Xuyên Thành Nam Thê Gả Thay

Chương 89: Vũ Hoài Nhân




Biệt thự của cậu nhỏ Vũ Hoàng Kính nằm ở gần biển.

Từ sân bay chạy đến biệt thự mất bốn tiếng đồng hồ mới có thể đến nơi.

Trần Túc lần đầu đi xa còn ngồi mãi đến hiện tại cả người đều trở uể oải không thôi, mặc dù cả đoạn đường cho dù là trên máy bay hay ngồi trên xe taxi cậu đều ngủ nhưng tinh thần không thể nào vực dậy nổi.

Vũ Hoàng Kính nhìn cậu cũng cảm thấy đau lòng, anh chỉ có thể để cậu dựa vào người mình chứ không thể làm gì được. May mắn cậu chỉ mệt mỏi mà thôi chứ không bị khó thở khi đi đến nước ngoài.

Hai người xuống xe, gió thổi nhè nhẹ đưa một luồng gió mát mẻ đi ngang.

Trần Túc hít vào một hơi sau đó thở ra một cách thoải mái, cậu đưa mắt nhìn xung quanh rồi không khỏi cảm thán:

“Nơi này đẹp thật.”

Vũ Hoàng Kính mỉm cười gật đầu:

“Đúng vậy, cậu nhỏ rất biết hưởng thụ.”

Trần Túc vừa nghe Vũ Hoàng Kính nói vừa híp mắt hưởng thụ cơn gió man mát thổi.

Hai người đẩy theo hành lý đi về phía trước. Khu này là khu tư nhân vì vậy xe ô tô của bọn họ không thể chạy vào trong, nước ngoài đối với hành vi chạy vào khu đất của người khác sẽ bị tố cáo vì vậy bọn họ chỉ có thể đi bộ vào trong.

Khu đất cực kỳ rộng rãi, hai người phải đi mất bốn phút mới nhìn thấy căn biệt thự khá lớn nằm ở giữa cánh đồng hoa.

Trần Túc nhìn xung quanh những vườn hoa lớn nhỏ mà không khỏi kinh ngạc:

“Đẹp thật, này hoa lần đầu em nhìn thấy đó.”

Vũ Hoàng Kính gật đầu cười:

“Nếu em thích có thể mua giống về nhà trồng, mặc dù chúng nở rất đẹp nhưng cũng mau tàn. Này vừa hay là mùa chúng nở hoa.”

Trần Túc nghe vậy không khỏi xua tay từ chối:

“Không cần phiền phức như vậy, em cũng chỉ thấy thật đẹp chứ chẳng thể chăm được cho chúng nở hoa đâu.”

Vừa nói xong cậu liền không khỏi kinh ngạc hỏi:

“Tiếng sóng sao. Nơi này gần biển à.”

Hai người đi càng gần biệt thự càng nghe tiếng sóng vỗ càng mạnh càng rõ ràng. Tiếng vỗ êm ả mà nhịp nhàng.

Vũ Hoàng Kính gật đầu:

“Phía bên hông biệt thự là biển. Chút nữa vào nhà em liền có thể thấy được. Cậu nhỏ xây cửa kiến để có thể nhìn ra biển một cách rõ ràng.”

Trần Túc chớp mắt kinh ngạc. Cậu không ngờ cậu nhỏ của Vũ Hoàng Kính lại là một người thích hưởng thụ đến như vậy.

Nhưng đến cả Trần Túc khi nghe thấy vậy cũng động tâm, con người ai mà không thích thưởng thụ. Một khi có điều kiện thì chỉ việc ngồi trong nhà nhâm nhi ly cà phê sau đó đưa mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài thì thích ý biết bao.

Trần Túc hâm mộ không thôi mà nhìn chằm chằm về hướng biển, mặc dù cậu không nhìn thấy biển khi đứng ở đây nhưng nghe tiếng sóng biển vỗ liền có thể tưởng tượng được một màu xanh biên biếc đầy xinh đẹp mà lắp lánh.

Hai người đứng trước cửa, Vũ Hoàng Kính định đưa tay bấm chuông thì cánh cửa đúng lúc mở ra.

Vũ Hoàng Kính cùng Trần Túc kinh ngạc không thôi nhìn người đàn ông tuy đã có tuổi nhưng vẫn cực kỳ đẹp trai trước mắt.

Vũ Hoàng Kính nhìn một chút liền nhận ra mà hô:

“Cậu nhỏ.”

Đã rất nhiều năm không thấy, cậu nhỏ của anh cũng đã thay đổi rất nhiều. Lần cuối anh nhìn thấy lúc ấy cả người đều tiều tụy, khuôn mặt hốc hác không thôi.

Hiện tại tuổi đã cao, cậu nhỏ cũng chỉ kém ba Vũ Hoàng Kính bốn tuổi, bây giờ đã năm mươi. Tuy mặt đã có nếp nhăn, nhưng phong độ lại không khác ngày nào.

Trần Túc nghe thấy Vũ Hoàng Kính gọi thì ngạc nhiên nhưng vẫn gọi theo:

“Cậu nhỏ.”

“Vào đi.”

Người đàn ông nhìn hai người rồi gật đầu đi vào trong.

Vũ Hoàng Kính mỉm cười rồi nói nhỏ vào tai cậu:

“Người đó là cậu nhỏ của anh tên là Vũ Hoài Nhân, năm nay đã năm mươi. Tính chú ấy rất tốt em không cầm lo lắng.”

Trần Túc gật đầu xem như đã biết. Nhưng biết là một chuyện lo lắng vẫn sẽ lo, lần đầu ra mắt người lớn trong nhà cậu vẫn cảm thấy hồi hộp không thôi.

Hai người đi vào nhà. Trần Túc không khỏi luống cuống cũng chẳng dám nhìn xung quanh.

Vũ Hoàng Kính để hành lý ở một bên rồi kéo Trần Túc đến ghế sô pha trong phòng khách, anh kéo cậu ngồi đối diện Vũ Hoài Nhân.

Vũ Hoài Nhân nhìn đứa cháu lâu rồi không gặp của mình mà cảm xúc không khỏi trầm trọng. Đã trải qua lâu như vậy rồi nhưng ông ấy không thể nào quên được khung cảnh đau lòng ấy.

Cả nhà họ Vũ tuy giàu có nhưng luôn yêu thương lẫn nhau, Vũ Hoài Nhân bởi vì không gần gia đình mà càng thêm trân trọng tình cảm này. Mặc dù ông ấy rất muốn ở cùng gia đình mình nhưng có nhiều lúc không thể chọn lựa giữa ước muốn cùng gia đình.

Ông nội Vũ bởi vì lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng nên càng trân trọng suy nghĩ của con cháu mình, sau khi vợ mất ông nội Vũ cũng không bước thêm bước nữa mà ở vậy nuôi con, cũng vì vậy hai anh em Vũ gia quý trọng gia đình hơn bất cứ thứ gì.

Rõ ràng cả gia đình con cháu sum vầy vui vẻ, vậy mà chỉ trong một vài ngày mọi thứ đều đỗ vỡ.

Vũ Hoài Nhân cũng vì vậy mà không vực dậy nổi tinh thần, tuy nhiên ông ấy biết mình cần phải giúp đỡ cháu trai. Nhưng sự đau thương khiến ông ấy không muốn dính liếu đến bất kỳ chuyện gì ở quê nhà nữa, ông ấy chỉ theo yêu cầu của cháu trai mua lại công ty của nhà họ Vũ sau đó đưa nhân lực quản lý, còn lại ông ấy không nhúng tay vào.

Rất rõ ràng ngày hôm này Vũ Hoài Nhân hoàn toàn không biết Vũ Hoàng Kính sẽ đến, khi nãy ông ấy nhìn thấy anh xuất hiện trong sân nhà mình thì có bao nhiêu sự kinh ngạc. Tuy nhiên càng nhiều hơn là sự khó hiểu, bởi vì bọn họ đã bao năm rồi không đến gặp nhau.