Xuyên Thành Nam Thê Gả Thay

Chương 40: Lo lắng




Nhưng giới thượng lưu cũng chỉ buôn chuyện khi có người nhắc đến, sau đó không còn ai thật sự để ý đến cuộc sống của người đã trở nên sa sút nữa. Tuy nhiên ba ngày trước một tin tức được truyền vào trong giới, lão gia tử nhà họ Hồ vừa về nước liền nghe thấy tin tức về nhà họ Vũ, không nói hai lời ông lão liền muốn gả cháu gái mình cho Vũ Hoàng Kính, sau này anh chính là con rể của gia tộc Hồ chỉ cần anh muốn, sự nghiệp, công ty, những tài sản đã mất đi đều có thể lấy lại hết.

Tin tức chỉ là tin tức, kể từ hôm đó không có bất kỳ ai có thể điều tra được thêm thông tin gì. Những người từng tham gia vào việc tranh giành gia sản đều không khỏi lo lắng hãi hùng, bắt đầu dò la tin tức khắp nơi.

Chuyện không ngờ nhất lại chính là tin tức mà Vũ An Như vừa nghe được từ chính miệng Vũ Hoàng Kính nói, người con trai bên cạnh anh rốt cuộc là ai lại có thể để cho chính miệng người như anh nói rằng cậu chính là bạn đời của mình. Bà ta không khỏi bất an nhưng đồng thời cũng không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm, chỉ cần bạn đời của anh không phải cháu gái Hồ gia thì gia đình bọn họ không còn phải sợ hãi lo lắng nữa.

Không có mấy gia tộc có thế lực ngang bằng với Hồ gia, mà chính bà ta cũng chắc chắn rằng bà ta chưa từng gặp qua Trần Túc trong các bữa tiệc lớn của các gia tộc khác.

Vũ An Như có một suy đoán khó tin, nhưng bà ta không thể chắc chắn được.

Lâm Phó Cẩn thoát khỏi sự sợ hãi, tuy vẫn còn rất hoang mang cùng kinh hãi nhưng hắn ta vẫn nhìn mẹ mình mà hỏi:

“Chúng ta làm gì tiếp đây, mẹ.”

Vũ An Như lắc đầu:

“Không cần làm gì nữa, hiện tại nếu còn xuất hiện trước mặt nó thì chắc chắn nó nói được làm được. Về nhà, chúng ta sẽ bàn bạc lại với bố con sau.”

Lâm Phó Cẩn:

“Được.”



Hai người nhìn căn nhà trước mắt lần cuối rồi nhanh chóng xoay người rời khỏi thôn. Nhưng hai kẻ sống trên đường bằng phẳng ở trên thành phố làm sao có thể đi ở trên đường gồ ghề gập nghềnh như đường trong thôn được, hơn nữa hiện tại lại là trời tối thôn làng rất ít nơi gắn đèn đường vì vậy không cần nói cũng biết một người mang guốc cao, một kẻ đi chẳng hề nhìn ngó dưới chân, cuối cùng cả hai ngã xuống con kênh nhỏ bên trong thôn, thậm chí ụp mặt vào vũng bùn.

Cứ như vậy trong thôn làng nho nhỏ mà yên tỉnh bắt đầu vang lên từng tiếng hét chói tai cùng với tiếng chửi rủa không ngừng. Những ngôi nhà của thôn dân gần đó bởi vì biết được hôm nay nhà của Vũ Hoàng Kính có khách không mời mà đến, hơn nữa có vài người cũng nghe tiếng nói lớn lối nhục mạ người khác của hai người. Một truyền mười, mười truyền một trăm cả thôn đều biết được nên khi nghe tiếng hét không có bất kỳ ai ra ngoài xem xét hay giúp đỡ thậm chí bọn họ còn vui vẻ cười đùa với người trong nhà.

Dù sao kênh của thôn cũng không quá lớn, thậm chí còn không có sâu chỉ là bùn lấy rất trượt rất dễ lăn lộn mà dơ hết người.

Hai mẹ con Vũ An Như khi đi sang trong mặt ngước lên trời chân đi chậm rãi, khi về quần áo tóc tai bẩn thỉu, chân trần đạp trên mặt đất nhanh chóng chạy vù ra khỏi thôn. Cảnh tượng vừa buồn cười vừa thê thảm đến không nỡ nhìn.

Đối với chuyện xảy ra với hai mẹ con kia Trần Túc hoàn toàn không biết đến, sau khi vào nhà cậu liền nhìn mẹ mình mà xin lỗi:

“Có phải rất phiền không ạ, mẹ có thấy khó chịu hay không. Con xin lỗi đáng lẽ con nên ở nhà cùng mẹ.”

Trần Vân đưa tay vỗ nhẹ trán con trai mình rồi bất đắc dĩ nói:

“Mẹ không có chuyện gì cả, con xin lỗi cái gì chứ mẹ chỉ ở trong nhà mà thôi chẳng sao cả.”

Vũ Hoàng Kính nghe hai mẹ con an ủi lẫn nhau liền không khỏi lên tiếng:

“Chuyện này là con không tốt. Đang lẽ ra phải xử lý việc này cho xong không làm phiền đến nhà chúng ta.”

Trần Túc bất đắc dĩ nhìn anh, hai mẹ con bọn họ tự nhân lỗi về nhau là được rồi anh lại xen vào nhận lỗi về mình để làm gì:



“Thật tình anh cũng thêm vào giúp vui à. Nói thật những kẻ như vậy dù có xử lý như thế nào thì cuối cùng họ cũng trường mặt đến đây nữa thôi.”

Nói xong cậu lại cười:

“Nhưng mà anh ngầu thật đó, nói đến nỗi bọn họ chẳng dám nói gì nữa. Lần sau nếu bọn họ còn đến làm phiền thì chúng ta lại mắng họ, nếu không thì sẽ gọi người đến đưa họ đi.”

Vũ Hoàng Kính nhìn nụ cười trên môi cậu, nhìn hai mắt sáng rực của cậu liền không khỏi mím môi, trong lòng xao động:

“Được, nghe theo cậu.”

Trần Vân nhìn hai người nhìn nhau rồi khẽ cười trong lòng, bà cảm thấy bọn họ chẳng khác lúc bà cùng chồng bà vừa mới lấy nhau ngày đầu tiên là bao. Đúng là tuổi trẻ mà.

Trần Túc nhìn Vũ Hoàng Kính một lúc mới trực nhớ ra mà hỏi:

“Đúng rồi sao hôm này anh về sớm vậy. Công việc đã xong rồi sao.”

Vũ Hoàng Kính nghe vậy liền không khỏi cương cứng cả người, thật ra công việc anh làm còn chưa xong nhưng sau khi nghe người báo tin hành động của nhà họ Lâm anh liền đứng ngồi không yên.

Ngày hôm nay anh có được thông báo có vài nhà rụt rịt sau khi nghe thấy tin tức Hồ gia muốn gả cháu gái mình cho anh, tuy không biết tin tức này tại sao bị tuông ra nhưng sau đó anh đã từ chối lão gia tử thì không ai biết được, nhưng cũng vì không ai biết mà chuyện này trở thành cái rai trong lòng những kẻ kia.

Mặc dù trước khi anh đi đã dặn dò Trần Túc không được mở cửa cho người lạ vào, nếu như mở cửa vậy thì chắc chắn Trần Túc cùng Trần Vân không thể nào đối phó được với những người miệng lưỡi đó. Tuy nhiên anh vẫn khá lo lắng, không chỉ lo lắng anh còn cảm thấy bất an có khi nào Trần Túc mua đồ về vừa thay đụng độ những kẻ đó thì sao, đứa nhỏ yếu ớt đó làm sao có thể bảo vệ tốt chính mình.