Xuyên Thành Tiểu Vương Gia Bị Ghét Bỏ

Chương 30: Sói




Sau khi trở về lều trại, Tiêu Thu Nhiên vẫn chưa hoàn toàn bớt đi lo sợ. Liễu Mặc thấy vậy lo lắng hỏi

"Điện hạ, đã xảy ra chuyện gì, người sao vậy"

Tiêu Thu Nhiên vẫn không đáp lời, Đông Phương Hạ Lãng thay y lên tiếng

"Điện hạ nhà ngươi bị kinh động, mau đi pha chút trà để người bình tâm lại, đừng để bên ngoài biết"

Liễu Mặc vội vội vàng vàng mà đi làm, nàng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Tiêu Thu Nhiên ngồi xuống ghế vẫn chưa hết sợ hãi, đến khi Liều Mặc dâng trà lên, Đông Phương Hạ Lãng giúp y uống một hớp trà, y mới bình tĩnh lại một chút

Nhìn khung cảnh quen thuộc, lúc này sợ hãi trong lòng Tiêu Thu Nhiên mới vơi đi một ít. Y đã trở về lều trại một cách an toàn. Đông Phương Hạ Lãng hỏi y

"Ngươi ổn chưa"

Tiêu Thu Nhiên gật đầu

"Ta không sao, không cần lo lắng, ngươi cứ trở về đi, cả người đều là mùi máu, cần tắm rửa một phen"

Tiêu Thu Nhiên nghe mùi máu tanh dính trên người của Đông Phương Hạ Lãng liền cảm thấy khó chịu. Đông Phương Hạ Lãng nghe vậy cũng gật đầu đồng ý

"Ta trở về tăm rửa, lát nữa sẽ đền, chuyện hôm nay ta và Thương Bách sẽ giữ bí mật, tuyệt đối không ai biết chuyện xảy ra hôm nay"

Đông Phương Hạ Lãng nói xong liền xoay người rời khỏi lều trại. Liễu Mặc liền đốt lư hương, để xua tan mùi tanh trong lều trại

"Điện hạ, đã xảy ra chuyện gì, người gặp thích khách sao, người có bị thưng ở chỗ nào hay không"

Tiêu Thu Nhiên lắc đầu

"Đừng lo, ta không sao. Không bị thương, cũng không gặp thích khách, nhưng ra gặp sói hoang, còn là sói rất to, suýt chút nữa ta..."



Tiêu Thu Nhiên không dám nói thêm, tưởng tượng thôi đã thấy cả người không thoải mái rồi. Nếu như thật sự bị sói căn, y không tưởng tượng ra nỗi. Liễu Mặc nghe vậy giật mình, vội vàng nhìn Tiêu Thu Nhiên từ trên xuống dưới, xác định y không hề bị thương mới an tâm

"Điện hạ không bị thương là tốt rồi, nhưng tại sao lại có sói hoang xuất hiện, pháo hiệu thông báo có nguy hiểm khi nãy là vì có sói hoang xuất hiện sao"

Tiêu Thu Nhiên gật đầu, mặc dù nói gấu và hổ mới là loài đáng sợ nhất nhưng chúng ngược lại không hoạt động theo bầy đàn rất dễ đối phó, còn sói thì khác, sói hoạt động theo bầy đàn, lúc nào cũng sẽ đi thành một bầy nhiều các thể. Sói có thân thủ nhanh nhẹn, một móng sắt nhọn và một hàm răng có thể dễ dàng xé xác con mồi. Hơn nữa đây không phải sói hoang bình thường, mà là sói lớn ở biên cương giáp với Hạ quốc, loài này đặc tính hung hãn, gấp mấy lần sói hoang thông thường

Hội săn bị tạm thời ngưng lại, quân lính được gia tăng thêm để đề phòng sói sẽ tấn công, nhất là ban đêm. Cũng vì vậy mà buổi đêm nay không có diễn ra yến tiệc như những đếm trước vì để đảm bảo an toàn. Tiêu Thu Nhiên từ lúc trở về vẫn chưa bình tâm lại được, y nhận ra bản thân trừ bắn cung, cưỡi ngựa thì những cái khác vẫn không bằng, thêm nữa lúc đó y có thể sử dụng khinh công để tránh thoát nhưng vì quá sợ mà ngay cả khinh công cũng quên bén mất. Lần sau không thể như vậy, nếu không làm sao bảo vệ được bản thân sống sót đây

Nhưng hôm nay y cũng chứng kiến được một thân võ nghệ của Đông Phương Hạ Lãng, không những cưỡi ngựa, bắn cung mà võ nghệ của Đông Phương Hạ Lãng còn rất tốt, có thể địch được một đàn sói năm con, thật là phi thường mà. Người có giá trị vũ lực như vậy, nếu như ở trên chiến trường sẽ là một tướng sĩ uy dũng. Nhớ lại trong truyện có miêu tả, sau khi nhân vật của y chết, nhân vật nam phụ là Đông Phương Hạ Lãng đã dẫn quân tiến đánh Thu quốc, muốn báo thù cho nhân vật của y. Lúc đó Đông Phương Hạ Lãng và Chu Thương Bách ngang tài ngang sức với nhau. Sau cùng Chu Thương Bách thắng là vì có sự trợ giúp suy nghĩ mưu kế của Tiêu Ôn Hạ

Đời này đã thay đổi, y không nghĩ rằng Đông Phương Hạ Lãng và Chu Thương Bách lại đối đầu nhau, nhưng chuyện này không thể chắc chắn được vì tương lai vẫn còn rất dài

Buổi tối Đông Phương Hạ Lãng lại đến chỗ của Tiêu Thu Nhiên, hắn mang theo rượu nóng cùng thịt nướng đến chỗ y, còn có cả sữa dê. Nhìn Tiêu Thu Nhiên đã bình tĩnh hơn lúc nãy, Đông Phương Hạ Lãng cũng cảm thấy an tâm hơn

"Ta mang theo mấy món ngon đến cho ngươi, ăn thử xem"

Đông Phương Hạ Lãng đặt thịt nướng lên bàn, rượu cho hắn và sữa dê cho Tiêu Thu Nhiên. Tiêu Thu Nhiên ánh mắt có chút khó hiểu nhìn hắn, Đông Phương Hạ Lãng liền giải thích

"Ngươi vẫn chưa thể uống rượu, uống sữa cho tốt, còn không thì uống trà đi, rượu này của ta phải tửu lượng mạng mới uống được"

"Là thịt hươu sao".

Y hỏi hắn, Đông Phương Hạ Lãng gật đầu

"Vốn muốn cho ngươi ăn thịt sói nướng nhưng sói bị thu hết rồi, ta có nhờ Thương Bách trộm một con nhưng không được. Lần sau ta săn một con, lột lông nó làm áo ấm cho ngươi, nướng thịt nó cho ngươi ăn chịu không"

Tiêu Thu Nhiên lắc đầu, không hiểu vì sao bản thân y bài xích với món thịt sói nướng như vậy, nhưng lông sói làm áo ấm thì y vẫn chấp nhận được



"Lông sói thì được, thịt sói không cần đâu"

Thấy Tiêu Thu Nhiên từ chối như vậy, Đông Phương Hạ Lãng cũng không ép buột y, hai người cùng nhau dùng bữa tối. Đúng lúc này có thái giám ở bên ngoài thông báo, nói Hoàng Thượng cho mời ngũ hoàng tử đến chỗ của

Hoàng Thượng một chuyến

Tiêu Thu Nhiên nghe vậy bất ngờ, đã lâu rồi Hoàng Đế chưa từng cho gọi y đến gặp riêng, đột nhiên sao lại gọi y đến như vậy. Đông Phương Hạ Lãng ngồi bên cạnh cũng nghi ngờ, trước khi hắn đến đây, Hoàng Đế có gọi hắn đến hỏi một chút chuyện, chủ yếu chuyện về loài sói kia. Hoàng Đế cũng hỏi hắn định đi đâu mà mang theo rượu, hắn bảo hắn đến chỗ của Tiêu Thu Nhiên. Nếu lúc đó Hoàng Đế muốn gọi Tiêu Thu Nhiên đến thì sẽ sai hắn gọi

Tiêu Thu Nhiên. Vì sao lại cho người khác đến gọi

"Nếu Hoàng Thượng mời ngươi đến, e là có việc, ta cũng có vài việc muốn thỉnh cầu Hoàng Thượng, ta đi cùng ngươi"

Tiêu Thu Nhiên lắc đầu, không hiểu vì sao bản thân y bài xích với món thịt sói nướng như vậy, nhưng lông sói làm áo ấm thì y vẫn chấp nhận được

"Lông sói thì được, thịt sói không cần đâu"

Thấy Tiêu Thu Nhiên từ chối như vậy, Đông Phương Hạ Lãng cũng không ép buột y, hai người cùng nhau dùng bữa tối. Đúng lúc này có thái giám ở bên ngoài thông báo, nói Hoàng Thượng cho mời ngũ hoàng tử đến chỗ của

Hoàng Thượng một chuyến

Tiêu Thu Nhiên nghe vậy bất ngờ, đã lâu rồi Hoàng Đế chưa từng cho gọi y đến gặp riêng, đột nhiên sao lại gọi y đến như vậy. Đông Phương Hạ Lãng ngồi bên cạnh cũng nghi ngờ, trước khi hắn đến đây, Hoàng Đế có gọi hắn đến hỏi một chút chuyện, chủ yếu chuyện về loài sói kia. Hoàng Đế cũng hỏi hắn định đi đâu mà mang theo rượu, hắn bảo hắn đến chỗ của Tiêu Thu Nhiên. Nếu lúc đó Hoàng Đế muốn gọi Tiêu Thu Nhiên đến thì sẽ sai hắn gọi

Tiêu Thu Nhiên. Vì sao lại cho người khác đến gọi

"Nếu Hoàng Thượng mời ngươi đến, e là có việc, ta cũng có vài việc muốn thỉnh cầu Hoàng Thượng, ta đi cùng ngươi"

Tiêu Thu Nhiên nghe vậy cũng gật đầu đồng ý. Khi thấy Tiêu Thu Nhiên và Đông Phương Hạ Lãng cùng nhau bước ra bên ngoài, vị công công kia thoáng lên nét mặt khó coi. Nhưng vẫn đưa hai người đi. Đoạn đường từ lều trại của Tiêu Thu Nhiên đến lều trại của Hoàng Đế dù xa nhưng Đông Phương Hạ Lãng vẫn nhớ rõ đường đi ở nơi này. Đông Phương Hạ Lãng khẽ kéo tay Tiêu Thu Nhiên ra hiệu cho y biết nên cẩn thận

Tiêu Thu Nhiên lúc này cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, bước chân cũng dần chậm hơn