Đông Phương Hạ Lãng đưa Tiêu Thu Nhiên đi theo mình đến một chỗ, nơi này có phần bỏ hoang nhưng lại có một cái đài cao ba tầng, Tiêu Thu Nhiên bất ngờ, y chưa từng biết ở trong cung có chỗ này
Đông Phương Hạ Lãng đưa cho y cầm lấy lò sưởi nhỏ để y không bị lạnh, sau đó hắn thuần thục đẩy cửa của tầng lầu vào bên trong, nơi này đã bỏ hoang, xung quanh rất bụi bẫm nhưng kiến trúc vẫn còn chắc chắn vô cùng
“Đi lên trên sẽ có thể ngắm được pháo hoa, trước đây ở Hạ quốc ta đã từng nghe được phụ hoàng ta nói rằng ở hoàng cung Thu quốc có một toà lầu ba tầng, trước đây là của một vị phi tần đời trước được Hoàng Đế yêu thương sau đó xây dựng toà lầu này để nàng ở nhưng tiếc là vị phi tần này không có phúc, không có con cái lại bị mất lòng vua, thế là bị ghẻ lạnh, rốt cuộc vị phi tần kia chọn nhảy lầu tự vẫn. Nơi này vì vậy mới bỏ hoang, vì có nhiều tin đồn xung quanh hồn ma của vị phi tần kia. Nhưng ngươi an tâm, ta kiểm tra rồi, không có hồn ma nào cả”
Đông Phương Hạ Lãng nói một cách rất bình tĩnh nhưng Tiêu Thu Nhiên đã muốn xoay đầu rời khỏi, sao y lại dễ dàng nghe theo lời Đông Phương Hạ Lãng cơ chứ, đã là toà lầu bỏ hoang thì thôi, còn có cái chuyện kinh dị như vậy. Nhưng hơn hết Tiêu Thu Nhiên tò mò vì sao phụ hoàng của Đông Phương Hạ Lãng lại biết chuyện của đời trước, không phải hai nước vốn đối đầu nhau sao, sao y có cảm giác y đã bỏ qua cái điều gì đó rồi
Dù Tiêu Thu Nhiên không muốn đi tiếp nhưng Đông Phương Hạ Lãng vẫn không để y thoát mà kéo người đi. Kiến trúc toà lầu vẫn vững chắc cho nên hai người dễ dàng leo lên trên tầng ba của toà lầu, nơi này cao hơn những nơi khác, có thể nhìn quan cảnh xung quanh. Trong chốc lát sao, tiếng nổ vang âm trời, ánh sáng của pháo hoa sáng rực, chiếu rọi cả hai người, Tiêu Thu Nhiên không phải chưa từng ngắm pháo hoa, chỉ là cậu chưa từng đứng gần như vậy, pháo hoa ở cổ đại xem ra không khác gì hiện đại cả, vẫn rất lớn, rất to, có nhiều màu sắc, chỉ là pháo hoa ở hiện đại có thêm vài hình thù, pháo hoa ở cổ đại chỉ có một hình thù duy nhất
Hai người đứng bên cạnh nhau ngắm pháo hoa, cho đến khi pháo hoa kết thúc, Đông Phương Hạ Lãng liền lấy ra một cái bao đỏ đưa cho Tiêu Thu Nhiên
“Mừng tuổi ta tặng cho điện hạ, mong là điện hạ sẽ không chê”
Tiêu Thu Nhiên bất ngờ, Đông Phương Hạ Lãng lại làm vẻ đắc ý vô cùng, có phần háo hức muốn xem Tiêu Thu Nhiên mở phong bao đỏ mà hắn đã chuẩn bị. Tiêu Thu Nhiên là người không muốn nhận mà chẳng đưa lại, nhất là khi vừa bước qua giao thừa, trên người y ngoài trừ một miếng ngọc bội thường đeo ra không có cái gì khác, y liền tháo nó xuống đưa cho Đông Phương Hạ Lãng
“Có qua có lại, ta tặng ngươi”
Đông Phương Hạ Lãng cầm lấy đầy vui mừng nhưng vẫn không quên chỉnh lại xưng hô với Tiêu Thu Nhiên
“Ta lớn tuổi hơn ngươi, ngươi phải gọi ta một tiếng ca ca, xưng huynh gọi đệ mới đúng”
“Chúng ta không thân thiết, không cần phải xưng hô, đồng dạng thân phận hoàng tử càng không phải chú ý xưng hô đó làm gì”
Tiêu Thu Nhiên đáp trả, y cảm thấy tính ra tuổi tác thật của y ở hiện đại vẫn lớn hơn Đông Phương Hạ Lãng rất nhiều, sao lại phải kêu Đông Phương Hạ Lãng là ca ca cơ chứ, không đáng chút nào cả
“Ngươi đồng ý đi ngắm pháo hoa rồi, xem như chúng ta làm bằng hữu, trong cung này ngươi không có ai bảo vệ, có ca ca đây bảo vệ ngươi, không tốt sao”
Đông Phương Hạ Lãng nói một cách thẳng thừng, mà quên mất mình hiện tại là con tin của Thu quốc. Tiêu Thu Nhiên nghe hắn nói như vậy không khỏi nực cười một phen
“Ngươi làm sao bảo vệ ta, ngươi là ngoại tộc, còn là con tin của Thu quốc, so với ngươi ta mới thích hợp nói câu đó”
Tiêu Thu Nhiên xoay người rời đi, Đông Phương Hạ Lãng vội vã đuổi theo, vẫn muốn thuyết phục Tiêu Thu Nhiên trở thành bằng hữu với mình nhưng đều không thành, đêm đó hắn còn mặt dày ở lại chỗ của Tiêu Thu Nhiên vì hoàng cung đã đóng cửa. Mấy ngày sau hoàng cung mới mở cửa
Cũng may chỗ của Tiêu Thu Nhiên không nhỏ, vẫn còn một gian phòng có thể để Đông Phương Hạ Lãng ở lại mà không thiệt thòi. Cứ như vậy mà năm mới của Tiêu Thu Nhiên bắt đầu bằng việc cùng nam phụ dây dưa một chỗ, cũng may không ai biết chuyện Đông Phương Hạ Lãng ở lại chỗ của y. Không thì y không biết nên nói thế nào với bên ngoài
Sau khi ba ngày đầu năm kết thúc, cổng cung mở cửa, Đông Phương Hạ Lãng cũng không làm phiền Tiêu Thu Nhiên nữa mà trở về phủ của bản thân ở bên ngoài kinh thành, Tiêu Thu Nhiên rốt cuộc cũng có thể yên tỉnh lại
Liễu Mặc nhìn thấy vị hoàng tử Hạ quốc kia rốt cuộc cũng chịu rời đi mà thở phào một hơi, mấy ngày này nàng và Tiểu Sính mấy lần đã không nhịn được mà phạm thượng, nhắc nhở vị hoàng tử ngoại tộc hành xử cẩn thận lại, không nên tuỳ tiện quá mức với ngũ điện hạ. Cũng may ngũ điện hạ là người tốt tính, nếu là lục điện hạ hay mấy vị hoàng tử khác, e là đã chán ghét vị hoàng tử ngoại tộc này
Tiêu Thu Nhiên rốt cuộc cũng lấy lại được yên tĩnh vốn có, Trần lão tiên sinh cũng trở lại dạy học cho y như thường lệ. Sau chuyện suýt nữa ngã ngựa lần trước, Hoàng Đế đã cho phép Tiêu Thu Nhiên chỉ cần học ở chỗ của Trần lão tiên sinh, không cần phải cùng các hoàng tử khác học ở học đường trong cung nữa
Cũng nhờ vậy y có thể tránh được những rắc rối không cần thiết nhưng đương nhiên Tiêu Thu Nhiên sẽ chẳng thể yên bình được bao lâu, vì năm nay nạn tuyết xảy ra, Hoàng Thượng ra lệnh cắt giảm chi tiêu trong hậu cung để hỗ trợ quốc khố giúp bá tánh vượt qua nạnn tuyết. Ly Quý phi nhân cơ hội này liền sai nội vụ phủ cắt giảm chi phí trong cung, đặc biệt là chỗ của Tiêu Thu Nhiên
Hôm nay Tiểu Sính theo như thông lệ đến nội vụ phủ lãnh bổng lộc nhưng khi trở về chỉ có bộ dạng uất ức
“Điện hạ, bổng lộc ba tháng tiếp theo của chỗ chúng ta….”
Tiểu Sính không nói nên lời vội vã quỳ xuống
“Đứng lên, có chuyện gì cứ nói”
“Bổng lộc ba tháng tiếp theo sẽ không có, Hoàng Thượng ra lệnh cắt giảm chi tiêu hậu cung, Ly Quý phi….”
Tiêu Thu Nhiên không cần Tiểu Sính nói thêm cũng biết, chỉ có điều ba tháng này, y không biết nên làm sao, bản thân y đương nhiên không lo lắng mấy nhưng bên cạnh còn có Liễu Mặc và Tiểu Sính, y không thể không tính toán. Lúc này Tiêu Thu Nhiên liền nhớ đến phong bao đỏ mà giao thừa Đông Phương Hạ Lãng đã đưa cho y