Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Nguy Hiểm

Chương 9




Sau khi đại điển chọn sư kết thúc, Mộ Quân Niên thu dọn đồ vật, kỳ thật cũng không có vật gì tốt để thu dọn. Y chỉ mang theo thanh kiếm Họa Khanh Nhan đưa mình với một ít nhu yếu phẩm sinh hoạt, rồi đi theo sư tôn tới Phiêu Miểu phong.

Phiêu Miểu phong cảnh như tên, mây mù lượn lờ hàng năm trên cả tòa núi loáng thoáng hiện ra. Trong phong có thiết lập cấm chế, tu giả dưới Kim Đan kỳ đều không thể phi hành, chỉ có thể theo đường núi đi bộ lên đỉnh. Mỗi tòa sơn phong ở Minh Kiếm phái đều được thiết lập cấm chế, muốn gặp phong chủ không thể ngự kiếm mà lên, cần phải từng bước in dấu chân trên đất thành tâm đi lên, thể hiện sự tôn kính.

Lúc này Mộ Quân Niên vừa mới bái nhập Minh Kiếm phái ba tháng, tu vi không đủ, vô pháp ngự kiếm. Dựa theo môn phái sơn quy, y cũng hẳn là phải đi bộ lên núi. Họa Khanh Nhan trái phải rảnh rỗi không có việc gì, nghĩ đến Mộ Quân Niên mới vào phong hạ hắn, đối với nơi này khẳng định xa lạ không biết đường đi, hắn liền bồi y cùng nhau lên núi, giúp y quen thuộc hoàn cảnh trong núi.

Một đường đi tới, Mộ Quân Niên nhìn khung cảnh vừa xa lạ lại vừa quen thuộc này, suy nghĩ trong lòng cuồn cuộn không dứt. Kiếp trước y huyết địch Tu chân giới, dấy lên gió tanh mưa máu, nơi y đi đến đều máu chảy thành sông. Y giết phạt vô số, phá hủy ngàn ngàn vạn vạn ngọn núi của các môn phái. Duy chỉ có nơi này, cho dù Tu chân giới sớm đã vỡ nát phiêu linh tán loạn, nơi này vẫn như cũ sơn minh thủy tú yên tĩnh tường hòa, như một tấc đào nguyên cách xa loạn thế chìm nổi ở ngoài.

Sư tôn rời đi, y cô độc một mình đi khắp hậu thế. Khi đó y thường kề cận với điên cuồng, đi vào địa phương này, đi vào nơi người y ngày đêm tưởng niệm quyến luyến từng ở.

Vượt qua trăm ngàn ngày đêm, xé rách thời không, gặp lại trước mắt, một thảo một mộc đều không không thay đổi, lại không phải cảnh mà y từng chứng kiến. Mộ Quân Niên nhìn người đang đi phía trước, ngón tay khẽ nhúc nhích giống như muốn đem hắn ôm vào trong lòng ngực, vĩnh viễn giam cầm ở bên người chính mình. Nhưng...... y không thể.

Gió nhẹ phất qua trường bào Họa Khanh Nhan, Mộ Quân Niên thấy vạt áo hắn nhẹ nhàng tung bay trong gió, rơi vào đáy mắt y.

Cuối cùng, Mộ Quân Niên vẫn là rũ mắt xuống, giấu đi ánh mắt điên cuồng quyến luyến cùng tưởng niệm. Không, đời này hết thảy còn chưa phát sinh, y ở trong mắt sư tôn vẫn sạch sẽ không lây dính máu người.

Y không thể, không thể bày ra vẻ mặt âm u thị huyết kia, lại làm sư tôn sợ hãi y. Y muốn thu liễm răng nanh vuốt nhọn, làm một người khiêm cung ti tốn, làm đồ, nhi, ngoan, của sư tôn.

*

Đi xong trường giai, rốt cuộc tới nơi ở. Họa Khanh Nhan chỉ vào căn nhà gỗ phía trước: "Ngươi ở nơi này đi."

Mộ Quân Niên trầm giọng đáp: "Vâng."

Đẩy cửa ra mới phát hiện, trong phòng đầy đủ mọi thứ đồ dùng sinh hoạt, cơ hồ giống nhau như đúc với đồ kiếp trước y dùng. Tròng mắt Mộ Quân Niên hơi động, xoay người nhìn về phía sư tôn, cứng họng nói: "Sư tôn......"

"Ừm......" Họa Khanh Nhan ho khan một tiếng, lắc lắc ống tay áo nói: "Không biết trong phòng có thiếu thứ gì không, nếu còn thiếu thứ gì, ngươi cứ việc nói cho ta."

Mộ Quân Niên áp chế cảm xúc kích động điên cuồng, thật lâu sau mới mở cánh môi nói: "......Cảm ơn."

Họa Khanh Nhan nghĩ nghĩ, lại nói: "Phiêu Miểu phong này cũng không có quy củ gì, ngươi không cần câu nệ."

Hắn nhìn bộ dáng Mộ Quân Niên trầm mặc ít lời, Mộ Quân Niên vừa mới đến, chắc vẫn còn lạ lẫm không tự nhiên được. Hắn ở chỗ này, Mộ Quân Niên sợ là càng khó thả lỏng. Liền suy nghĩ cho Mộ Quân Niên thời gian thích ứng trước, vì thế nói: "Sắc trời hôm nay đã tối, ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi."

Dứt lời liền xoay người đi, lại bị Mộ Quân Niên đột nhiên gọi lại, "Sư tôn ——"

Thiếu niên vội vàng mở miệng, tiếng nói không nặng, lại tựa mang theo một cỗ ý nhị trầm trọng, như là nóng lòng giữ lại rung động, e sợ nó sắp biến mất.

"Làm sao vậy?" Họa Khanh Nhan hơi nghiêng đầu, tâm chợt ngừng lại. Hắn chỉ liếc mắt một cái, đã bị hút vào đồng tử đen nhánh sâu thẳm của thiếu niên. Nơi đó yên bình không gợn sóng rồi lại nổi lên sóng ngầm mãnh liệt, phảng phất muốn đem người cắn nuốt trong đó. Nhưng Họa Khanh Nhan vội tập trung nhìn vào lần nữa, đáy mắt thiếu niên nào còn sâu thẳm gì kia? Rõ ràng là bình tĩnh đến cực điểm, không hề có một chút cảm xúc mãnh liệt lưu động, sạch sẽ không một tia gợn sóng.

"Không có gì......" Thanh âm Mộ Quân Niên khàn khàn, y mở miệng nói: "Sư tôn —— đi thong thả."

Trực giác Họa Khanh Nhan cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng lại nghĩ không ra cái cái gì. Hắn không nghĩ nữa, hàm hồ trả lời một tiếng rồi rời đi.

*

Màu đen đặc sệt nhuộm dần màn đêm vô biên. Ánh sao ít ỏi, ảm đạm, trong màn đêm rộng lớn chỉ có chút ánh nến phát ra từng một gian nhà gỗ.

Ánh nến bập bùng trong phòng, loáng thoáng hiện ra một thân hình thon dài. Thanh niên cao lớn tuấn lãng ngồi trên mép giường, y nhắm mắt minh tưởng, một thân khoan bào hắc y tựa như muốn dung hợp trong bóng tối. Bàn tay đặt trên đầu gối khớp xương chi tiết rõ ràng, hướng lên trên là tóc dài mặc tảo, vài sợi tóc đen hơi cong rũ ở trước ngực. Đôi môi đỏ sẫm của y mỏng mà sắc bén, sống mũi cao thẳng, hàng mi dài che mắt, chỉ thấy dưới khóe mắt y có một viên đỏ thắm như huyết chí (nốt ruồi đỏ). Lông mày tinh xảo, đường cong khuôn mặt sắc bén ngạnh lãng.

Gió lớn ngoài cửa sổ thổi vào, ánh nến kịch liệt lay động. Sắc màu ấm áp chiếu trên mặt thanh niên, cũng không làm nhu hòa được khuôn mặt lạnh lùng của y. Người này chợt mở mắt, hàn lệ lóe lên rồi biến mất, chỉ còn vực sâu vô tận nơi đáy mắt.

Gió lạnh ban đêm thổi quét vào cửa sổ, thân hình cao lớn nháy mắt trở nên hư ảo trong suốt, sau đó giống như theo gió phiêu tán, hóa thành một sợi khói hồng tiến vào trong người thiếu niên nằm trên giường.

Đôi tay đặt trước người, thiếu niên vốn đang an tĩnh ngủ mở hai mắt ra. Trong mắt hiện lên một mạt hồng quang, tức khắc ẩn vào đáy mắt. Mộ Quân Niên giơ tay phất qua Ma Quân ấn trên trán, ấn ký hỏa hồng sắc biến mất, thay thế nó là một hoa văn dựng đứng, là đệ tử ấn vừa kết hôm nay.

Mộ Quân Niên duỗi tay quan sát thân thể hiện nay. Thiếu niên thân hình tuy thon dài, nhưng so với thân thể khi y thành niên vẫn là hơi thanh cù đơn bạc. Gân cốt không chắc, linh lực tu vi thấp, còn không thể tiếp nhận linh hồn đến từ kiếp trước của y.

Nếu không phải do khi y xé rách thời không đi vào nơi này bị thiên phạt đánh trúng, cũng không nhất thiết phải đem linh hồn dung nhập vào thân thể kiếp này.

Không có việc gì, trước...... không nóng nảy. Y có rất nhiều thời gian để chậm rãi khôi phục, cùng thân thể này dung hợp hoàn toàn.

Mộ Quân Niên tùy ý vung tay lên, dập tắt ngọn đèn trên giá cắm nến.

*

Mặt trời lên cao, ánh sáng chiếu rọi. Mộ Quân Niên đã sớm rời giường, quét dọn sạch sẽ trong ngoài các đình viện Phiêu Miểu phong. Làm xong thì đã qua giờ Thìn (7-9h), sao sư tôn vẫn chưa ra khỏi phòng?

Mộ Quân Niên vẫn luôn nhớ rõ thời gian sư tôn làm việc và nghỉ ngơi, tuy sau này sư tôn bị y mang lên đảo Quân Sơn, giam lỏng trong điện Vu Sơn, mỗi đêm chịu chi mệt nhọc sớm đã không còn quy luật về thời gian, nhưng năm đó ở y tu hành Phiêu Miểu phong, đây là thói quen của hắn. Mà hiện giờ chưa có khổ sở gì, thời gian hắn hành sự hẳn phải giống trong trí nhớ của Mộ Quân Niên.

Giờ Hợi (23-1h) nghỉ giờ Mẹo (5-7h) tỉnh, không phải thời gian nhất định sư tôn làm việc và nghỉ ngơi sao? Sao đến bây giờ trong phòng sư tôn một chút động tĩnh cũng không có? Mộ Quân Niên tâm sinh nghi hoặc, liền đi tới trước cửa phòng Họa Khanh Nhan, nín thở gõ gõ cửa: "Sư tôn?"

Vẫn không có một tiếng động nào.

Mộ Quân Niên im lặng chớp mắt một cái, tức khắc đột nhiên nhớ tới cái gì: Sư tôn lẽ nào lại như đời trước, một tiếng tiếp đón cũng không nói mà vội vàng đi bế quan?!

Mộ Quân Niên nói: "Sư tôn, ta vào đây." Không chờ đáp lại, y liền lập tức đẩy cửa đi vào.

Ánh sáng trong phòng tối tăm, bày biện đơn giản, liếc mắt đã thấy hết đồ vật. Mộ Quân Niên mơ hồ thấy giường đệm hơi gồ lên, tựa như có người nằm. Y nhìn miếng vải đen treo trước cửa sổ dùng để ngăn chặn ánh sáng ngoài phòng.

Theo tiếng vang y đẩy của vào, người trên giường đệm mơ màng tỉnh dậy.

Họa Khanh Nhan bọc chăn ngồi dậy, đỉnh đầu do ngủ mà rối loạn. Hắn híp hai mắt thầm nói: "Gió thổi mất mành che rồi?"

Mộ Quân Niên lặng lẽ đứng tại chỗ: "......"

Họa Khanh Nhan ngáp một cái, từ trong ổ chăn vươn tay ra định thi pháp dùng linh lực đóng cửa lại. Nhìn thấy người đứng ở trước cửa, nháy mắt hoảng sợ, ý muốn ngủ tiếp đều bị dọa chạy ——

"Mẹ ơi! Ai ở đó?!"

"Sư tôn......" Sau một lúc lâu Mộ Quân Niên mới tìm về được thanh âm chính mình nói: "Đồ nhi tới hầu hạ người...... rời giường thay quần áo."