“Bà nội, mẹ cháu có ở nhà không?” Trương Thiên cười hỏi.
Vương Nhã Tĩnh mở mắt thấy là cháu gái, lập tức nở một nụ cười hiền hậu.
“Có, mẹ cháu đang ở sau vườn, ba cháu đi làm đồng, trong nhà chỉ có ông nội cháu và bà. Thôi đừng nói nữa, mau vào nhà ngồi, sao cháu không đội mũ? Nắng thế này mà!” Bà đau lòng nói.
Trương Thiên không quan tâm, giơ ống tay áo lên lau mồ hôi, cầm lấy tách trà bà nội đưa uống một hớp.
“Cháu đi gấp quá, quên mất.”
Uống xong trà, cô nói với bà nội, bảo bà gọi ông nội ra rồi tự mình rẽ một vòng, chạy đến bên mẹ đang ngồi xổm lựa rau.
“Mẹ, con mua tủ lạnh về rồi!”
Chung Quyên sững sờ một lúc rồi lập tức đứng bật dậy, tay cầm nắm rau chạy tới.
“Ở đâu vậy?” Hai mắt bà ấy sáng rực, nụ cười rạng rỡ.
Trương Thiên chỉ tay về phía đầu đường:
“Trên xe, sắp về tới nhà rồi, mẹ mau dọn dẹp nhà cửa để lát nữa có chỗ đặt đi.”
Dựa theo thời gian giao hàng mọi khi, dù Mã Lực có lái chậm thì cũng sắp đến nơi rồi.
Chung Quyên vui mừng khôn xiết, bước vài bước về nhà rồi quay lại nhét nắm rau vào tay con gái.
“Con nhặt nốt mấy lá rau còn lại giúp mẹ, mẹ vào dọn nhà trước.” Bà ấy vừa quay đi vừa nói:
“Ôi trời, sao mua nhanh vậy, nhà mình còn chưa chuẩn bị sẵn sàng gì cả.”
Miệng nói vậy nhưng mặt mày rạng rỡ ánh lên vẻ vui sướng, vừa nhìn đã biết là tâm trạng rất tốt.
Trương Thiên nhún vai, nhặt nốt mấy lá rau dưới gốc cải rồi để rổ rau đầy lên hành lang.
Cô phủi tay nói với mẹ đang dọn dẹp trong nhà:
“Mẹ, con còn mua hai cái máy giặt, cho nhà mình với nhà mẹ chồng.”
“Con nói gì?” Chung Quyên không giữ được bình tĩnh, mắt mở to như cái chuông đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-587.html
.]
“Con còn mua máy giặt nữa.”
“Con điên rồi!” Chung Quyên không kìm được mà hét lên:
“Mua tủ lạnh thì thôi đi, sao lại còn mua thêm máy giặt? Không muốn sống nữa à!”
Trương Thiên thở dài, cô đã biết sẽ như thế này mà, vậy nên cô mới làm trước rồi thông báo sau.
“Đúng lúc con rể của mẹ có phiếu, đúng lúc cửa hàng bách hóa có hàng, con lại có tiền, vậy nên mua luôn.”
Không chờ mẹ tiếp tục lên tiếng, Trương Thiên nói:
“Chẳng phải con vì mọi người hay sao, mùa đông ở đây lạnh thế nào mẹ cũng biết mà, nhìn mẹ phải giặt quần áo giữa mùa đông, hai tay bị đông cứng như củ cà rốt, mỗi năm đều bị chàm tay, người làm con như con cũng thấy đau lòng lắm.”
DTV
“Đúng lúc bây giờ công nghệ phát triển, có máy chuyên dùng để giặt quần áo. Nghĩ đến việc mùa thu sắp đến, trời lạnh rồi giặt quần áo chẳng khác nào cực hình, vậy nên con quyết định mua hai cái máy giặt về.”
“Mẹ yên tâm! Chuyện này con đã bàn với con rể của mẹ rồi, nhà mẹ chồng con cũng có.”
Nghe Trương Thiên nói xong, Chung Quyên không còn gấp gáp như trước nữa, hốc mắt ẩm ướt và trên khuôn mặt có vẻ ngại ngùng.
“Giặt quần áo có gì mà khổ, không phải mọi người đều giặt như thế này sao, đâu cần dùng đến thứ đắt đỏ như máy giặt chứ?”
Trương Đại Ngưu và Vương Nhã Tĩnh nghe vậy thì nhìn nhau, vừa cảm động vừa tự hào.
Vương Nhã Tĩnh mỉm cười, kéo tay con dâu vỗ nhẹ:
“Máy giặt này là lòng hiếu thảo của con gái con, nó cũng thương mẹ cực nhọc, vậy nên con cứ nhận đi, hưởng phúc của con gái.”
Trương Đại Ngưu ở bên cạnh cũng lên tiếng:
“Nhận đi.”
Vì ba mẹ chồng đã nói vậy, Chung Quyên không từ chối nữa:
“Thế thì được, tủ lạnh và máy giặt này coi như xong nhưng sau này đừng mua thêm mấy thứ này nữa, phí phạm quá!”
“Dạ!” Trương Thiên nhanh chóng đồng ý, còn về việc sau này có mua gì khác hay không thì để sau hãy nói.
Đúng lúc này Mã Lực lái xe trở về, sau xe còn có một đám trẻ con tò mò dõi theo mấy cái máy lớn trên xe.
Tủ lạnh và máy giặt đều được bọc bằng xốp và thùng giấy, để giảm sốc mà dưới xe còn lót lớp cỏ khô, ba cái máy đều khá lớn nên nhô ra khá nhiều.