Sao trời trên đã mờ nhạt dần dần bởi những đám mây trôi nổi, trong chốc lát chẳng còn gì cả. Gió lạnh hú lên một tiếng, làm xao động cả những tán lá. Đêm khuya chỉ còn lại những âm thanh từ tự nhiên, một thứ âm thanh rợn người.
Trần Cảnh Nghi đặt chiếc bánh lên bàn, ngồi ngắm nhìn nó, anh chẳng để tâm đến thời gian. Bàn tay cẩn thẩn mở ra, nào ngờ chiếc bánh anh mua với giá gấp 15 lần, chỉ là một miếng bánh cỡ vừa. Coi như không lỗ…không lỗ tình cảm, bởi trang trí bánh là những mẩu bánh quy hình trái tim. Bất giác mà cười lên, đóng chiếc bánh lại, anh không nỡ ăn mà cất trong tủ lạnh.
“Ngày mai đành nhờ thư kí Vũ đi đổi tiền rồi.”
Lắc đầu một cái đầy bất lực, anh bây giờ phải làm sao với đứa nhóc này?
Một đứa nhóc giống người anh thương anh yêu, một người mà cả đời cũng không gặp lại được? Trần Cảnh Nghi thâm tâm cắn rứt, rõ ràng tim anh đang gọi rằng: Nhìn Minh Thành như một người thay thế.
Hình bóng người thương của anh hơn ba năm qua đã nhạt nhòa dần theo năm tháng, nhưng tình cảm vẫn đọng lại trong tim một cách khó hiểu.
Dẫu đã cố quên, nhưng hình bóng ấy lặp lại dưới tên Minh Thành.
Anh phải làm sao mới được?
Với lấy chiếc áo choàng tắm trắng, Trần Cảnh Nghi mệt mỏi bước vào phòng tắm, làn nước lạnh lẽo thấu da thấu thịt, làm anh nhẹ lòng đi phần nào.
…****************…
Minh Thành chưa khi nào có một giấc ngủ ngon như thế này, có phải vì ngày hôm qua cậu mới kiếm được một số tiền kha khá không, như thế này thì không cần lo ăn lo nghĩ trong mấy ngày rồi. Cậu cười tươi rói, bật dậy, vệ sinh cá nhân rồi bắt đầu đến trường.
Vẫn là chiếc áo đồng phục cũ sờn ấy nhưng lần này lại có chút khác biệt. Một cậu học sinh thật xinh đẹp, tỏa sáng. Mái tóc mềm mại gọn gàng, khuôn mặt thon gọn, sắc sảo. Minh Thành đứng xoay đi xoay lại trước gương, tự véo má của mình.
Lụa đẹp vì người là đây sao?
Rõ ràng mới hôm qua thôi trông cậu chẳng khác gì một thằng ăn xin, vừa trông bẩn bẩn lại u ám. Nay lại như biến thành bộ dạng công tử xinh đẹp, dù vẫn trong cái hoàn cảnh nghèo đói tột cùng.
Cậu phải cảm ơn chị quản lí rồi.
Cơ thể nhẹ nhõm hơn ngày khi qua, Minh Thành vừa đi vừa ăn cái bánh mì ngọt trên miệng. Là cái bánh mì trong túi mà Dương Kì cho cậu. Ăn đồ ngọt rồi, tâm trạng tốt lên hẳn, bay lên 99 tầng mây, Minh Thành cười ngốc. Chưa khi nào thấy cậu vô tri như vậy.
Đường đến trường trông thoáng đãng hơn, cậu cũng nhẹ nhàng hơn, đấy là một giây trước biến cố.
Hàng loạt con mắt đổ dồn về phía Minh Thành, từ khi cậu bước vào cổng trường. Nhiều học sinh nữ thấy cậu e thẹn mà đỏ mặt, bất giác đi theo cậu. Minh Thành cảm thấy bắt đầu khó chịu.
Đứng trước cửa lớp, cậu hít một hơi dài, chuẩn bị kĩ tâm lí để bước vào. Đột nhiên một cánh tay vỗ vào lưng cậu.
“Bạn gì ơi, hình như bạn vào nhầm lớp rồi.”
Thì ra là bạn cùng lớp của Minh Thành nhưng cậu không nhớ tên, mà nhớ cũng để làm gì. Minh Thành cười dại.
Chả nhẽ thay đổi ngoại hình là như vậy sao. Cảm giác ánh mắt của mọi người nhìn cậu dịu dàng hơn.
Minh Thành lắc đầu trả lời: “Không nhầm.”
Cửa lớp mở ra, hàng loạt con mắt vô thức đưa tới nơi phát ra âm thanh, rồi há hốc. Dù học sinh nam hay nữ đều đơ người nhìn cậu. Kì lạ thay có người nhìn cậu đến ngốc gắn mi giả cũng lệch.
Họ lại càng bất ngờ hơn, khi cậu tiến về chỗ ngồi của mình, bọn họ chắc không ngờ rằng cậu là Minh Thành. Làm tâm điểm của sự chú ý thật là khổ quá mà.
Không gian lớp học bỗng trầm lại, học sinh này nhìn Minh Thành rồi lại đưa mắt hỏi học sinh kia.
Minh Thành đứng đờ trước bàn học của mình, những vết màu chằng chịt, những câu từ chửi bới, những hình ảnh vô văn hóa đã được ai đó tẩy xóa, dù vẫn còn những đường nét mờ ảo, không nhìn kĩ thì sẽ không thấy.
“Là ai?” Cậu lẩm nhẩm.
Đặt lưng xuống, vô thức mà lần nữa đảo sang chỗ ngồi của Tử Thiên, cậu thở dài. Chuyện của cậu tưởng đã biến động lắm rồi, ai dè lại có chuyện biến động hơn.
Tử Thiên mở cửa bước vào lớp, hàng loạt con mắt mở to như sắp nổ tung, có người dụi dụi mấy lần xem có phải là nhìn nhầm không. Và Minh Thành cũng vậy.
Mái tóc nhuộm đỏ chót nay đã được nhuộm đen lại, khuyên tai tháo ra, đồng phục đúng quy định. Dáng vẻ một tên côn đồ hung hăng ngày hôm qua biến mất phương trời nào chỉ còn lại một cậu học sinh điển trai trông hơi bướng bỉnh.
Dù sao đổi mặt vẫn không đổi được nết.
Tử Thiên quăng phắt cái cặp lên bàn của mình không thương tiếc, sách trong đấy chắc phải nhăn nhúm hết cả lên, cậu ta bắt chân lên ngồi chễm chệ, đưa mắt nhìn Minh Thành. Thế là bốn mắt chạm nhau, Minh Thành không hiểu sao mình lại giật mình mà quay đầu, cậu đâu có tật gì đâu.
Ánh mắt của Tử Thiên nhìn Minh Thành lúc nào cũng vậy, có phần dịu dàng hơn, cậu không hiểu sự dịu dàng này từ đâu.
Đánh bạo, Minh Thành viết vào tờ giấy: ‘Cậu dọn dẹp bàn tôi à’ rồi vo lại ném về phía Tử Thiên. Cậu ta gọn ơ mà bắt lấy, đọc xong liền nhìn cậu gật đầu. Miệng còn mấp máy câu ‘xin lỗi’.
Minh Thành hơi bất ngờ à không rất bất ngờ, sao cậu ta đột nhiên lại ngoan như vậy, trời mưa to quá nên úng đầu rồi hả. Thôi thì tốt còn hơn xấu, ai rồi cũng sẽ trưởng thành và nhận thức được sai lầm của mình mà.
Trông dáng vẻ sói con hối lỗi ấy cũng làm Minh Thành nguôi ngoai, cậu không nói gì mà lặng lặng nằm trên bàn.
Tiết đầu là tiết toán, cô Tịnh Nhiên vừa bước vào lớp liền cảm thấy sự thay đổi không hề nhẹ, nheo mắt nhìn xuống hai bàn cuối - bàn của Minh Thành và Tử Thiên.
Sự bất ngờ ấy thoáng chốc tan biến, đến lúc cô tạo bất ngờ cho học sinh. Một sấp bài kiểm tra toán dày đặc, buổi kiểm tra chất lượng đầu tiên trong năm học này.
Minh Thành nhìn đề toán mà tỉnh cả ngủ, bây giờ cậu chẳng có hứng để giải ba đồ này. Dù gì cậu cũng đã học đi học lại mấy thứ này chục lần, nhìn nhiều quá cũng chán. Nhưng biết làm sao được, ông trời đã cho cậu sống lại, ít nhất cũng phải sống sao để không bị chết đói chết nghèo. Mà học tập chính là con đường để thoát khỏi.
Bắt tay vào giải đề, mức độ đề toán này không hề khó, ở mực trung bình đối với cậu, dù sao cậu cũng đã 29 tuổi đời rồi, học lại ba năm, đề này không làm được thì cậu chỉ có…nghỉ học.
Nằm gục trên bàn, còn những hai mươi phút nữa mới hết giờ, Minh Thành thích thú mà trông mấy đứa học sinh trao đổi bài mà.
Tuổi học sinh là vậy, không quay bài một lần còn gì thú vị.
“Ê, ê, cứu tao, câu 16 là mấy…”
“Tao với mày có cùng đề đâu, đừng kêu tao.”
Tiếng thì thầm thủ thỉ của mấy đứa hỏi bài lọt hết vào tai Minh Thành, cậu khẽ cười một cái thật hoài niệm. Nhớ kiếp trước, giờ kiểm tra nào cũng vậy, cậu toàn là người cứu vớt tụi bạn lên, hồi đó quả thực thấy phiền, bây giờ nhớ lại, thật muốn có người hỏi bài. Chẳng nhẽ Minh Thành học không giỏi đến nỗi chả ai hỏi bài? Cậu thở dài, mắt vô tình chạm phải Tử Thiên.
Cậu ta đang xoay xoay cái bút bi, mắt dính chặt vào đề. Dáng vẻ tập trung làm bài này cũng đáng để ngắm đấy chứ.
“Xong rồi?”
Tử Thiên bắt gặp Minh Thành đang nằm ườn trên bàn nhìn mình, khẩu hình miệng nói thầm. Minh Thành liền gật đầu nhẹ.
Tay trái của cậu ta đưa lên gáy sờ, vẻ ngượng ngùng hiện rõ. Minh Thành nhìn cậu ta như vậy nên bị phân tâm rồi.
Từng ngón tay thon dài gõ nhẹ lên bàn, làm dấu gọi Tử Thiên. Minh Thành nhếch mép cười một cái mê người, khiến con tim nào đó sắp ngưng đập. Tử Thiên hai má đỏ ửng lên, khẽ nuốt nước bọt.
“Cần ông đây chỉ bài không?”
Minh Thành vui thầm trong lòng, cậu hào phóng quá, sẵn sàng chỉ bài cho Tử Thiên thì chắc có mỗi mình cậu thôi. Minh Thành cởi mở như vậy mà tên nào đó đưa mắt vẻ nghi ngờ nhìn cậu, rồi lại nhìn bài kiểm tra của mình. Cậu ta còn mỗi một câu nữa là hoàn thành rồi, khổ nỗi câu này lại bí.
“Đề mấy?” Minh Thành lại thì thầm. Tử Thiên cũng đành tin cậu một lần này, mấp máy trả lời.
“Bàn dưới! Im lặng!”
Cô Tịnh Nhiên liếc mắt xuống chỗ ngồi của hai người, rồi gõ thước gây tiếng động mạnh. Minh Thành giật mình. Tử Thiên cúi gập người xuống né tránh ánh mắt của cô giáo.
Bàn tay của cậu ta khẽ cử động nhẹ nhàng, dơ lên từng số. Minh Thành nhìn theo miệng lẩm nhẩm.
“1…1…5…”
Không biết ăn trúng giống gì mà may đến cậu ta cùng đề với cậu, ít nhất cũng dễ dàng mà bày bài. Cậu gật đầu, lại hỏi tiếp:
“Câu mấy…?”
Tử Thiên lại tiếp tục dơ tay lên.
“4…5”
Minh Thành lại gật đầu, chẳng hiểu sao hai người lại phối hợp ăn ý đến vậy nữa. Cậu nhanh chóng lật đề của mình xem đáp án của câu số 45, lại tiếp tục quay sang Tử Thiên thì thầm.
“Đáp án là ‘a’, ‘a’, nghe rõ không?”
Tử Thiên có vẻ lần này không nghe rõ, cậu ta nheo mày, khổ nỗi vừa nghe vừa tránh mặt bà cô chủ nhiệm. Minh Thành bất lực mà nói thêm mấy lần nữa.
“Minh Thành! Bài kiểm tra của em dính trên mặt Tử Thiên à?! Sao nhìn chằm chằm vậy.”
Chẳng phải vừa nãy cô đang để ý Tử Thiên sao, sao lại chuyển sang cậu rồi? Minh Thành khóc thầm trong bụng.
Một vài tiếng cười khúc khích của đám học sinh vang lên, rồi cuối cùng cũng dịu lại bởi bây giờ là thời gian nước rút, thời gian nào dùng để cười? Thời gian còn lại phải dùng để hỏi bài.
Minh Thành đột nhiên nói lớn, cô có lòng hỏi, cậu cũng phải có lòng trả lời chứ.
“A! Không có cô ạ. Em nhìn trời.” Cậu nói thuận miệng nhấn mạnh chữ ‘a’ rồi quay sang nháy mắt với Tử Thiên. Cậu ta nhanh ý hiểu, liền cầm bút khoanh. Cô Tịnh nhìn dáng vẻ của cậu cũng bất lực, im lặng không nói năng gì cả.
Cuối cùng tiết kiểm tra cực hình cũng thuận lợi mà trôi qua êm đẹp, Minh Thành lại nằm ườn trên bàn, chợt thấy Tử Thiên đang tiến về phía cậu nói: “Cảm ơn.”
Cậu gật đầu mà chấp nhận dù sao cậu cũng là chủ động giúp đỡ.
“Minh Thành, Minh Thành.”
Tiếng Anh Lạc vang lại, cậu ấy đang đứng ở trước cửa vẫy vẫy cậu lại. Minh Thành vui vẻ mà chạy đến.
“Cậu mới cắt tóc hả?”
“Ừm, thế nào?”
“Đẹp lắm!”
“Xấu hoắc!”
“Tôi đâu hỏi cậu đâu Thiệu Huy.”
Tử Thiên đứng nhìn bóng hình Minh Thành xa dần tầm tay cậu, từ khi nào vậy nhỉ? Cậu ta thấy hình bóng cậu nói chuyện vui vẻ với Anh Lạc cùng Thiệu Huy lòng chợt nhói lên. Một thứ cảm xúc hỗn độn trào ra.
Từ khi nào mà Minh Thành lại xa cậu như vậy? Từ khi nào mà một người luôn đứng ngang hàng với cậu ấy lại thành kẻ phía sau? Từ khi nào mà những cảm xúc trong cậu biến thành nuối tiếc, xót xa?
Tử Thiên cầm chặt cây kẹo mút vị dâu định tặng cho Minh Thành như một lời cảm ơn, quay lưng im lặng mà rời đi.
Lặng lẽ theo sau, cả đời này của cậu chỉ có vậy.
…****************…
“Dành lại cho riêng nhau chút thôi/ Dẫu chỉ là tiếng thở dài…”
Trôi về ngày cũ - Anh Khang.