Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ

Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ - Chương 7




Không ngoài dự liệu, Vạn cha bị kêu đến trước giường Vạn bà, Vạn bà nói nửa ngày không được chuẩn bị đồ cưới cho Vạn Thu Nguyệt, nếu không nàng sẽ không sống nữa.



“Nương, ngươi đừng suy nghĩ miên man, đồ ta cho Thu Nguyệt đều là đồ Trương gia đưa tới, ta chỉ cho Thu Nguyệt một phần mang về thôi, hiện giờ việc làm ăn không tốt trong nhà cũng không thu được gì, làm sao có thể bỏ ra nhiều bạc như vậy? ngài yên tâm đi.” Lừa gạt lão nương mình kỳ thật Vạn cha cũng có chút băn khoăn, nhưng nghĩ tới hậu quả mình ăn ngay nói thật hắn vẫn quyết định quên đi, hiện giờ thân thể nương không tốt, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.



Cũng không nghĩ con trai lại trả lời như vậy, lại biết tính tình con trai không biết nói dối, Vạn bà liền tin, cũng không làm khó người nữa liền cho rời đi.



Ngày Vạn Thu Nguyệt thành thân Vạn Xuân Hoa cũng trở lại, cùng tới còn có trượng phu cùng nữ nhi.



Ngày thường thái độ làm người của hai vợ chồng Vạn gia cũng rất tốt, điều kiện trong nhà cũng tốt, nữ nhi xuất giá thân thích bằng hữu trong nhà cũng nhiều, chen chúc đến trong viện ngoài viện đều là người.



Lúc nhìn thấy một nhà đại nữ nhi, Vạn nương nhanh chóng đón người vào cửa, sau đó cũng không tiếp đón khách nhân mà cho người làm thuê tiếp đón.



Sân Vạn gia sau đó cũng mở rộng ra không ít, nhưng nhà đại bá cũng là láng giềng, cách vách khó tránh khỏi không được yên tĩnh.



Hôm nay nhà đại bá đều sang bên này giúp đỡ, Vạn gia liền biết chỉ còn một mình Vạn bà, nghe thấy động tĩnh bên ngoài nàng một mình ở trong phòng hung hắn mắng chửi.



“Khụ khụ khụ khụ!” một trận họ khan làm cho Vạn bà không thể ngừng lại, cũng không biết vì sao, gần đây nàng luôn cảm thấy hoảng hốt, luôn nghĩ đem những chuyện trong lòng sắp xếp thật tốt.



Nàng yên lặng ở trong lòng nghĩ đến những thứ ở trong nhà tiểu nhi tử, nàng biết đứa con hiện giờ hẳn là có hai mươi mẫu ruộng nước, ruộng cạn không hề ít, hơn nữa trong nhà cũng có thể gom được mấy trăm lượng bạc.



Hiện giờ Lâm Tử còn nhỏ, sang năm muốn đi học, Lâm Tử thông minh như vậy khẳng định tương lại sẽ có tiền đồ, nhưng mà đọc sách cần không ít bạc, cho nên…. Tiền này nên để cho tiểu nhi tử bỏ ra, như vậy chờ hắn già rồi để cho Lâm Tử dưỡng lão cho hắn cũng được.





“Hừ! một tiểu ca nhi cưới vợ làm gì, gả ra ngoài là được.” sau khi Vạn Thu Nguyệt xuất giá, chỉ còn lại một mình Vạn Xuân Phong, hình như trong nhà Lí thị có một đệ đệ hơn mười tuổi, nếu cùng Xuân Phong định thân thật ra cũng rất thích hợp.



“Ừ, đúng vậy, đem hắn cho Lí gia đi.” Tự nhận là đã đem tất cả mọi chuyện sắp xếp xong, Vạn bà rốt cuộc có thể nghỉ ngơi thật tốt, ngay cả âm thanh náo nhiệt cũng không cảm thấy chói tai.



Cuối tháng chín đầu tháng mười, thời tiết chuyển lạnh, rất nhiều đồ ăn cũng không dễ dàng bị hư, nhưng lúc này cũng không phải rét đậm, đồ ăn cũng không thể để được quá lâu, sau khi Thu Nguyệt xuất giá, những thứ còn lại cái nào có thể chiên liền đem chiên từ từ ăn, cái nào không thể Vạn nương liền đem tặng người.



Khi Vạn Xuân Phong còn rất nhỏ đại tỷ đã gả ra ngoài, hắn đối với đại tỷ từ trước đến nay rất là kính sợ, cách ngày hắn ngồi ở trong nhà, hai tay chống mặt vẫn nhìn phương hướng cửa thôn.



“Làm sao vậy?”



“Ngươi đừng quản hắn, tám phần là nhớ nhị tỷ hắn.” Một nhà Vạn Xuân Hoa cũng không trực tiếp trở về, mà là chuẩn bị ở lại mấy ngày, khó khăn mới có cơ hội trở về, vẫn là muốn ở nhà mẹ đẻ thêm vài ngày.



Nhà bếp Vạn gia là một gian riêng biệt, cũng không thông với chủ ốc, hai mẹ con ở nhà bếp có thể nhìn thấy Vạn Xuân Phong ngồi cách đó không xa, nhưng thật ra hai nam nhân ngồi ở trong viện các nàng nhìn không thấy cũng không biết bọn họ đang nói cái gì.



“Cha, ngươi kêu nương giúp đỡ khuyên nhủ Hoa nhi, ta thật sự không chê nữ nhi tròn tròn, đại ca của ta sinh nữ nhi cũng không phải cùng đại tẩu ta qua rất tốt sao.” Phu gia nhà Vạn Xuân Hoa họ Vương, buôn bán gạo cùng mì ở trấn trên, trong nhà coi như giàu có, tình cảm của hai huynh đệ cũng rất tốt, lẽ ra nhà chồng như vậy ngày qua nên là thư thái, nhưng gần đây Vạn Xuân Hoa có chút không thích hợp, Vương Sơn cảm thấy thê tử có tâm sự, hắn đoán rằng có thể nương tử để ý chuyện không sinh được con trai cho hắn.



Tính tình nữ nhi mình như thế nào Vạn cha sao lại không rõ ràng, hắn không cảm thấy nữ nhi ghét bỏ bản thân sinh khuê nữ, hơn nữa tình tính nữ nhi từ trước tới nay mạnh mẽ, không có khả năng nạp thiếp cho trượng phu, hắn cảm thấy Vương Sơn là quá lo lắng mà thôi.



“Nhưng mà gần đây Hoa nhi có chút lạ, ta cảm thấy nàng có việc gạt ta.” Chuyện vợ chồng căn bản không muốn cùng người khác nói nhiều, nhưng Vương Sơn rõ ràng biết thê tử có tâm sự, thế tử lại gì cũng không chịu nói cho hắn biết, khiến hắn hơi có chút nóng nảy.




Thấy nhạc phụ không chịu tin tưởng, hắn cũng không muốn nói thêm gì, thầm nghĩ về nhà đối tốt với thê tử một chút, làm cho nàng đánh mất băn khoăn là được.



Người một nhà Vạn Xuân Hoa ở lại ba ngày sau mới rời đi, bọn họ đi rồi Vạn bà đột nhiên không tốt, trong nhà nhanh chóng mời thầy thuốc mới ổn định được, thế nhưng lúc này thấy thuốc cũng nói thẳng ngày cũng không còn lâu nữa.



Bệnh của Vạn bà trong lòng mọi người đều hiểu được, mỗi ngày thời gian ở cùng nàng liền lâu hơn trước, trước giường cơ bản cũng có người canh. Một ngày nàng liền đem tất cả giả trẻ trong nhà gọi tới trước mặt, một nhà lớn nhỏ quỳ đầy đất.



Nhìn thấy con cháu đời đời quỳ gối trước giường mình, trong lòng Vạn bà có tiếc nuối cũng từ từ tan đi, đời này của nàng coi như đáng giá, lúc về già cũng được hưởng thụ niềm hạnh phúc từ con cháu, hiện giờ…. Coi như là làm một chuyện cuối cùng cho chắt trai cũng có thể yên tâm rồi.



“Lão đại.”



“Nương, ta ở đây.” Cách gần giường Vạn bà nhất là đứa con cả Vạn Thường Tùng, còn có Lâm Tử mà nàng hiểu rõ nhất, nghe thấy nương kêu mình, đại bá nhanh chóng nắm lấy tay mẹ mình.



“Lão đại, chuyện của Hoa nhi ngươi phải quan tâm nhiều. Đại Quân, đệ đệ ngươi cho tới bây giờ còn chưa đón dâu, ta là không nhìn thấy ngày hắn cưới vợ, ngươi là đại ca ngươi phải chăm sóc hắn nhiều có biết không? Việc hôn nhân của Hoa nhi ngươi phải quan tâm nhiều.”




“Bà, ta đã biết.” Liếc mặt đệ đệ bên cạnh không chịu thua kém, trong lòng Vạn Đại Quân cũng rất bất đắc dĩ, người này tâm rất cao, người coi trọng tất cả đều là tiểu thư ở trấn trên, hắn không nghĩ lại hắn chỉ là một tiểu tử ở nông thôn, dựa vào cái gì lấy người ta.



Vạn đại bá có hai đứa con, con lớn nhất đã cưới vợ sinh con, mà việc hôn nhân của tiểu nhi tử vẫn chưa định ra, mọi người trong nhà đều rất sốt ruột nhưng đương sự lại cố tình không vội, hiện giờ nghe thấy bà nói đến việc hôn nhân của mình, còn cố ý ngoảnh mặt đi… bộ dáng không muốn nghe.



Chuyện của Vạn Đại Hoa cũng chỉ là buột miệng nhắc tới, sau đó Vạn bà cũng không kêu Lâm Tử mà là kêu Vạn cha tiến lên.




“Lão nhị, ta biết trong lòng ngươi khẳng định là oán ta, nhưng mà ta mặc kệ làm cái gì đều là vì cha ngươi đều là vì Vạn gia, ta không thẹn với lương tâm. Xuân Phong là đứa nhỏ tốt, trước đó vài ngày ta có định cho nó một mối hôn nhân, người ta cũng là người trong sạch, chính là đệ đệ nhà cháu dâu ngươi, đứa nhỏ kia ngươi cũng đã gặp qua, là đứa nhỏ tốt, hiểu rõ như vậy tương lai Xuân Phong qua đó cũng không chịu thiệt.” Vạn bà thật sự không tốt, nói nhiều như vậy bộ dạng liền rất mệt mỏi, hiển nhiên là không muốn nói thêm gì nữa.



Nàng nói tới đây, Lí thị liền sốt ruột để mọi người rời đi, nói Vạn bà cần nghỉ ngơi, nhưng mà Vạn nương cũng mặc kệ, nàng dứt khoát nói: “Nương, chuyện hôn nhân của con trai từ xưa tới nay đều là nghe theo ý cha mẹ, không nói tới con trai Lý gia kia thế nào, hắn có là trạng nguyên với Xuân Phong nhà ta cũng không có liên quan gì, Xuân Phong nhà ta không lấy chồng, từ khi hắn sinh ra ta cùng cha hắn đã quyết định, muốn cho hắn ở trong nhà cưới vợ sinh con.”



Ngụ ý của Vạn nương rõ ràng, mặc kệ Vạn bà quyết định như thế nào, bọn họ làm cha mẹ không gật đầu, việc hôn nhân kia liền không thể làm, còn có Xuân Phong nhà nàng không lấy chồng.



Cũng không muốn tranh chấp cùng người, Vạn nương cũng không muốn mang tội danh bất hiếu trên lưng, nói xong lời của mình liền lôi kéo trượng phu rời đi, thế nhưng bọn họ còn chưa ra khỏi cửa lớn đã bị kéo lại.



“Thím ngươi là có ý gì? Em trai nhà ta sao lại không tốt, hắn như thế nào mà không xứng với con trai của ngươi khiến ngươi phải ghét bỏ như vậy?” Lí thị bởi vì chuyện này trong lòng rất vui vẻ, nàng cũng không muốn việc hôn nhân này thất bại, chuyện này đắc ý không phải chỉ có em ruột của nàng còn có con trai, mặc kệ thế nào đều phải thúc đẩy mới được!



Lí thị kéo người lại, đại bá cũng nhanh chóng đóng cửa lại, việc hôn nhân này hắn cũng vừa lòng, chỉ là tâm tư với Lí thị không giống nhau.



“Lão nhị, vợ ngươi bị ngươi nuông chiều thành hư rồi! ngay cả lời của trưởng bối cũng dám chống đối, bộ dạng còn ra thể thống gì nữa, còn ra thể thống gì nữa!” không quen nhìn thấy bộ dạng em dâu mình như vậy, đại bá cảm thấy người làm vợ nên là nói gì nghe nấy, nên giống người trong nhà hắn mới đúng.



“Đại ca, chuyện này ý của ta cũng giống với Tú Tú, những lời nàng nói vừa rồi cũng chính là lời ta muốn nói, chúng ta cũng không muốn Xuân Phong lập gia đình, ngay từ khi còn nhỏ đã hạ quyết tâm phải lưu hắn ở nhà.”



“Một tiểu ca nhi cưới vợ làm gì? Phải lưu ở trong nhà, cũng có thể tìm một người ở rể….” Hóa ra đã có người cao giọng cắt ngang, Lí thị nhanh chóng ngậm miệng! nàng đương nhiên cũng đau lòng cho đệ đệ, nhưng Lâm Tử mới là con trai của nàng, là nơi để nàng dựa vào, nếu đệ đệ ở rể trong nhà Nhị thúc, đối với Lâm Tử cũng không có lợi, như vậy những thứ trong nhà Nhị thúc cũng không tới phiên Lâm Tử.



Lí thị rối rắm vẫn không che dấu được, vẻ mặt tính kế chỉ kém nói ra khỏi miệng, Vạn nương trong lòng tức giận, nhưng không thể phát hỏa, chỉ sợ mang tội danh làm tức chết mẹ chồng, nhưng Vạn bà ở phía sau không biết từ đâu có khí lực, đúng là cứng rắn đứng lên, được tiểu tôn tử Vạn Đại Hoa đỡ đi ra.