấy được lúc mấu chốt nhà mẹ đẻ vô cùng quan trọng. Không nói cô nhân này, chính hắn sinh hoạt ở hiện đại cũng chính là như vậy, nếu như trong nhà ai có nhiều anh em, đánh nhau cãi nhau đều cùng xông lên, còn ai dám bắt nạt phụ nữ có phía mẹ đẻ hung mãnh như vậy.
“Ta chỉ có thể giúp ngươi một chút, ” Vương Anh giúp là giúp, nhưng lời cũng phải nói rõ ràng, “Nếu như chính ngươi không thể sống tiếp được những ngày sau này, liền không cần hi vọng sau này ta có thể ra mặt giúp ngươi nói chuyện, xem biểu hiện của ngươi chắc cũng biết là ta coi trọng cái gì, nhưng mà ta không phải Triệu lão ma kia.”
Trương Tú nhất thời không biết nói cái gì cho tốt, ngày hôm nay Vương a sao có thể đứng ra hắn cũng không ngờ tới, đồng thời cũng cảm kích ở trong lòng, nhưng hiện tại hắn đứng ở bên kia cũng không tốt, dù cho trong lòng vẫn hi vọng Vương a sao cùng A Vanh có thể giúp đỡ Minh ca nhi nhiều hơn một chút.
Nhưng Đường Xuân Minh cũng không buồn, dưới cái nhìn của hắn, người có nhãn lực sắc bén nhất ở bên người hắn chính mà người mẹ kế này, đem tất cả đều nhìn thấy rõ rõ ràng ràng, nhưng mà hắn cũng không muốn dựa vào bất kì ai cả, cũng là thực sự muốn tạo quan hệ với mẹ kế cùng đệ đệ, loại quan hệ này đương nhiên không thể gọi là một bên ỷ lại một bên khác, có trả giá mới có hồi báo, dù cho là người thân cũng như vậy, nếu không sẽ càng ngày càng lạnh, quan hệ cũng chỉ là bên ngoài.
“A Mẫu, ngươi yên tâm, chuyện ngươi nói ta đều hiểu, ta cũng biết ý nghĩ trong lòng ngươi, ta có thể ở hay không sau này đều không có liên quan đến A Vanh, a mẫu chỉ cần nhìn là được, nửa lời oán hận ta cũng không có. A mẫu, ta đã từng nói qua hay chưa, ngươi kỳ thực là một người mạnh miệng mềm lòng.”
Những lời trước đó Vương Anh nghe được tương đối hài lòng, đứa con riêng quả nhiên giống như hắn nghĩ đã hiểu rõ rồi, cũng hi vọng hắn có thể làm được, nhưng khi nghe đến những lời sau gân xanh không nhịn được nảy lên, đứa con riêng này thật đúng là nửa điểm dương quang cũng không thể cho, nhìn một cái liền trèo lên trên, sau đó còn thế nào? A Vanh sao có thể là đối thủ của hắn.
“A Vanh, chúng ta đi!” Vương Anh kéo Đường Xuân Vanh đi ra ngoài.
“A Mẫu, phía bên ca như thế này sao có thể rời bỏ được.” Đường Xuân Vanh cuống lên, vừa nãy còn tốt, sao a mẫu lại đột nhiên thay đổi sắc mặt rồi, đối thoại giữa a mẫu cùng ca hắn đều nghe được, nhưng lại vô cùng mơ hồ không hiểu.
“A Vanh trước tiên ngươi về cùng a mẫu đi, công khóa trong trường học cũng không thể trì hoãn quá nhiều được, bằng không ta cũng không thể tha cho ngươi, ngoan ngoãn nghe lời a mẫu biết chưa? Tất cả những gì a mẫu làm cũng là tốt cho ngươi.” Đường Xuân Minh giương giọng đưa mẹ kế cùng đệ đệ đi, đi xa rồi vẫn có thể nghe được giọng Vương Anh răn dạy cùng Đường Xuân Vanh tranh luận, Đường Xuân Minh nằm ở trên giường âm thầm vui vẻ.
Trương Tú lát sau mới lấy lại tinh thần, tuy rằng hắn không quá rõ ràng, nhưng cũng đã nhìn ra được, quan hệ của Minh ca nhi cùng Vương a sao thực sự đã mềm mỏng đi, mà A Vanh chính là nhân vật mấu chốt trong này, không khỏi cao hứng vì Minh ca nhi, nhưng đối với chuyện Minh ca nhi đảo mắt liền trêu đến Vương Anh liền không cao hứng, động tác cũng đầy bất đắc dĩ, đưa tay đâm đâm đầu Minh ca nhi, “Ngươi cũng thật là, tự dưng lại chọc a mẫu ngươi làm chi, kỳ thực nếu như ngươi nói, Vương a sao thực sự là người mạnh miệng mềm lòng, vậy thực sự tốt hơn không biết bao nhiêu lần đối với Triệu lão ma, lần sau không được phép làm như vậy a. Nhưng mà nhìn dáng dấp này của ngươi, đúng là so với trước tốt hơn nhiều.”
Hiện tại cả người Minh ca nhi có sức sống như vậy, đương nhiên không phải nói trước đây không tốt, Minh ca nhi trước đây trong lòng có khổ, hiện tại như là đã cởi bỏ được khúc mắc trong lòng trở nên thoải mái, chỉ cần nhìn điểm ấy, hắn cũng không có bất kì dị nghị gì đối với chuyện Minh ca nhi đơn độc lập hộ.
Đường Xuân Minh cười hì hì, dùng ngón tay nhéo nhéo mũi A Lâm, nói: “A Lâm, A Mẫu khiến cho cậu cùng ngoại ma ma của con tức giận rồi, chuyện này làm sao đây?”
“A Mẫu không sợ, A Lâm ở cùng a mẫu.” Triệu Lâm đưa tay ôm lấy tay a mẫu, giống như tiểu đại nhân mà an ủi.
Trương Tú không nhịn được nở nụ cười: “A Lâm đừng nghe A Mẫu con nói mò, ngoại ma ma còn bận chuyện trong nhà, cậu cũng phải đến trường học, sau đó sẽ đến thăm con cùng a mẫu.”
Triệu Lâm quay đầu lại nhìn Tú a sao, chớp chớp con mắt, quay đầu lại nói với a mẫu: “A Mẫu, cậu không tức giận, cậu đối với A Lâm rất tốt.” Ngoại ma ma rất hung, hắn có chút sợ, nhưng mà ngoại ma ma so với ma ma rất tốt, không tách nó cùng a mẫu. Trực giác của trẻ con thường thường rất nhạy bén, Vương Anh tuy hung, có thể Triệu lâm lại không cảm giác được ác ý giống như ma ma.
“Ngươi là cái tên tiểu quỷ tinh ranh.” Đường Xuân Minh ôm con trai vui vẻ, con trai còn nhỏ cũng không nên dọa nhiều a, hơn nữa hắn rất thông minh.
&&&
Đường Xuân Minh nằm trên giường suốt một ngày liền không muốn tiếp tục nằm như vậy nữa, có nước suối trong không gian điều dưỡng thân thể hắn thực sự là tốt hơn nhiều so với bên ngoài biểu hiện ra, ngay cả đun thuốc cũng chính là dùng nước trong không gian uống, nước Lý Đại Sơn giúp hắn gánh đều được Đường Xuân Minh lặng lẽ chuyển vào trong hồ nước trong không gian, đổi thành nước suối, vì vậy mà mấy ngày nay cả nhà đều dùng nước suối trong không gian, ngay đến cả Trương Tú cũng phải cảm thán một câu, tại sao Đại Sơn lại có thể chọn nước như vậy, nước ở chỗ Minh ca nhi đều cảm thấy ngọt hơn một chút.
Nhưng một trận đánh hôm nay tuy rằng cả người cảm thấy mệt mỏi, nhưng hắn lại cảm thấy một luồng khí kìm nén trong người cuối cùng đã biến mất, chỉ cảm thấy cả người khoan khoái, có lẽ chính là chấp niệm của nguyên chủ lưu lại trong thân thể, nhìn thấy tiểu ca nhi A Lâm cuối cùng cũng có thể thoát khỏi Triệu gia, rốt cuộc cũng có thể buông lỏng tâm tình, triệt để tiêu tan. Cũng bởi vậy, Đường Xuân Minh ngủ dậy liền cảm thấy thân thể tốt hơn nhiều so với trước kia.
Sáng sớm ngày thứ hai Đường Xuân Minh liền ngồi dậy, A Lâm dụi dụi mắt muốn cùng ngồi dậy lại nhịn không được ngủ tiếp, trẻ con nên ngủ nhiều một chút mới có lợi cho thân thể, hiện tại Đường Xuân Minh chính là thi hành nguyên tắc con cưng.
Giữa trưa, Trương Tú không yên tâm liền lại đây xem một chuyến, hắn không đồng ý để cho Đường Xuân Minh rời giường, nhưng thấy sắc mặt của Minh ca nhi ngày hôm nay cũng không tệ, cũng chỉ có thể nhắc hắn cẩn thận một chút. Hắn không biết, bởi vì hôm qua Đường Xuân Minh thực sự ngủ một giấc, ngay cả lực lượng tinh thần cũng không vận dụng, vì vậy dĩ nhiên sắc mặt ngày hôm nay liền tốt hơn một chút.
Chuyện trong nhà Trương Tú cũng không ít, vì vậy hắn căn dặn Đường Xuân Minh vài câu liền vội vã trở lại, nói là nông nhàn, nhưng những gia đình cần lao chân chính vẫn phải nghĩ ra tất cả các biện pháp để kiếm thêm chút tiền cho gia đình, Đại Sơn nhà hắn đã nói muốn lên trên trấn kiếm việc làm, xong việc mỗi ngày cũng có hai mươi, ba mươi đồng tiền, nếu như thật sự ném mất hắn cũng đau lòng.
Đường Xuân Minh liền vui vẻ, không có người ngoài nhìn chằm chằm, hắn có thể yên lòng đem đồ vật trong không gian đem ra ngoài, cố gắng bồi bổ thân thể cho A Lâm một chút. Trước đó Trương Tú đã cho hắn mười tám lượng bạc, là Đại Sơn vì hắn đặc biệt chạy một chuyến lên trấn trên mới có thể bán được giá cao, cũng may nhờ hai thứ trang sức được làm khéo léo tinh tế, nghĩ đến nhà ngoại nguyên thân cũng có chút lai lịch mới có thể truyền xuống những đồ này, chỉ tiếc, bây giờ nhà ngoại cũng không còn ai.
Đường Xuân Minh dự định nhờ Trương Tú giúp hắn tìm một con dê mẹ trở về, nếu nói như muốn nuôi người, vẫn là sữa dê tốt nhất, hơn nữa đối với hắn mà nói, dưỡng dê cũng là con đường không tồi, không phải hắn nói quá, dê hắn nuôi tuyệt đối không có nhà thứ hai có thể làm được, gà trong nhà cũng phải nhanh chóng nuôi thêm.
Đường Xuân Minh luộc quả trứng gà, lại dùng gạo trong không gian làm thành cháo hoa, cuối cùng còn lấy một quả táo trong đó cắt nhỏ, lúc này mới trở về phòng gọi A Lâm.
“A Mẫu, ăn ngon.” Triệu Lâm tiểu ca nhi múc một thìa cháo nhỏ, con mắt sáng lên, đều không nỡ lập tức ăn sạch, ăn hết một nửa cháo cùng trứng trước mặt hắn liền ngừng lại, nói: “A Mẫu, ta no rồi.” Nhưng đầu lưỡi còn không ngừng liếm liếm môi, con mắt nhìn về phía khác, chỉ sợ chính mình không nhịn được liền ăn sạch.
Đường Xuân Minh cùng con trai nhỏ ăn sáng, bằng không sợ con trai không chịu ăn một mình, giờ thì hay rồi, con trai ăn lại sợ sau bữa này liền không còn, trong lúc này trong lòng ngũ vị tạp trần, chủ yếu vẫn là thương tiếc, đời trước ở trong nông thôn, trẻ con tuổi này còn không phải là được cả nhà hết mực thương yêu, muốn gì liền có cái đó, lớn chút nữa liền chỉ lo chạy nhảy chơi đùa mọi nơi.
Hắn là người lòng dạ rộng rãi, thứ tốt trong không gian căn bản không muốn giấu con trai, hiện tại hắn đã đem A Lâm thực sự trở thành con trai của chính mình, người một nhà không thể sống mà suốt ngày che dấu. Cho nên nói, kỳ thực hiện tại hắn căn bản không lo cái ăn, cũng không cần con trai tiết kiệm như vậy.
“Cục cưng nghe lời ăn đi, A Lâm ăn no mới có thể mau mau lớn lên làm việc kiếm tiền giúp a mẫu a, yên tâm, a mẫu cùng A Lâm chắc chắn sẽ không đói bụng…”. Khóe miệng Đường Xuân Minh nhếch lên, tiếp tục nói, “Cùng tiểu đệ đệ trong bụng.” Buồn chết rồi, một lần một lần kêu a mẫu càng ngày càng thuận miệng, hơn nữa tiểu phôi đản trong bụng thỉnh thoảng lại nhắc nhở sự tồn tại của nó, lấy hai lần cần nằm trên giường tĩnh dưỡng làm chứng.
“Xem, A Mẫu cũng sẽ ăn sạch, nếu như A Lâm không ăn, vậy a mẫu chỉ đành ăn của A Lâm.” Đường Xuân Minh chơi xấu chỉ bát trước mặt mình.
“A Mẫu không cần, A Lâm muốn ăn.” Triệu Lâm tiểu ca nhi lại quay đầu trở lại, ăn một miếng rồi lại nhìn a mẫu, ăn ăn hai mắt đều cười híp lại, khiến cho Đường Xuân Minh nhìn thế nào cũng đều cảm thấy đáng yêu, cuối cùng còn không tha ngay cả bắt cùng liếm sạch sành sanh.
Đường Xuân Minh cười nói: “Ăn có được hay không?”
“Ăn ngon.”
“Nếu như tiếp tục muốn ăn ngon, A Lâm cũng không thể nói cho những người khác nha, nếu như bị những người khác biết sẽ không có ăn ngon đâu.” Đường Xuân Minh giả vờ thần bí dụ dỗ con trai.
Triệu Lâm liền căng thẳng: “Tú a sao cũng không thể sao?”
“Chỉ có thể để hai người là A Mẫu cùng A Lâm biết.”
“Được rồi, A Mẫu.” Tuy rằng Tú a sao đối với A Lâm rất tốt, nhưng Triệu Lâm vẫn thoải mái đáp ứng, bằng không mình và A Mẫu lại phải đói bụng, đói bụng rất khó chịu.
“Ngoan, A Lâm, sau này A Mẫu mua đường cho con ăn.” Thấy bạn nhỏ Triệu Lâm vẻ mặt thành thật nghiêm túc đảm bảo mình sẽ giữ bí mật, trong lòng Đường Xuân Minh cười đau cả bụng, con trai quá dễ lừa, tuy rằng thông minh, thế nhưng cũng chỉ mới ba tuổi mà thôi.
Buổi sáng, Đường Xuân Minh ôm A Lâm nằm trên giường nói chuyện, Trương Tú mang theo hai đứa con trai lại đây, Trương Tú vừa vào nhà liền hướng về phía Đường Xuân Minh không ngừng cười vui vẻ, vừa còn xoa cái bụng kêu to, ngay cả lời đều nói không được.
Đường Xuân Minh vẫy tay gọi Đại Mao Nhị Mao lại đây, để cho hai người lên giường chơi cùng A Lâm, hỏi: “A mẫu các ngươi là làm sao vậy? Trước đó gặp phải chuyện gì?”
Đại Mao thận trọng chút, nhìn A Mẫu nhướn mày lên liền nói: “Hình như a mẫu nghe được chuyện của Hạ Căn thúc mới như vậy.”
“Ta biết ta biết, ” Nhị Mao không thể chờ đợi được nữa cướp lời, “Bọn họ đều nói cháu trai của nhà Hạ Căn thúc trở về muốn cướp nhà của Hạ Căn thúc a”. Vừa nói vừa nhìn Đường Xuân Minh một mặt biểu tình cầu khen ngợi.
Đường Xuân Minh sờ mặt Nhị Mao vài cái, vui vẻ nói, “Nhị Mao nhà chúng ta thật sự là một tiểu vạn sự thông a, sau này a sao dạy các ngươi nhận biết chữ được không? Vừa hay Lâm ca nhi cũng học.”
“Thật sự?” Trương Tú cũng không cười nữa, vội vã bắt lấy Đường Xuân Minh hỏi cho ra nhẽ, hắn cũng muốn đưa nhi tử đi học đường, thế nhưng học phí đi học đường một năm nhà bọn họ căn bản không gánh vác được, đương nhiên nếu chỉ đưa một đứa đi thì cũng coi như miễn cưỡng nuôi nổi, nhưng hắn không muốn để cho hai đứa con trai cảm thấy a mẫu bất công, đơn giản liền không cho đứa nào đi, trước đây nhìn tình hình nhà Minh ca nhi căn bản cũng quên mất Minh ca nhi biết chữ, chuyện quyển sách hôm qua khiến cho hắn ý thức được, không nghĩ được hiện tại Minh ca nhi lại chủ động muốn nói ra.
Nhà trong thôn, kỳ thực biết chữ cũng không hoàn toàn là vì khoa cử, dù sao xác suất như vậy cũng quá thấp, nhưng mà nếu như biết chữ, nói không chừng còn có thể tìm được một công việc có thể diện ở trên trấn trên, đỡ phải cả đời đều phải xoay quanh ruộng.
Đường Xuân Minh nhìn Trương Tú một chút: “Cái này cũng không mất nhiều công sức, ngược lại ta muốn dạy A Lâm, dạy một là dạy dạy ba cũng là dạy, nhưng mà học thức của ta có hạn, ngươi đừng hy vọng quá cao.”
“Học thức của ngươi thế này còn chưa đủ hay sao? Ngươi cũng không biết chuyện ngươi lấy quyển sách ra đã dọa không biết bao nhiêu người, ngay cả những hán tử có kiến thức kia cũng đã nói rồi, học thức của ngươi cũng không kém so với chưởng quỹ trên trấn trên đâu.” Còn có người tiếc hận Minh ca nhi là ca nhi, bằng không cũng không cần ở mãi thôn này, dựa vào bản lĩnh hoàn toàn có thể kiếm sống được ở trên trấn trên, đương nhiên cũng có người nói chua ngoa, có bản lĩnh cũng chỉ là quả phu hán tử chết rồi, mệnh này khẳng định là không tốt, một ca nhi học chữ cái gì, còn không bằng cố gắng làm việc kiếm sống.
Tuy rằng Đường Xuân Minh ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn dương dương tự đắc, ca tốt xấu gì cũng là tốt nghiệp đại học trọng điểm, hơn nữa có trí nhớ của nguyên chủ, dạy mấy đứa nhỏ hắn vẫn có thể đối phó được, “Ngươi cứ cho Đại Mao cùng Nhị Mao đến đây đi, vừa hay giúp ta cùng A Lâm một chút, hiện tại A Lâm muốn học cũng hơi sớm, nói không chừng sau này cũng phải nhờ hai đứa nhỏ đến dạy A Lâm a.” Hắn làm như vậy cũng là bởi vì một nhà Trương Tú giúp đỡ hắn rất nhiều, hắn làm người ân oán rõ ràng, có thù báo thù, có ân báo ân, sau này hắn còn nhờ Trương Tú cùng Đại Sơn giúp đỡ nhiều, như vậy mới qua lại được.
“A Mẫu, con muốn học.” Triệu Lâm tiểu ca nhi lôi kéo góc áo Đường Xuân Minh nỗ lực tranh thủ.
“Hay, hay, Lâm ca nhi của chúng ta cũng học.” Hắn mới mặc kệ vấn đề ca nhi có nên học hay không, hắn chính là không hi vọng con trai của mình là một kẻ mù chữ.
Đại Mao Nhị Mao nhìn nhau, cùng nhau hoan hô, quá tốt rồi, bọn nhọ đều là tiểu hán tử ước ao có thể đến trường, từng đứa từng đứa đứng trước Đường Xuân Minh giương ngực đảm bảo mình nhất định sẽ cố gắng học, Trương Tú nhìn hai đứa con trai cũng hưng phấn nở nụ cười.
Sau khi việc này nói xong, Trương Tú lại nói đến chuyện nhà Hạ Căn thúc trong miệng Nhị Mao, nhưng mà đó cũng không phải là chuyện xích mích xảy ra ngày hôm qua, tại thôn này Lý gia tự nhiên cùng Lý Đại Sơn có quan hệ thân thích. Lý Đại Sơn cùng Lý Chính có quan hệ trong năm đời dòng chính, nhưng Lý Hạ Căn cũng có quan hệ với Lý Chính, cùng Lý Chính xem như là anh em họ, so với nhà Trương Tú còn có quan hệ gần hơn,nhưng ngày thường lại không có quan hệ gần gũi như nhà Trương Tú.
Lão nhân gia nhà Lý Hạ Căn đã mất, nguyên bản có hai huynh đệ, ca nhi gả đi đương nhiên không tính, chỉ tiếc một nhà đệ đệ đệ sao đều đã mất, chỉ để lại một mình người cháu này, cháu trai này tên là Lý Phong.
“Chuyện này, ” Đường Xuân Minh hồi tưởng lại ký ức của nguyên chủ, vẫn là chuyện xảy ra tước khi nguyên thân được gả, hắn cũng chỉ là nghe người ta đề cập tới, hơn nữa vẫn không có ấn tượng tốt đối với một nhà Lý Hạ Căn, “Là chuyện xảy ra vào năm năm trước.”
“Không vậy thì sao, ” Trương Tú ngồi xếp bằng ở trên giường, đối mặt với Đường Xuân Minh, vỗ bắp đùi của chính mình nói, “Chính là năm năm trước triều đình trưng binh, lúc đó Từ Thụ cùng nhà Từ Thụ đều mất, trước khi lâm chung đem tiểu hán tử A Phong nhờ cậy với huynh trưởng cùng ca sao của hắn, nhưng mấy nhà tán tận lương tâm này liền đánh chủ ý tại thời điểm trưng binh.”
Hết chương 11.