Xuyên Thành Thiên Kim Hào Môn Mắc Bệnh Nan Y

Chương 7: Đối Tượng Mập Mờ




Đối diện hai cặp mắt mong đợi kia, Lục Trần quay đầu sang chỗ khác, dừng hai ba giây, vẫn lấy di động trên ghế lên, người sau vui vẻ vội hỏi mã số wechat.

Thành công có được phương thức liên lạc với thần tượng, Diệp Y còn cố ý nhấn mạnh, "Anh yên tâm, tôi tuyệt đối không quấy rối đâu!"

Cô cũng không phải fan cuồng gì, chỉ muốn lại gần thần tượng thêm một bước thôi, nếu là trước kia cô nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng bây giờ có cơ hội chắc chắn không thể bỏ qua.

Lục Trần cười cười không nói, tiếp tục cúi đầu xem kịch bản, Diệp Y không tiếp tục làm phiền anh nữa, lấy được phương thức liên lạc thì lượn luôn.

Lần đầu quay phim, cô đối với mấy thiết bị quay phim thấy lạ kì, một cảm giác khẩn trương kích thích sinh sôi, cũng may nhân vật của Diệp Y không cần quá nhiều biểu cảm, vì là nữ cảnh sát lãnh khốc, cô nhận lệnh bảo vệ phú nhị đại – vai diễn của Lục Trần, vì ba của vị phú nhị đại này có quan hệ với nhóm buôn lậu thuốc phiện.

Cảnh đầu tiên là cảnh đánh nhau, phú nhị đại từ công ty vào bãi đỗ xe, lúc này một chiếc xe lao tới, nữ chính nhanh chóng lôi kéo phú nhị đại lăn một vòng, sau đó kết thúc ở bên mặt cô.

Ban đầu là động tác mạnh, phải đưa thế thân thay, nhưng Diệp Y muốn tự mình thử thử, đạo diện không còn cách nào, chỉ có thể nghe theo cô, cảm thấy tí nữa thể nào vị đại tiểu thư này cũng hô to gọi nhỏ khó quá.

Nguyên chủ là tiểu thư khuê các tiêu chuẩn, cắm hoa, dương cầm rồi ballet, nhưng Diệp Y cái gì cũng không biết, mà cơ thể này vô cùng mềm mại, nghe dì Lý nói trước kia cô từng học yoga, cho nên cô mới dám thử động tác mạnh.

"Được rồi, các bộ phận chuẩn bị, action!"

Trong bãi đỗ xe đột nhiên truyền đến tiếng động cơ xe, xung quanh đều là ống kính và thiết bị chiếu sáng, Diệp Y cùng những diễn viên khác đứng đằng sau, trong lòng khẩn trương muốn chết, nhưng lúc này ống kính cách cô rất xa, không quay được mặt.

Đèn xe đột nhiên chiếu đến, ống kính cũng xoay qua cô, cô không có thời gian chần chừ, bên hông buộc dây cáp dùng lực, cô và Lục Trần đều bị kéo đi, ống kính chuyển động, cô hơi không nắm được cân bằng, vừa hay cơ thể đủ dẻo dai, cô không phí chút sức nào lộn một vòng ngược ra sau đáp lên mặt đất.

"Dừng!"

Đạo diễn ngồi trước máy quay, tâm tình phức tạp cầm loa hô: "Diệp Y đoạn cuối khống chế biểu cảm chút."

Động tác này bọn họ muốn tìm thế thân biết võ, phim hành động hay, hành động phải lưu loát, thật ra đạo diễn không ngờ vị đại tiểu thư này cũng không tệ, động tác hồi nãy có độ khó cao, nhưng cô vẫn làm được, chính xác đến mức ông không dám tin.

"Diệp Y chị tuyệt ghê."

Tiểu Vương liên tục đem bình nước đến cho cô, Diệp Y cũng mờ mịt nhìn eo mình, xoa tay hai lần, trước kia xương cốt cô cứng xoay người lâu sẽ đau nhức, bây giờ thân thể linh hoạt như thế, không thể tưởng tượng nổi!

Nhận chai nước, cô góp đầu qua hỏi tiểu Vương: "Mới nãy chị có đẹp trai không?"

Cô nói rất nhỏ, nhưng Lục Trần bên cạnh vẫn nghe được, nhất thời không nhịn được khẽ cười một tiếng.

"Đẹp trai bùng nổ luôn!" Tiểu Vương không che giấu vuốt mông ngựa.

Diệp Y rất hưởng thụ vỗ vỗ vai cô ấy, rất nhanh cảnh thứ hai bắt đầu, lần này cô cố gắng giữ cân bằng, lúc tiếp đất cũng cố gắng duy trì biểu cảm lạnh lùng của nhân vật.

Dù kỹ năng diễn xuất lưu vu biểu diện (*), nhưng đạo diễn Lưu vẫn cảm tạ trời đất, phim hành động thường không khai thác sâu nội tâm nhân vật, lúc đó ông cẩn thận tìm camera □□ khả năng diễn suất của vị đại tiểu thư này, biên tập thành video đăng lên, chắc không ảnh hưởng hiệu quả tuyên truyền phim.

(*) Lưu vu biểu diện: nghĩa đen là trên bề mặt, nghĩa bóng ý chỉ không sâu sắc. (nguồn: similovecat.wordpress)

Những người khác trong đoàn làm phim cũng coi trọng vị đại tiểu thư này hơn, đổi thành tiểu hoa đán khác sớm đã đòi thế thân, mà vị tiểu công chúa này vẫn rất cố chấp, cảnh quay cũng không tệ, không õng ẹo, rất hiếm thấy.

Một ngày toàn động tác mạnh, không có nhiều cảnh quay mặt, ban đêm về khách sạn, Diệp Y đã mệt không thể tả, cô ở phòng tổng thống tốt nhất đoàn làm phim, vừa ngâm bồn tắm hoa tươi, vừa xoa eo nhỏ đáng thương, biết trước cô đã không đi chơi, còn không bằng đi đóng mấy bộ huyền huyễn, chí ít sẽ không vất vả như thế.

Lúc này điện thoại vang lên, cô liếc mắt qua, phát hiện thần tượng gửi tin nhắn cho cô!

Lục Trần: Cô rất tuyệt.

Tựa vào bồn tắm lớn, Diệp Y mém chút tưởng mình nhìn nhầm, Lục Trần khen cô?!

Lấy lại tinh thần, cô nhanh chóng đánh một hàng chữ gửi đi.

Diệp Y: Nhưng mệt quá, mọi người quay phim thật khổ, tôi quay cả ngày muốn phế [rơi lệ].

Lục Trần: Có thể tìm thế thân.

Diệp Y: Lúc nào tôi chống đỡ không nổi nữa, nhất định dùng thế thân.

Cô bây giờ muốn xem thử, cơ thể này còn làm được động tác khó gì, quả thực khiến cô phục sát đất, cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày bản thân lợi hại như thế, giạng thẳng chân cũng được luôn.

Cùng lúc đó ở một căn phòng khác, chàng trai mang áo choàng tắm tóc hơi ướt ngồi trên ghế salon, đang cầm điện thoại không biết nói chuyện phiếm với ai, người đại diện ở bên cạnh nhìn mấy lần, nhịn không được đánh mặt cậu.

"Không biết nãy ai nói không bán thân, vừa thấy em gái xinh đẹp, nửa đêm còn gửi tin nhắn an ủi, chậc chậc, sao trước kia tôi không phát hiện cậu là ấm nam nhỉ?"

Cất điện thoại, Lục Trần không mặn không nhạt lườm người phía sau, "Đừng có lấy suy nghĩ đen tối của anh gắn lên người khác."

Cậu chỉ thấy vị đại tiểu thư này làm việc cả ngày rất vất vả, định nói mấy câu thôi.

"Tôi suy nghĩ đen tối?!" Người đại diện dựng lông mày, "Được được được, cậu thuần khiết, cậu cứ từ từ an ủi người ta đi, mấy hôm nay tôi về công ty giải quyết vài chuyện, tự cậu chú ý đừng để người ta chụp được."

Nói, cầm áo khoác trực tiếp rời đi, bây giờ mấy con chó săn xuất quỷ nhập thần, đến cả màn cửa cũng không được kéo ra, ai biết có ai bên ngoài ở góc nào đó quay ống kính vào đây.

Diệp Y không ở lại đoàn làm phim quá lâu, ở lại quay xong một ngày, lập tức về thành phố A, vì ông nội của vị hôn phu kia chết rồi, cô phải cùng ba đến viếng thăm, Lý Cầm Cầm cũng đi theo, dù sao nhà giàu nhất qua đời, mấy nhà giàu khác cũng phải đến làm vẻ thương tiếc.

Cô chỉ xin nghỉ một ngày, không thể làm chậm trễ đoàn làm phim, sáng sớm đã bay đến thành phố A, trợ lí Trương trực tiếp đưa cô đến nhà tang lễ, lúc đến cổng, bên ngoài có đầy xe sang, rất nhiều bảo an đứng canh giữ bên ngoài, bầu không khí ngột ngạt.

Diệp Y mang váy đen toàn thân, biết hôm nay là ngày gì, không dám thể hiện biểu cảm, đợi trợ lí Trương đi ra, xung quanh toàn người mặc đồ đen khuôn mặt u buồn, khả năng diễn xuất còn tốt hơn ảnh đế ảnh hậu ngoài kia, cô không dám nhìn nhiều, trợ lí Trương kêu cô đợi chút, ba cô sẽ nhanh chóng đến đây.

Trên linh đường treo một bức hình trắng đen, ông lão bên trong nhìn rất hiền hòa, Diệp Y nghĩ, có khi mấy năm sau mình cũng được treo một tấm lên đó.

"Y Y."

Diệp Vĩ Minh đi tới, mang một thân đồ đen, sắc mặt cũng u buồn, còn thấp giọng nói bên tai cô: "Tí nữa đừng đi quá sớm, đi với ba nói rõ chuyện hôn sự của con, cứ kéo dài mãi cũng không ổn."

Thấy vẻ đau thương rõ ràng trên mặt ông bố, diễn xuất còn tốt hơn cô, Diệp Y bội phục, nghe vậy tự nhiên gật đầu, "Con biết rồi."

Trong nhà tang lễ rất yên tĩnh, xung quanh đều là giới danh môn, thật ra Diệp Y có hơi khẩn trương, chỉ có thể theo sát ba cô vào đám đông, ít nhiều cũng có chút quan hệ, nên vị trí của họ khá cao.

Không lâu lắm linh đường mở một bài nhạc buồn, những người khác chỉnh tề cúi đầu trước ảnh trên linh đường, Diệp Y cũng nhanh chóng cúi theo, cúi lạy ba cái, một người đàn ông trung niên mặt chữ quốc đỏ mắt đi ra.

"Chư vị, rất cảm ơn mọi người đã đến hôm nay, cha tôi Phó Quốc Dịch vì bất hạnh mắc bệnh ung thư não, qua một phen tích cực trị liệu, vẫn từ biệt cõi đời ở bệnh viện quân khu số 3..."

EDIT: morticia – Wattpad.

Lúc này người trong nhà lên đọc điếu văn, Diệp Y không nhận ra người này là ai, nhưng hôm nay cô thấy được cái thịnh vượng của đại gia tộc, vì bên trái linh đường đứng toàn người thân trong nhà, cũng may linh đường đủ lớn, nhìn lên nhìn xuống người thân có tới hai mươi ba mươi người, có thể thấy cục thịt mỡ Phó gia này có bao nhiêu người ngấp nghé.

Cô chỉ cần liếc mắt một cái liền thấy vị hôn phu kia, là người thừa kế, anh luôn chiếm lấy vị trí trung tâm, quan trọng nhất là anh vừa cao vừa đẹp trai, dù ai cũng mang đồ đen, nhưng Diệp Y nhìn qua đã chú ý tới gương mặt kia.

Chờ người đàn ông nói xong, người thân bên trái vang lên tiếng khóc nức nở, trong đó có rất nhiều người giới tính nữ, mà lúc này cô thấy vị hôn phu có động tác.

Linh đường rất lớn, nếu không cũng không chứa được nhiều người như thế, phía trước còn có microphone loại nhỏ, thấy vị hôn phu của cô đi lên trước cúi đầu với mọi người, lúc này mới chậm rãi lên tiếng.

"Ông nội ra đi rất thanh thản, tâm tình cũng rất tốt, không có quá nhiều đau đớn, cũng rất cảm ơn chư vị hôm nay đã đến..."

Xem ra chỉ có người thừa kế mới được nói chuyện, Diệp Y vẫn rất bội phục vị hôn phu này, có thể đánh giết trong đám người bao vây ngồi lên ghế người thừa kế, chắc chắn không ít cảnh gió tanh mưa máu...

Trong lễ truy điệu luôn ngột ngạt yên tĩnh, kết thúc xong cũng như thế, Diệp Vĩ Minh lại gần con gái nhỏ giọng nói, "Con đợi ba chút, ba với chú Triệu con đi chào hỏi."

Diệp Y không biết chú Triệu là ai, vội vàng gật đầu, sau đó ngoan ngoãn đứng ngoài cửa, vừa nhớ đến Lý Cầm Cầm cũng đến đây, cô không nhịn được gọi điện thoại cho đối phương.

Nhưng vừa tới chỗ ngoặt, cánh tay đột nhiên bị người khác kéo lại, cô thuận thế quay đầu nhìn, thấy một người mặc tây trang màu đen, chàng trai có cặp mắt đào hoa sáng rực nhìn mình.

"Y Y, anh nói rồi, cho dù em mắc bệnh gì, anh cũng ở bên em!"

Diệp Y: "..."

Chuyện gì đây, người này là ai?!

Thấy cô mặt lạnh, chàng trai như sốt ruột giải thích, nhưng cũng cố kỵ nơi này, lôi kéo tay cô định mang cô đi, "Chúng ta nói chuyện đi."

"Này..."

Diệp Y vội vàng muốn hất tay anh ta ra, nhưng sợ lộ tẩy, cũng không có ai nói cho cô biết, nguyên chủ còn có đối tượng mập mờ nha!

"Cái kia... Bây giờ tôi có việc, sau này nói chuyện được không?" Cô mỉm cười tránh tay, còn cố gắng lui về sau mấy bước.

Chàng trai cau mày, không buông tha tiếp tục đi lên mấy bước, "Em còn định trốn tránh anh đến bao giờ, làm phẫu thuật cũng không nói với anh, em biết anh lo lắng thế nào không?"

Cạnh tay đột nhiên bị giữ chặt, Diệp Y chịu đựng, tiếp tục mỉm cười nhìn đối phương, "Có chuyện gì từ từ nói, đừng động tay động chân, đây không phải bên ngoài."

Nghe vậy, chàng tay trừng lớp mắt, không dám tin nhìn cô gái trước mặt, cô mặt một thân váy đen, thân hình mỹ lệ, dù khuôn mặt vốn nên hướng lên trời nhưng bộ dáng vẫn xuất chúng như cũ, thế nhưng không thấy khí chất dịu dàng ngày xưa, hơn nữa ánh mắt nhìn mình lạ lẫm, chắc chắn Lý Cầm Cầm nói xấu mình trước mặt cô rồi, nếu không cô tuyệt đối không có dáng vẻ này.

"Y Y."

"Diệp tiểu thư."

Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng đàn ông ôn hòa, Diệp Y vừa quay đầu lại, đột nhiên đối mặt với khuôn mặt đạm mạc, sau lưng người đàn ông có không ít người Phó gia, hình như vừa lúc gặp phải.

Thấy có người, chàng trai nhanh chóng buông tay cô ra, Diệp Y tranh thủ lui lại một bước, trong nhất thời thấy vô cùng xấu hổ, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên xoay người nhìn người đàn ông khẽ vuốt cằm, "Ném bi thương, mặt khác, lần trước cảm ơn Phó tiên sinh giúp đỡ."

"Đây là vị hôn thê của anh cả à? Nghe nói bị ung thư bao tử? Bất hạnh ghê nhỉ."

Chàng trai trẻ phía sau Phó Cận Sinh nhịn không được nói một câu, giọng nói không biết là thổn thức hay trào phúng, nhưng rất nhanh được những người khác phụ họa.

"Thế sự vô thường, anh cả cũng không dễ dàng gì."

Mấy người cậu một câu tôi một câu, Diệp Y cau mày không lên tiếng, những người này cũng là người Phó gia, không tranh được vị trí người thừa kế, đúng là chút tu dưỡng cũng không có.

Nghe những người kia mỉa mai, Phó Cận Sinh coi như không nghe thấy, nhìn trợ lý sau lưng, "Đi xem thử luật sư Lý đã đến chưa."

Vừa dứt lời, mấy người Phó gia phía sau thay đổi sắc mặt, không nói gì nữa, nhanh chóng quẹo trái, giống như luật sư Lý là người vô cùng quan trọng với bọn họ, ai nấy dáng vẻ vội vàng trông buồn cười vãi.

Trợ lý bên cạnh trong lòng cười hihi haha hoho, lần này ông nội đi rồi, đám người này còn mừng thầm, thật buồn cười, không có ông lão nhìn chằm chằm, Phó tổng bọn họ không cần cố kỵ gì nữa.

"Diệp tiểu thư dưỡng bệnh thế nào." Người đàn ông nhìn cô cười nhạt một tiếng.

Nếu nói Lục Trần đẹp trai kiểu tinh thần phấn chấn, thì vị hôn phu của cô như chai rượu đỏ, càng nhìn càng đẹp trai, Diệp Y không dám nhìn nhiều, ánh mắt lấp lóe không yên.

"Tôi hồi phục rất tốt, hôm đó là ăn sai món." Cô hoàn toàn không để ý tiểu bạch kiểm phía sau.

Ngược lại tiểu bạch kiểm vẫn nhớ rõ cô, mặc kệ có người không, trực tiếp nhìn cô thấp giọng nói: "Anh ở trong xe đợi em."

Nói xong, đi luôn, ngược lại trợ lý bên cạnh Phó Cận Sinh không nhịn được nhíu nhíu mày, người phách lối như thế anh ta gặp lần đầu, cho dù chưa kết hôn, tốt xấu gì cũng là vị hôn thê trên danh nghĩa của Phó tổng, người này dám câu kết làm bậy với Diệp tiểu thư trước mặt Phó tổng, lá gan lớn quá ha.

Hình như ý thức được cái gì, Diệp Y nhìn người đàn ông trước mặt vội khoát tay, vẻ mặt thành thật nói, "Tôi không quen anh ta."