Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế - Chương 247: Vệ Lam (27)





"Cụng ly," Tưởng Thịnh hô, giơ ly rượu lên cụng ly với mọi người, "Tới, chúng ta chúc mừng bạn học Vệ Huân cuối cùng cũng đủ 18 tuổi, thành người lớn rồi, ha ha ha ha."


Lâm Tây Trạch và Lý Tử Hiên cũng rất vui vẻ, cười cười cụng ly với hắn, sau đó nhìn lại Vệ Huân, chỉ thấy hắn vẫn không có biểu tình gì như ngày thường, không cảm nhận được chút vui vẻ nào.


"Ai, biểu tình của cậu là sao, tốt xấu gì thì hôm nay cũng là sinh nhật cậu, cậu vui lên chút đi." Lâm Tây Trạch nói.


Vệ Huân nhìn Lâm Tây Trạch, hắn nhìn ra được Lâm Tây Trạch rất vui vẻ, hắn lại nhìn Tưởng Thịnh, trên mặt Tưởng Thịnh cũng mang theo nụ cười, Lý Tử Hiên đứng bên cạnh cậu ta cũng vậy. Thật ra Vệ Huân cũng không hiểu chuyện này có gì vui sao, 18 tuổi có khác gì trước kia à? Qua 18 tuổi thì khác trước kia sao? Không phải cũng sống một ngày 24 giờ, lặp đi lặp lại từng việc một, có gì vui vẻ à?


Hắn cụng ly với mọi người, uống rượu, đám Lâm Tây Trạch đã quen nhìn hắn như thế này, cũng chỉ thở dài, cảm thán, "Sinh nhật cậu mà cậu cũng không vui, muốn làm cậu vui vẻ đúng là khó thật."


Tưởng Thịnh vừa uống hết ly rượu, nghe Lâm Tây Trạch nói xong, chỉ vào hắn nói, "Đâu khó đâu, lúc có bé Vệ Lam ở đây không phải cậu ta rất vui vẻ sao, còn cười nữa kìa, đúng rồi, sao bé Vệ Lam không tới? Hay là giờ gọi nó tới đây đi?"


"Trễ rồi, bỏ đi." Vệ Huân nói.


Tưởng Thịnh chỉ nghĩ là Vệ Huân thương Vệ Lam, khuyên hắn, "Sinh nhật cậu mà, một năm mới có một lần, giờ cũng đâu muộn lắm đâu, kêu nó lại đây chơi đi, ít nhiều gì thì cũng giáp mặt chúc cậu sinh nhật vui vẻ."


Vệ Huân nhìn hắn một cái, "Yên lặng uống rượu."


Tưởng Thịnh bất đắc dĩ, cảm thấy thằng này thương em quá đáng ghê, nhưng cố tình Vệ Huân lại không phải người nghe lời người khác khuyên nhủ, vì thế đành phải thôi.


Bọn họ đang uống, đột nhiên nghe ngoài cửa truyền đến một trận ồn ào.


"Sao dzậy?" Tưởng thịnh tò mò.


Hắn thuận tay cản một người phục vụ lại, hỏi, "Ờ ngoài đó sao vậy, ồn ào quá?"


"Có đứa nhỏ quậy muốn vào," người phục vụ nhìn hắn, bất đắc dĩ nói, "Tuổi nhỏ mà không có thẻ, chỉ nói nó muốn vào tìm anh nó, khuyên sao cũng không nghe, còn dữ nữa chứ, nên giờ có tranh chấp rồi."


Tưởng Thịnh sửng sốt, quay đầu lại nhìn Vệ Huân, "Không phải bé Vệ Lam chứ? Cậu nói với thằng bé cậu ở đây à?"


Động tác uống rượu của Vệ Huân hơi ngừng lại, hắn cứng người khoảng một giây, sau đó đứng lên, đi về phía sảnh lớn. Lâm Tây Trạch, Tưởng Thịnh thấy vậy lập tức đuổi theo.


Từ xa xa Vệ Huân đã nhìn thấy đứa bé kia, tuổi tác cũng cỡ Vệ Lam, vóc người cũng không khác lắm, hình như là vì trước đó có xung đột với bảo vệ quán bar, bây giờ hai tay đang bị bắt chéo ra sao lưng, uổng cho một bụng lửa giận lại không phát tiết ra được. Vệ Huân nhìn cậu nhóc, trong lòng không chút gợn sóng, hắn đã sớm đoán được đó không phải là Vệ Lam, Vệ Lam căn bản không biết hắn ở đây, cũng không thể nào tới tìm hắn. Vậy vì sao hắn lại đứng ở đây? Vệ Huân hỏi mình, chắc là vì nội tâm hắn vẫn mong đợi, vẫn ảo tưởng đó có thể Vệ Lam.


Vệ Huân hiếm khi lo chuyện bao đồng, hắn nhìn bảo vệ đang chế phục đứa bé kia, nhẹ giọng nói, "Buông nó ra."


Bảo vệ nhận ra hắn, lập tức buông lỏng tay.


Hình như thiếu niên kia không nghĩ rằng có người sẽ giúp mình, hơi kinh ngạc nhìn hắn, nhỏ giọng nói, "Cảm ơn."


Vệ Huân không nói gì, quay đầu đi về.




Thiếu niên vội vàng đuổi theo hắn, nó muốn kéo Vệ Huân lại, nhưng lại bị Vệ Huân tránh khỏi, Vệ Huân nói, "Đừng chạm vào tôi."


Biểu tình hắn thật lạnh lùng.


Thiếu niên có hơi sợ hãi, rút tay về, nhỏ giọng nói, "Em muốn tìm anh hai em."


Vệ Huân không có hứng thú với chuyện của người khác, sở dĩ vừa rồi hắn mở miệng, cũng chỉ vì đứa nhỏ này cũng mới lớn cỡ Vệ Lam thôi, nhưng trời sinh hắn lạnh nhạt, trông cậy vào hắn đồng tình hay có lòng tốt gì gì đó, hình như quá mức xa xỉ.


Nên Vệ Huân không trả lời cậu nhóc nữa, tiếp tục về phòng.


Thiếu niên muốn đi theo sau, lại nghe Vệ Huân nói, "Đừng đi theo."


Nó bị hù, đứng yên ở đó không biết làm sao.


Lâm Tây Trạch mềm lòng, thấy thằng nhóc còn nhỏ, hơi không đành lòng, vì thế kêu Tưởng Thịnh về phòng với Vệ Huân trước, hắn bước tới, hỏi, "Anh hai em là ai? Ở đây làm gì?"


"Làm người phục vụ." Thiếu niên nói, "Anh ấy tên Vương Vũ."


Lâm Tây Trạch cho người gọi quản lý đến, thuật lại đơn giản một lần, sau đó giao người cho quản lý, dặn dò thiếu niên vài câu rồi đi.


Hắn đi đi, đột nhiên nhớ tới Vệ Lam, Lâm Tây Trạch nghĩ đến hành động vừa rồi của Vệ Huân, thầm than, chắc là cậu ta hy vọng Vệ Lam tới thật nhỉ, ngoài miệng nói bỏ đi, nhưng trong lòng vẫn hy vọng Vệ Lam tới, chúc cậu ta một câu sinh nhật vui vẻ.


Hắn móc di động ra gọi cho Vệ Lam, đợi rất lâu Vệ Lam mới nghe máy, hỏi hắn, "Ai đó?"


"Anh nè, Lâm Tây Trạch."


Vệ Lam sửng sốt, hỏi hắn, "Sao vậy?"


"Em ngủ rồi hả?"


"Chưa, lát nữa mới ngủ."


"Anh cho tài xế đến đón em, em đến đây chút được không?"


"Chi vậy?" Vệ Lam khó hiểu.


"Hôm nay là sinh nhật Vệ Huân mà, em lại đây chúc mừng sinh nhật cậu ta với tụi anh nè."


Trước đó Vệ Lam đã mơ hồ đoán được là chuyện này, dù sao, có thể để Lâm Tây Trạch gọi cho cậu chỉ có thể là chuyện có liên quan đến Vệ Huân, mà chuyện lớn nhất hôm nay của Vệ Huân chính là sinh nhật anh ấy. Nhưng mà, Vệ Lam nắm di động, nhỏ giọng nói, "Em không qua được, chỗ em không tiện."



Lâm Tây Trạch khó hiểu, "Có gì mà không tiện?"


Vệ Lam không nói gì, cậu và Vệ Huân rất ăn ý đều không nói với người bên cạnh chuyện họ đã căng thẳng với nhau, Vệ Lam chưa nói, Vệ Huân cũng chưa nói, nên bây giờ Vệ Lam cũng không muốn cứ như vậy mà nói với Lâm Tây Trạch.


Lâm Tây Trạch thấy cậu không nói lời nào, thế mà lại tự nghĩ đến một đáp án, hắn hỏi, "Em ở chỗ ông ngoại em sao?"


Vệ Lam không nói gì.


Lâm Tây Trạch chỉ coi như là cậu cam chịu, thầm nghĩ, khó trách Vệ Huân không có kêu Vệ Lam tới. Đối với Vệ Minh mà nói, chắc là ông ấy không muốn Vệ Lam và Vệ Huân quá gần gũi với nhau.


Vì thế hắn rất hiểu chuyện nói, "Vậy thôi đi, em ngoan ngoãn ở nhà đi, nhưng một hồi nhớ gọi chúc mừng sinh nhật cậu ta đó nha, dù sao cũng là sinh nhật cậu ta, một năm chỉ có một lần, còn là sinh nhật 18 tuổi nữa."


Vệ Lam không cách nào đồng ý với hắn, cậu nói, "Em cúp trước."


Lâm Tây Trạch "Ừ" một tiếng, không có nghĩ nhiều, cúp máy.


Vệ Lam cúp điện thoại, nhìn di động của mình, chớp chớp mắt, thật lâu sau mới đặt nó qua một bên.


Tưởng Thịnh thấy Lâm Tây Trạch quay lại, hỏi hắn, "Xong rồi hả"


"Giao cho quản lý rồi."


"Chỉ có cậu mềm lòng." Tưởng Thịnh bất đắc dĩ nói.


Lâm Tây Trạch không để ý đến cậu ta, hắn nhìn Vệ Huân, Vệ Huân vẫn một bộ dáng không có biểu tình gì. Lâm Tây Trạch không biết phải làm, Vệ Huân vẫn luôn như vậy, chỉ có lúc Vệ Lam bên cạnh cậu ta mới giống người bình thường, mang chút cảm xúc vui giận, lúc khác, hắn cứ không vui không buồn, không giống học sinh ở tuổi này chút nào.


Bọn họ đang uống rượu, quản lý lại mang cậu bé kia vào, hắn nhìn Lâm Tây Trạch, buồn bực nói: "Trong quán không có người tên Vương Vũ."


Lâm Tây Trạch hơi kinh ngạc, nhìn mắt thiếu niên đứng sau hắn ta, thiếu niên cũng không biết chuyện gì, chỉ có thể khô khan giải thích: "Anh hai em nói anh ấy làm việc ở đây."


"Chắc là cậu ta lừa em rồi." Lâm Tây Trạch nói, "Trời đã tối rồi em đừng đi tìm nữa, về nhà chờ xem, một hồi cậu ta về thôi."


Thiếu niên không nói gì.


Lâm Tây Trạch nhìn quản lý, "Kêu xe đưa nó về đi."


Quản lý vội vàng đồng ý.


Thiếu niên nhỏ giọng nói, "Cảm ơn."



"Không cần khách khí."


Vừa rồi quản lý chỉ thấy Lâm Tây Trạch, bây giờ mới nhìn thấy Vệ Huân, hắn nghĩ đến tin tức mình vừa nghe được từ người khác, cười nói: "Hôm nay là sinh nhật Vệ thiếu mà, nhân viên của tôi thật không hiểu chuyện, sao lại chưa mang bánh kem gì đó vào cho Vệ thiếu nữa chứ."


"Không cần." Vệ Huân lạnh nhạt nói.


Thiếu niên nghe vậy, ra rất có ánh mắt, ngoan ngoãn nói với hắn, "Vừa nãy cảm ơn anh đã giúp em, chúc anh sinh nhật vui vẻ."


Vệ Huân sửng sốt, hắn ngẩng đầu, cậu bé trước mặt hơi câu nệ nhìn hắn, Vệ Huân nhìn cậu nhóc đang bối rối dưới ánh đèn, nghĩ tới Vệ Lam.


Nếu ngày đó, hắn không đến tiệm bánh ngọt, không nhận ra sự bình thường của hắn trong thế giới của Vệ Lam, không đuổi Vệ Lam đi, nếu chưa từng xảy ra chuyện gì, vậy bây giờ chắc Vệ Lam đang ở bên cạnh hắn. Có lẽ nó sẽ tham gia tiệc sinh nhật của mình, có lẽ sẽ ngồi ở đây với bọn họ, cũng có lẽ sẽ chỉ có hai người bọn họ, sau đó, Vệ Lam sẽ cười nói với hắn: "Anh ơi, sinh nhật vui vẻ."


Đáng ra phải như vậy.


Đây mới là cái hắn muốn.


Vệ Huân ngồi ở trên sô pha, an tĩnh, yên lặng, không tiếng động, từ từ buông ly rượu xuống.


Cuối cùng hắn cũng thoả hiệp.


Thời khắc này, hắn thoả hiệp với nội tâm của mình.


Hết lần này đến lần khác hắn giằng xé tình cảm của mình trong lòng, với bản tính hiếu thắng của hắn, hắn không cách nào chấp nhận mình chỉ là thứ có cũng được không có cũng không sao trong thế giới của Vệ Lam, Vệ Lam là đặc biệt là duy nhất đối với hắn, nên theo bản năng hắn cũng hy vọng hắn là đặc biệt là duy nhất của Vệ Lam.


Nhưng Vệ Lam vốn dĩ đã khác với hắn, thế giới của hắn chỉ có chính hắn, Vệ Lam gõ cửa, hắn cho phép Vệ Lam bước vào. Mà thế giới của Vệ Lam, không phải chỉ có một mình cậu, trước khi mình xuất hiện, thế giới của Vệ Lam cũng đã có rất nhiều người. Cậu nhiệt tình xán lạn đón nhận thế giới này, nên thế giới cũng đáp lại tình yêu và dịu dàng. Hắn có tư cách gì để yêu cầu Vệ Lam từ bỏ hết tất cả, sống cùng một thế giới nhàm chán đơn điệu với mình.


Sống như hắn có gì mà tốt đâu, buồn tẻ, nhạt nhẽo, không có đam mê, không có ham muốn, sống và chết hình như không có gì khác nhau, chính hắn còn không có hứng thú với cuộc sống như vậy, sao nhẫn tâm để Vệ Lam cũng biến thành như vậy được.


Cuộc đời của Vệ Lam, vốn là huy hoàng xán lạn, là đi đến đâu cũng có người yêu thích cậu, là gặp được sự tình cũng có thể muốn làm gì thì làm. Mỗi một ngày của cậu đều phải hứng khởi đầy mong đợi, người khác nên thích cậu như một lẽ thường, mà Vệ Lam thì sao, Vệ Lam chỉ cần khoẻ mạnh, vui vẻ, không buồn không lo là được.


Vệ Huân cảm thấy mình đã nghĩ thông suốt. Hắn phải nên thông suốt từ lâu rồi, từ lần hắn muốn ném lại không cách nào ném bỏ đồ của Vệ Lam để lại; từ lúc hắn đứng bên cửa sổ nhìn Vệ Lam đi ngang qua, hy vọng ngẩng đầu nhìn lên, làm sao hắn cũng không nỡ bỏ cậu, hắn đã nhớ cậu như thế.


Vệ Huân đứng lên, nói: "Tôi đi trước." Rồi xoay người đi mất.


Hắn từng tự tay đẩy Vệ Lam ra, chính miệng nói với cậu "Đi ra ngoài", nên bây giờ hắn phải đi tìm Vệ Lam, tự tay mang cậu vào nhà.


Hắn muốn hoàng tử nhỏ của hắn quay lại thế giới của hắn lần nữa.