Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ

Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ - Chương 48




Sau khi đồng ý với tỷ tỷ, Xuân Phong lấy giấy bút ra, viết mấy câu đơn giản, sau đó đặt vào trong giỏ trúc nhỏ cho La Thông, hắn nghĩ nếu La đại ca thấy được, nói không chừng còn có thể đi trấn trên tìm hắn.



Ngày thứ hai, lúc Xuân Phong theo đại tỷ trở về, đi ngang qua nhà La Thông, tim không hiểu sao lại đập nhanh hơn, cứ cảm thấy hành vi của mình thật có lỗi với La đại ca.



Đợi cho xe ngựa đi được một khoảng, Xuân Phong vạch màn xe tựa vào cửa sổ, vẫn nhìn thấy nhà của La Thông, hắn muốn nhìn xem có thể nhìn thấy La đại ca đi ra hay không.



“Xuân Phong, đừng nằm úp sấp trên cửa sổ, gió lạnh thổi cẩn thận cảm lạnh.”



“Tỷ, hiện giờ rất ấm, sẽ không cảm lạnh.” Quần áo mùa đông đã sớm cởi đi một hai tháng, hiện giờ sao có thể còn lo lắng sẽ bị cảm lạnh, Xuân Phong không để ý lời nói của đại tỷ, vẫn ghé vào trên cửa sổ, đã cách thôn rất xa, hắn vẫn y nguyên như vậy.



Vạn Xuân Hoa thấy đệ đệ như vậy, nghĩ đệ đệ giận dỗi, bởi vì không muốn phản đối cả nhà nên mới yên lặng phản kháng như vậy.



Vạn Xuân Hoa yên lặng thở dài, nàng cũng không biết thế nào, nàng đương nhiên cũng muốn theo đệ đệ, nhưng cả nhà cũng không thể vì một mình hắn mà thay đổi, cũng nên lo lắng tâm tình của cha mẹ.



Nhà đại tỷ Xuân Phong cùng thường hay đi, nhưng lúc này vào nhà lại rất không tự nhiên, sau khi chào hỏi trưởng bối trong nhà tỷ phu xong, Xuân Phong liền đi về phòng ngủ mình hay ngủ lại, phòng ở này là đại tỷ chuẩn bị cho hắn, nơi này thậm chí còn có quần áo của hắn.



Lúc nhìn thấy cô nương thân thích nhà tỷ phu là giờ cơm chiều, ngày từ đầu Xuân Phong đã biết nên làm gì, nhìn cũng không dám nhìn cô nương kia, nói chuyện hay làm việc cũng cố ý xấu hổ giống như một tiểu cô nương. Hắn nghĩ, cô nương nào cũng muốn một hán tử đội trời đạp đất, giống như hắn khẳng định sẽ không có cô nương nào thích, nào biết sau khi cơm chiều qua đi lại phát hiện người này không thích hợp!



Bởi vì ngay từ đầu sắc mặt cô nương kia không tốt, lại đối với hắn vui vẻ hơn, thậm chí còn chủ động nói chuyện với hắn!



“Xuân Phong, ánh mắt của ngươi thật xinh đẹp, làn da cũng thật trắng, trên mặt ngươi có bôi son sao?” Phu gia nhà Vạn Xuân Hoa họ Dương, cô nương này là tiểu nữ nhi của đường ca trượng phu Vạn Xuân Hoa, tên gọi là Dương Viên Viên.



Lúc Dương Viên Viên nói tới đây, còn không khách khí vươn tay ra, mắt thấy ngón tay mập mạp kia sẽ sờ vào mặt Vạn Xuân Phong, Xuân Phong sợ tới mức cuống quít lui ra phía sau vài bước, đợi hắn đứng vững, liền thấy Dương Viên Viên chống nạnh chỉ vào mình cười to.



“Ha ha ha! Ngươi sao lại giống một tiểu cô nương như vậy, ha ha, ta là một cô nương chính tông còn không có thẹn thùng như ngươi.”



“….” Hắn căn bản không biết nên nói cái gì, Xuân Phong cũng không thể giải thích với người ta, hắn là cố ý, chỉ muốn Dương Viên Viên chướng mắt hắn, mới biểu hiện như vậy.



Giơ tay vỗ vỗ mặt mình, Xuân Phong trừng mắt Dương Viên Viên cách đó không xa, sau đó chuẩn bị chạy về phòng mình, hắn phải nghĩ cho tốt nên làm sao bây giờ, cô nương này với cô nương trong tưởng tượng của hắn không giống nhau, sau này nên làm sao bây giờ.



Xuân Phong xoay người muốn đi, nhưng Dương Viên Viên sao có thể đồng ý, nhìn thấy Xuân Phong đi rồi liền nhanh chóng đuổi theo, mà còn đuổi tới cửa phòng Xuân Phong, cũng không có tự giác rời đi, xem tư thế là muốn vào phòng Xuân Phong tâm tình.



“Con người ngươi sao lại như vậy, chúng ta cũng không thân quen, hơn nữa ngươi là một cô nương sao lại không rụt rè như vậy.”



“Rụt rè cái gì mà rụt rè, ngươi có phải là tiểu ca không? Lại còn thẹn thùng giống như một cô nương, ta không cần kiêng kị. Đi thôi, chúng ta nên bàn bạc một chút việc thành thân của chúng ta nên làm gì bây giờ! Ta cũng không muốn gả cho ngươi, ngươi cũng giống như vậy đi?”



“…. Hả, được.” Mặc dù kinh ngạc, nhưng nghe được lời này của Dương Viên Viên, Xuân Phong lập tức hiểu ra, cuối cùng mới biết được cảm giác không thích hợp vừa rồi là có chuyện gì xảy ra!



Nàng không coi mình là người sẽ thành thân với nàng, thậm chí trực tiếp coi mình là ‘tỷ muội’ của nàng.



Trong lòng lập tức thoải mái hơn, Xuân Phong len lén nở nụ cười, xem ra hắn thật thông minh, suy nghĩ ra cách tốt như vậy!



“Này! Ta nói thật với ngươi, ta đã có người thương, hắn kiếm đủ tiền sẽ đến nhà ta cầu hôn, cho nên ta sẽ không gả cho ngươi.” Dương Viên Viên vào phòng liền thẳng thẳng nói rõ lập trường của mình với Xuân Phong, Xuân Phong sớm biết tâm tư của nàng, nhưng hôm nay nghe được lời nói trắng ra như vậy vẫn không nhịn được.



Thấy vẻ mặt cười may mắn của Xuân Phong, Dương Viên Viên ngược lại hỏi tâm sự của Xuân Phong, miệng nàng cười xấu xa, bộ dáng thành thật trêu chọc hỏi: “Ta cũng nói thật với ngươi, ngươi cũng nên ngả bài với ta, ngươi khẳng định cũng có người thương đúng không, hắn là ngươi trong thôn ngươi sao?”




“Ừ.” Chuyện tới bây giờ cũng không có gì phải giấu diếm, hơn nữa Xuân Phong hiểu cô nương này thật sự không thích hắn, hắn cũng không có gì phải kiêng dè.



“Cha nương ta hy vọng ta cưới vợ sinh con, ban đầu ta cũng nghĩ như vậy cũng không có gì không tốt. Đúng rồi, chúng ta không thể ở chung một nơi rất lâu, nếu không sẽ bị đại tỷ ta hiểu lầm, ngươi vẫn nên nhanh đi ra ngoài đi.” Xuân Phong lập tức phản ứng lại, hai người bọn họ không nên quá thân mật, nếu không sẽ khiến cho đại tỷ hiểu lầm, có thể có phiền toái.



Dù sao cũng đã nói rõ ràng với người ta, vả lại nàng có ý gì Xuân Phong cũng biết, Xuân Phong cảm thấy đêm nay nên nói chuyện với đại tỷ, ngày mai hắn cũng có thể trở về.



Xuân Phong muốn kiêng dè, Dương Viên Viên lại hoàn toàn không để ý đến chuyện này, thậm chí còn muốn Xuân Phong cùng nàng ra ngoài.



“Đi làm gì?”



“Đi dạo phố, mùa đồ vật, thế nhưng ngươi yên tâm, trên người ta có bạc, sẽ không để ngươi bỏ tiền.” Gần một năm này Dương Viên Viên đều bị trông chừng, hiện giờ thật vất vả được tự do, nàng đương nhiên là muốn đi dạo thật tốt, nàng đã thật lâu rồi không được ăn đồ ăn vặt!



“Trên người ta cũng có.” Nhanh chóng giải thích, Xuân Phong còn giờ tay vỗ vỗ túi tiền của mình, bộ dạng cực giống với lúc trước so túi đồ ăn vặt với Lâm Tử.



Xem như có ăn ý, hai người cùng nhau đi ra đường, lúc bọn họ ra cửa cũng không phải thời điểm đông đúc nhất, thế nhưng người trên đường cũng rất nhiều.



Xuân Phong ra ngoài chỉ là muốn đi dạo một chút, thuận tiện nghĩ xem sau khi về nhà nên nói với cha mẹ thế nào, có nên trực tiếp nói thẳng với họ hay không, nhưng hắn vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy La Thông đứng ở trước cửa nhà đại tỷ !



« La đại ca ! » nhanh chóng chạy tới, Xuân Phong vừa khẩn trương vừa vui vẻ, hắn không nghĩ La đại ca thật sự tới tìm hắn.



La Thông biết Xuân Phong đi trấn trên là do Trương Đông Bình nói với hắn, lúc ấy hắn cũng không để ý, dù sao Xuân Phong đi trấn trên cũng không phải chuyện lạ gì, cho đến khi Trương Đông Bình nhảy dựng lên đánh đầu hắn, mắng hắn ngốc ! hắn mới biết được sao lại như vậy.




Trong nhà Xuân Phong quan hệ rất tốt với nhà đại cô, chuyện như vậy đại cô đương nhiên biết, hơn nữa nhà đại cô lại ở cửa thôn, lúc Xuân Phong đi còn đi qua nhà đại cô.



Cũng không nhìn thấy cái gì Xuân Phong để lại, La Thông lập tức xuất phát, kỳ thật hắn vừa đến nơi, còn chưa biết nên làm cái gì bây giờ, hắn còn chưa nghĩ rõ Xuân Phong đã đi ra, nhưng đằng sau còn có một cô nương.



« Ta nghe Trương Đông Bình nói ngươi đến thân cận. » Liếc mắt nhìn Xuân Phong, Xuân Phong đang cười, lại liếc nhìn cô nương ở bên cạnh, La Thông liền thả lỏng.



Cô nương này lớn lên như thế nào, sao lại đen như vậy !



Thân cận là cái gì, Xuân Phong trước kia chưa từng nghe cũng không biết, cũng không biết nói cái gì, nghe hai chữ này từ trong miệng La đại ca, hắn liền biết là có ý gì.



Nhanh chóng xoay người, cũng không biết nhỏ giọng nói gì với Viên Viên, Xuân Phong kéo La Thông liền chạy.



Xuân Phong kéo người chạy ra ngoài, nhưng mới vừa chạy hai người liền đổi vị trí, biến thành La Thông kéo người chạy đi.



Xuân Phong cũng không để ý bị kéo chạy đi đâu, hắn chỉ muốn cùng người này bàn bạc chuyện sau này một chút, sau này nên làm gì bây giờ, hắn cảm thấy La đại ca nên tới nhà hắn gặp chính thức một lần.



Xuân Phong bị đưa tới một gian thuyền hoa, hơn nữa La Thông rất quen thuộc với người bên trong, sau khi bọn họ đi vào còn có người chào hỏi bọn họ, hơn nữa La Thông còn trực tiếp kéo người vào trong phòng mình.



« La đại ca, ngươi ở trong này ? »



« Đúng, ta làm việc trong này. Trước đây không phải ngươi nói với ta, muốn ta đến thuyền hoa thử xem sao sao ? ta nghe lời ngươi nói tới đây, ông chủ cũng thích tranh của ta, liền giữ ta lại làm. » Kỳ thật không chỉ có như thế, nhưng tạm thời La Thông không muốn nói nhiều.




Xuân Phong kéo La Thông chạy đi là có chuyện quan trọng, hắn muốn nhanh chóng giải thích với người này, nhưng hắn còn chưa mở miệng, La Thông lại mở miệng trước : « Ta cho là ta đã giải thích rõ ràng. »



« La đại ca ! »



« Ngày đó ngươi không đòi hỏi gì, có phải là không muốn phản kháng cha mẹ ngươi, khiến cho bọn họ thất vọng. » giọng nói của La Thông rất bình tĩnh, trên mặt cũng không có không vui, nhưng lời của La Thông nghe vào tai Xuân Phong rất chói tai, làm cho hắn rất là sốt ruột !



Không muốn lại làm cho người này suy nghĩ lung tung, Xuân Phong nhanh chóng che lỗ tai mình lại, cũng không để ý La Thông muốn nói gì, chính là nhắm chặt mắt, tự nói ra những lời mình muốn nói.



« Không phải ! không phải như thế ! ta đã nói với tỷ tỷ, tỷ tỷ nói ta làm như vậy chỉ là để ứng phó cha mẹ, nói rõ ràng với cô nương nhà người ta, sau đó lại từ từ để cho cha mẹ tiếp nhận. La đại ca ! ngươi đừng nghĩ như vậy, ta rất khó chịu… ta …. »



« Xuân Phong ! » Thấy Xuân Phong rất sốt ruột, La Thông mới hơi hối hận, sớm biết vậy sẽ không đùa hắn.



Nhanh chóng đi lên, sau đó ôm chặt người này, mới nhẹ nhàng ở bên tai người này nói : « Xuân Phong, thực xin lỗi, ta sai rồi, vừa rồi là ta đùa ngươi, ta biết mà ! ta biết mà ! ta biết ngươi rất thích ta, ngươi sẽ không cùng người khác thành thân đúng không ? »



« Ừ. » Một tiếng đáp lại nho nhỏ ủy khuất còn mang theo nức nở, làm cho La Thông thấy áy này không thôi ! vừa rồi hắn là muốn nhìn xem bộ dạng sốt ruột của Xuân Phong, muốn nhìn xem Xuân Phong để ý hắn bao nhiêu mà thôi.



Trong lòng hắn rõ ràng biết, Xuân Phong thực để ý hắn, hắn còn cố ý làm cho người ta sốt ruột.



« Thực xin lỗi, ta chỉ là sợ. » Khi La Thông biết Xuân Phong muốn đi gặp cô nương khác, hắn thật sợ hãi, cho dù chỉ là trong nháy mắt, hắn vẫn rõ ràng tâm tình lúc ấy của mình là gì.



Từ nhỏ La Thông đã mất mẹ, quan hệ với phụ thân không hòa thuận, lên sơ trung những ngày ở cùng ông nội cũng ít tới đáng thương, sau khi đi làm cũng không nhiều lời, cả ngày cũng chỉ có một mình.



Trước đây hắn cảm thấy một mình cũng không có gì không tốt, nhưng hiện giờ hắn đã bắt đầu nghĩ tới những ngày sau này của hắn và Xuân Phong, đã bắt đầu lên kế hoạch cho những ngày sau khi hắn cùng Xuân Phong thành thân, nếu sau này lại để cho hắn sống một mình, hắn không chỉ không chịu được, thậm chí cũng không dám tưởng tượng.



« Xuân Phong, chúng ta thành thân được không ? chúng ta mau chóng thành thân. »



« Được. »



Một người đột nhiên hỏi, một người đồng ý rõ ràng !



Đợi cho Xuân Phong sảng khoái đồng ý rồi, La Thông mới nhở tới chuyện chính, mà Xuân Phong cũng phát hiện mình kỳ thật có rất nhiều chuyện muốn biết.



Xuân Phong muốn biết phần lớn là chuyện trước kia của La Thông, hắn muốn biết La Thông đã thành thân hay chưa, muốn biết La đại ca có phải là không trở về được, có phải thật sự muốn ở lại thôn nhỏ của bọn họ hay không.



« Xuân Phong, nơi đó của ta không giống với nơi này, ở nơi đó người mười sáu mười bảy tuổi vẫn là một đứa nhỏ, người giống như ta phần lớn cũng chưa lập gia đình. Ngươi yên tâm đi, ta không có thê tử, hơn nữa ngươi còn là người đầu tiên ta thích. Còn nữa, ta quả thật muốn về nhà, chỉ là nếu ngươi không thể cùng ta trở về, ta sẽ ở lại, ở lại đâu cũng giống nhau, có ngươi là được. » Hơi hơi thả người ra, La Thông tinh tế nhìn người trong lòng nửa ngày, sau đó nói : « Xuân Phong, ta có thể hôn ngươi một chút không ? »



« Chỉ có thể hôn một chút. » Dù sao cũng không phải chưa hôn qua.



« Được ! » La Thông đang khẩn trương được đại xá ! liền nâng lên mặt người này hôn lên.



Sau khi đồng ý người ta, trong đầu Xuân Phong liền hiện lên hình ảnh ngày đó, hắn nghĩ lúc này cũng giống như lúc ấy hôn lên mắt một chút, nhưng khi ngoài miệng nóng lên, sau đó hô hấp liền khó khăn….