Xuyên Thư Thành Pháo Hôi Chỉ Muốn Làm Một Sư Tôn Gương Mẫu

Chương 1: Vướng vào cục diện dối rắm




Tác giả: Mụ mị / Narcissus Olynthus

Buổi chiều hoàng hôn trên đỉnh Bạch Thiên Sơn, mây mù lượn lờ từng tầng từng tầng xếp chồng lên nhau bị ánh sáng mặt trời xuyên qua tạo nên một mảng đỏ thẫm diễm lệ vô cùng, tựa như cả khu rừng tử đằng đang tỏa ra thứ tiên khí trời đất dung hợp của chốn bồng lai tiên cảnh, vẻ đẹp hút hồn đấy như đang mời gọi những linh hồn trần tục xa chân và chìm đắm trong đó.

Mà người thanh niên vận thanh y đang say giấc nồng bên gốc tử đằng to nhất kia lại cao quý hơn cả, chỉ thấy hắn trở mình một cái lộ ra khuôn mặt hoàn hảo tựa như tác phẩm nghệ thuật được đục đẽo hoàn hảo đến từng chi tiết, mang đậm hơi thở sắc sảo đầy mê hoặc. Thanh niên mở ra đôi mắt xanh thẳm, nó trong suốt và sáng rõ đến nỗi người ta còn tưởng đó là một hòn ngọc lục bảo tỏa sáng rực rỡ trong đất trời mênh mông, kết hợp với suối tóc bạch kim dài mượt lại tạo nên một cảm giác thanh tao thoát tục đến cực điểm. Mỹ nhân mấp máy môi mỏng hồng nhuận, nhẹ nhàng thốt ra câu nói mang theo giọng mũi của người đang còn mơ ngủ, quả nhiên giọng cũng thật dễ nghe mà...

"Con mẹ nó hệ thống, khi nào thì ta mới được về nhà, sắp đến hạn đóng tiền điện rồi, không có mạng nộp deadline bản vẽ cho khách hàng ngươi có chịu trách nhiệm được không."

[Ký chủ đã nói câu này tổng cộng năm mươi hai lần trong ngày hôm nay.]

"Đó là dự án lớn đấy, tận hơn mấy trăm triệu tiền đền bù hợp đồng ta đền không có nổi!"

[Xin nhắc lại một lần nữa, ký chủ đã xuyên vào tiểu thuyết mạng hot nhất năm nay "Bá Vương thăng cấp" với thân phận "Mộ Từ Liên – phong chủ Liễu Đằng Phong, tọa tại đỉnh Bạch Thiên Sơn quanh năm tuyết phủ của đệ nhất môn phái tu chân – Chính Vân."]

Mộ Từ Liên giả chết, hắn không muốn chấp nhận tình cảnh bi thảm của mình hiện tại dù chỉ là một chút.

"Ta muốn chết."

[Ký chủ đã tự tử một trăm lẻ năm lần rồi.]

"Cảm ơn đã nhắc nhở, không mệt, ta vẫn có thể thử lần thứ một trăm lẻ sáu."

Nói liền làm, Mộ Từ Liên rút từ trong nhẫn không gian một pháp khí hoa lệ rồi đâm thẳng vào tim.



Ơ khoan đã, sao lại đau như vậy!!!

Chưa kịp nghĩ ngợi cơ thể đã đón nhận cơn choáng đầu tiên, kéo theo đó là quằn quại và thống khổ triền miên.

Cảm nhận hơi ấm và sinh mạng não nề đang hư thoát thông qua vết thương trên ngực, Mộ Từ Liên muốn nôn ngay lập tức nhưng hắn thậm chí còn không có đủ sức để nhấc một ngón tay lên nữa là...

Lúc Mộ Từ Liên tỉnh lại thì đã thấy bản thân đang nằm trong phòng ngủ của nguyên chủ.

"Rõ ràng những lần trước đều không đau mà."

[Thân thiện nhắc nhở ký chủ yêu dấu.]

[Hệ thống chúng tôi mặc dù bao dung nhưng cũng có giới hạn nhất định, xét thấy đã đủ thời gian để linh hồn ký chủ hòa nhập một thể với thân xác này nên đã thay quyền hạn "kẻ vãng lai" bằng "người nhập vai".]

[Điều này có nghĩa một số tính năng hỗ trợ sẽ được thu hồi. Ví dụ như tình trạng lúc nãy là do "loại bỏ nỗi đau và cảm xúc tiêu cực" đã bị tước đoạt, điều này có nghĩa nếu ký chủ tự sát một lần nữa thì vẫn không thể chết nhưng cảm giác đau khổ lúc hấp hối sẽ không bị loại bỏ mà sẽ áp dụng trực tiếp lên cơ thể vật chủ.]

Nghe đến đây Mộ Từ Liên liền chết tâm triệt để, hệ thống bất lương cuối cùng cũng ra tay trừng phạt hắn rồi, mà cách này đưa ra thực sự hiệu quả.

Mộ Từ Liên sợ rất nhiêu thứ nhưng sợ nhất vẫn là cảm giác đau, thế nên hắn tạm thời sẽ không nghĩ đến việc tìm đường chết nữa.

Cũng không phải do tố chất tâm lí hắn quá yếu mà là cái số phận của vị phong chủ Liễu Đằng Phong này thực thảm không nỡ nhìn, mệnh danh pháo hôi tuyến một nhọ nồi của truyện kiêm thảm lót đường cho nhân vật chính, sống dai nhất trong làng nhân vật phụ nhưng đồng thời là kẻ có kết cục bi thảm nhất, trở thành ma đầu bị cả giới tu chân đuổi giết, sau cùng được nam chính bắt lại tra tấn rồi ngũ mã phanh thây, treo đầu thị chúng trước cổng thành nước Đại Hoan bảy ngày bảy đêm, đến chết cũng không được yên thân, linh hồn khuyết thiếu không thể đầu thai nên phải chịu dày vò thêm mấy vạn năm dưới âm ti rồi cuối cùng hồn phi phách tán, hết đường luân hồi chuyển kiếp.

Nói không ngoa chứ tên mặt hoa da phấn này cũng tội lỗi đầy mình, gây thù chuốc oán không biết bao nhiêu người, thế nhưng hình phạt dành cho hắn đúng là có hơi tàn nhẫn, lúc đọc đến đoạn người anh em cùng tên này bị đày xuống địa phủ Mộ Từ Liên đã không giám đọc tiếp nữa.

Tính ra Mộ Từ Liên nguyên tác là một trưởng lão thuộc top đầu sever muốn gì có nấy nhưng có biết tại sao thân phận khủng như vậy lại chỉ được nhắc đến như một pháo hôi chứ không được công nhận là phản diện tuyến ba hẳn hoi không?



Câu trả lời là: vì NÃO TÀN.

Phàm là chuyện có liên quan đến nam chính vị trưởng lão ngày thường rất lí trí này đều trở nên não tàn một cách khó hiểu.

Mộ Từ Liên khi đọc đoạn này kiểu: Mắt không thấy tim không đau, chỉ là một tiểu thuyết mạng thôi mà haha.

Haha cái con mẹ nó, tác giả ra đây nói cho rõ đi mi có thành kiến gì với tên của ta hả!?

Chẳng hiểu có ngụ ý sâu xa gì hay không nhưng cứ để nguyên chủ ở cùng nam chính là chắc chắn sẽ có chuyện.

Não tàn không phải bệnh mà nó là một hệ tư tưởng.

Chẳng phải tự dưng Mộ Từ Liên lại phải tốn nơ-ron thần kinh quý giá để tỏ ý bất mãn với một tác phẩm mì ăn liền mất não, "Bá vương thăng cấp" nghe tên thì thấy ngáo ngáo thế thôi chứ tình tiết được xây dựng tương đối công phu và ổn áp, cũng không phải là quá xuất sắc nhưng nghe phong thanh tác giả này viết chắc tay thể loại tu tiên và cũng đã có chỗ đứng cùng lượng fan nhất định cho mình ở mảng này rồi, thế nên "Bá vương thăng cấp" mới thuận lợi chiếm giữ No1 tiểu thuyêt mạng hot nhất năm.

Nhưng vấn đề ở đây là Mộ Từ Liên còn chưa có đọc hết nguyên tác.

Phải các người đoán đúng rồi đấy, nói hắn bỏ truyện từ lúc thấy nguyên chủ bị đày xuống địa ngục là thật, mà khổ nỗi lúc đấy chỉ mới gần hết truyện nên nhiều chân tướng vẫn chưa được sáng tỏ, hố to hố nhỏ vẫn trong tình trạng bị bỏ xó làm lơ.

- ---------------

Tác giả có điều muốn nói:

Mụ mị: Tự dưng nổi hứng viết tu chân lại ahihi.