Sau khi Liễu Mặc nhận lấy đồ mà hai vị kia đưa thì mang đi cất theo lời của Tiêu Thu Nhiên, sau đó bưng trà cũng bánh đến rồi lui xuống
“Hai vị tới đây thăm ta, ta lấy lòng cảm kích, nhưng nếu không có chuyện khác, xin hai vị trở về cho, ta muốn nghỉ ngơi”
Tiêu Thu Nhiên không rõ mục đích của Chu Thương Bách càng không hiểu ý Đông Phương Hạ Lãng nên y hiện tại muốn bọn họ trả lời xem đột nhiên đến thăm y rốt cuộc là có ý gì
Chu Thương Bách nghe vậy vội vàng lên tiếng
“Trước đây thần có cơ hội gặp được hoàng tử khi người còn nhỏ theo Quân lão hầu tập cưỡi ngựa, rất ngưỡng mộ phong thái của điện hạ, muốn có thể kết giao bằng hữu với điện hạ”
“Còn ta đến là vì thấy ngươi thú vị, muốn làm bằng hữu với ngươi, ngươi không xem thường thân phận con tin của ta chứ”
Tiêu Thu Nhiên ngơ ngác, nam chính, nam phụ đều muốn kết giao bạn bè với y, y phải làm sao, không phải trong truyện bảo rằng nhân vật của y từ nhỏ thích Chu Thương Bách mà không được Chu Thương Bách hồi đáp sao, ngay cả là bạn bè cũng không được, sau này là vì nhân vật y ép cưới Chu Thương Bách nên Chu Thương Bách mới phải cưới y, trong lòng hắn vốn thích Tiêu Ôn Hạ sao, sao giờ cảm thấy có chút không đúng thì phải
“Chu công tử, ngươi không phải là thư đồng của hoàng đệ ta sao”
“Đúng, nhưng ta vẫn muốn làm bằng hữu với điện hạ”
Tiêu Thu Nhiên lắc đầu
“Xin thứ lỗi, ta không muốn kết giao với những người bên cạnh hoàng đệ của ta, còn về hoàng tử Hạ quốc, ta cũng không hiểu rõ về người, làm sao kết giao bằng hữu với người được, hơn nữa nếu biết ta có dính dán với người ngoại tộc, sợ rằng phụ hoàng ta lại không vui, xin các vị thứ lỗi”
Tiêu Thu Nhiên khéo léo từ chối họ, y là không muốn trở thành tâm điểm chú ý trong cung lúc này, một phần là y đề phòng nam chính Chu Thương Bách sợ người này e là nghe theo lời của Tiêu Ôn Hạ mới đến kết giao bằng hữu với y. Còn về Đông Phương Hạ Lãng y cảm thấy thời điểm này chưa thích hợp, y muốn biết thêm nhiều về người này rồi mới tính tiếp
“Nếu ngũ điện hạ đã từ chối, vậy ta cũng không làm phiền người, xin cáo lui trước nhưng ta thật lòng muốn cùng điện hạ làm bạn bè”
Chu Thương Bách có đôi phần mất bình tĩnh cho nên vội vã lui trước, chuyện làm thư đồng là hắn bất đắc dĩ, ban đầu hắn nghe việc Hoàng Thượng muốn chọn thư đồng cho các hoàng tử, theo sắp xếp phụ thân nói có thể hắn sẽ đến chô ngũ hoàng tử làm thư đồng, dù sao thân phận của ngũ hoàng tử mới thật sự là đích trưởng tử của Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu, dù người hiện tại được vô vàng sủng ái là lục hoàng tử. Chỉ không ngờ rằng khi chiếu chỉ ban xuống, hắn vậy mà làm thư đồng của lục hoàng tử chứ không phải ngũ hoàng tử
Khi Chu Thương Bách rời đi, Đông Phương Hạ Lãng mới lên tiếng
“Ta sẽ đợi, khi nào ngũ điện hạ muốn làm bằng hữu với ta, ngươi an tâm Hoàng Thượng sẽ không nghi ngờ ngươi cấu kết ngoại tộc, là Hoàng Thượng cho phép ta đến đây thăm ngươi, cũng là Hoàng Thượng bảo rằng ta có thể cùng ngươi làm bạn”
Tiêu Thu Nhiên không hiểu lời Đông Phương Hạ Lãng nói như vậy là ý gì, Hoàng Đế cho y kết bạn với ngoại tộc, còn là Đông Phương Hạ Lãng sao, sao lại có chuyện lạ như vậy. Nhưng khi y muốn hỏi rõ ràng mọi chuyện thì Đông Phương Hạ Lãng đã rời đi mất, y chỉ có thể giấu đi sự tò mò này đến lần sau
Mà lời Đông Phương Hạ Lãng nói là thật, là chính hắn đến chỗ Hoàng Đế cầu xin, xin Hoàng Đế cho mình làm bạn với ngũ hoàng tử. Hoàng Đế còn hỏi hắn vì sao muốn làm bạn với đứa con này của người, hắn chỉ đơn giản đáp rằng trong các hoàng tử chỉ có ngũ hoàng tử là khó gần nhất, những hoàng tử còn lại dù xem hắn là ngoại tộc nhưng vẫn muốn lấy lòng, còn có lôi kéo về phía mình nhưng chỉ có ngũ hoàng tử từ lần đầu gặp cũng chỉ nói vài câu sau đó liền không lôi kéo hay gặp mặt lại
Người như vậy sẽ không khiến cho Hoàng Thượng lo lắng, cũng một phần vì thân thể ngũ hoàng tử yếu kém, sẽ không có cơ hội mà tranh giành ngai vị, hắn chỉ muốn tìm một người bạn làm bằng hữu khi ở nơi này. Hoàng Đế rốt cuộc đồng ý, vì niệm tình trước đây với Đế Hậu Hạ quốc. Hạ quốc cùng Thu quốc bất đắc dĩ xảy ra chiến sự, thực chất Hoàng Đế Hạ quốc cũng không có ý định đánh Thu quốc để xảy ra chiến tranh mấy năm liền. Sau cùng vì an toàn của Hạ quốc, Hoàng Đế Hạ quốc bất đắc dĩ đưa con trai duy nhất đích trưởng hoàng tử của mình đến Thu quốc làm con tin
Nhưng Hoàng Đế Thu quốc đối xử rất tốt với Đông Phương Hạ Lãng, cho hắn một phủ lớn ở bên cạnh hoàng cung, cũng cho hắn tự do đi lại trong kinh thành và hoàng cung, cũng cho các hoàng tử kết giao với Đông Phương Hạ Lãng nhưng Đông Phương Hạ Lãng từ trước giờ chưa chọn hoàng tử nào làm bạn, vậy mà hôm nay đến chỉ để cầu xin làm bạn với một đứa con bệnh tật của ông, Hoàng Đế Thu quốc có cái nhìn khác về Đông Phương Hạ Lãng lẫn Tiêu Thu Nhiên. Nhưng sau cùng Hoàng Đế vẫn đồng ý chuyện này
Cũng vì vậy mà Đông Phương Hạ Lãng mới có thể nói một cách không hề sợ gì như vậy
Tiêu Thu Nhiên đêm đó không ngủ ngon, y cố gắng lục lại kí ức về nội dung quyển sách, xem có lầm lẫn ở chỗ nào hay không, hiện tại có nhiều thứ không đi theo những gì y biết, y cảm thấy có phần khó mà tính toán vẹn toàn được
Cứ như vậy Tiêu Thu Nhiên cả một đên mất ngủ, hôm sau Liễu Mặc đến giúp y thay y phục buổi sáng, nhìn thấy Tiêu Thu Nhiên một mắt quần thâm không khỏi lo lắng
“Điện hạ, người làm sao vậy, sao mắt lại….”
Tiêu Thu Nhiên lắc đầu
“Ta không sao, Liễu Mặc tỷ tỷ không cần lo, hôm nay tiên sinh không có đến, ta muốn nghỉ ngơi, nếu không có chuyện gì, đừng làm phiền ta”
Liễu Mặc nghe vậy có phần lo lắng
“Vậy để nô tỳ đi kêu Tiểu Sính đến thái y viện mới thái y cho điện hạ”
Tiêu Thu Nhiên từ chối
“Không cần, tỷ tỷ nấu một chén canh hạt sen đậu xanh cho ta là được, không cần phiền đến thái y làm gì”
Liễu Mặc nghe vậy liền vội vàng đi chuẩn bị, Tiêu Thu Nhiên nằm trên giường, y nhớ lại tình tiết diễn ra tiếp theo trong chuyện, hiện tại y xem như không sao nhưng ba bốn năm nữa, chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện diễn ra, y phải sắp xếp lại một chút, tính toán tất cả và quan trọng nhất y phải giúp cho mẫu hậu y bốn năm nữa sẽ được phụ hoàng rỡ bỏ lệnh cấm túc, nắm giữ lại hậu cung, cũng phải thăm dò về Tiêu Ôn Hạ