Xuyên Thành Em Gái Trà Xanh Của Nữ Chủ Trong Tra Tiện Văn

Chương 63




Editor: Linh Kim

Bởi vì trước khi thi không cho phép học sinh tùy tiện tiến vào trong phòng, cho nên Ngôn Cẩn cùng Tống Phương tùy tiện tìm một bồn hoa ngồi xuống.

Các cô vừa ngồi xuống không bao lâu, cách bọn họ không xa cũng có mấy học sinh tới, sau đó ngồi xuống.

Hai người Ngôn Cẩn cùng Tống Phương tính cách đều tương đối hướng nội, bởi vậy lúc này chỉ trầm mặc ngồi cùng nhau, cũng không có lời nào để nói.

Mà mấy cái học sinh bên kia nói chuyện âm thanh có điểm lớn.

“Chị Bành Nhiên, lúc này chị cứ phát huy như bình thường, nhất định có thể lấy giải nhất trở về.”

Là âm thanh lấy lòng của một cô gái.

Ngôn Cẩn vốn dĩ cũng không để ý những người này nói cái gì, nhưng thời điểm cô nghe được cái tên từ trong lời nói của cô gái kia, cô nhịn không được liếc mắt nhìn những người đó một cái.

Đây là cuộc thi vòng loại, trên cơ bản học sinh mỗi trường sẽ mặc đồng phục của trường mình tới.

Trên người Ngôn Cẩn cũng là một thân đồng phục rộng, một bộ có thể chứa đến hai người như cô.

Mà bên kia những học sinh đó mặc bộ đồng phục rất đẹp.

Áo trong cổ chữ V, bên ngoài là áo khoác kiểu tây, nam là mặc quần, nữ chính là mặc váy dài vừa vặn đến đầu gối.

Cũng may mắn thành phố Tĩnh An thuộc về phương nam, nhiệt độ bốn mùa tương đối cao, bằng không Ngôn Cẩn nhìn mấy cô gái chỉ mặc như vậy, Ngôn Cẩn đều cảm thấy lạnh thay bọn họ.

Mà ở một đám học sinh mặc đồng phục rộng thùng thình, mấy học sinh này mặc như vậy liền có điểm hấp dẫn người khác chú ý.

Mà Ngôn Cẩn sở dĩ chú ý bọn họ, cũng bởi vì đồng phục của bọn họ.

Bởi vì đây là đồng phục thuộc về trường quốc tế thành phố Tĩnh An.

Mà theo lời cô gái vừa nãy nói, cái tên “Bành Nhiên” chính là nguyên nhân thúc đẩy Ngôn Cẩn nhìn họ một phen.

Bành Nhiên, Ngôn Cẩn nhớ rõ đối phương ở trong cốt truyện ghen ghét nguyên chủ vì được Lăng Phong yêu thương, hơn nữa khi Lăng Phong ngầm đồng ý cho nên cô ta cùng những người khác cùng nhau đem Ngôn Hi nhốt vào phòng thiết bị của học sinh.

Đây là một cô gái có thành tích học tập thực tốt, nhưng nội tâm lại độc như rắn rết.

Đương nhiên những việc ngày đời này không phát sinh, Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi không có đi học ở trường quốc tế, tự nhiên cũng không có quan hệ cùng đối phương.



Bởi vậy Ngôn Cẩn chỉ tò mò nhìn mấy người trường quốc tế một chút, sau đó liền thu hồi tầm mắt.

Chỉ là cô vừa thu hồi tầm mắt, cô gái gọi là Bành Nhiên phảng phất cảm giác được gì đó, hướng mắt nhìn tới Ngôn Cẩn cùng Tống Phương ở bên này.

Cô gái đứng cùng Bành Nhiên, vừa rồi nhìn thấy ánh mắt của Bành Nhiên nhìn đến hai người, cũng nhìn theo.

Sau khi nhìn thấy Ngôn Cẩn cùng Tống Phương, cô ta nhịn không được hỏi Bành Nhiên một câu: “Làm sao vậy chị Bành Nhiên, chị quen bọn họ sao?”

Bành nhiên lắc lắc đầu, do dự một chút mới nói: “Kia là hai nữ sinh mặt đồng phục của trường công lập đệ nhất thành phố Tĩnh An đi?”

Đồng phục trường đệ nhất?

Mấy người bên cạnh nghe đến đó đều sửng sốt một chút, sau đó bọn họ đều quay đầy nhìn kỹ Ngôn Cẩn cùng Tống Phương một cái.

Sau đó đối với Bành Nhiên gật đầu khẳng đinh: “Không sai, chính là đồng phục trường đệ nhất, có vấn đề gì sao chị Bành Nhiên?”

Bành Nhiên trầm mặc trong nháy mắt, sau đó lắc lắc đầu.

Vài người bên cạnh đều có cảm giác không hiểu được đầu óc của cô ta.

Như thế nào bọn họ đều cảm thấy tâm trạng chị Bành Nhiên trở nên không tốt vậy?

Chỉ có cô gái luôn đi theo Bành Nhiên đột nhiên cắn cắn môi, nếu cô ta nhớ không lầm, Lăng Phong học trưởng chính là chuyển đến trường cao trung đệ nhất đi.

Sự tình bên mấy học sinh trường cao trung quốc tế, Ngôn Cẩn tự nhiên là không biết.

Ngồi cạnh bồn hoa một lát, nhìn thời gian vào thi đã không còn bao lâu, Ngôn Cẩn cùng Tống Phương cùng nhau đứng lên, đi đến trước cửa phòng thi xếp hàng.

Lại một phen kiểm tra rườm rà, Ngôn Cẩn cùng Tống Phương mới thuận lợi mà tiến vào bên trong phòng thi.

Căn cứ vào vị trí ngồi của mình mà ngồi xuống, Ngôn Cẩn lấy tốt giấy bút lẳng lặng ở chỗ ngồi chờ đợi cuộc thi bắt đầu.

Chỉ là lúc này một người từ dưới phòng đi lên, sau đó đi qua Ngôn Cẩn, cuối cùng ngồi xuống chỗ ngồi trước mặt Ngôn Cẩn, làm đôi mắt Ngôn Cẩn nhịn không được hơi mở to.

Không nghĩ tới Bành Nhiên thế nhưng lại cùng phòng thi với cô.

Bành Nhiên tự nhiên cũng thấy được nữ sinh trường cao trung công lập đệ nhất vừa bị cô ta cùng mấy người bạn chỉ chỉ trỏ trỏ một hồi.

Im lặng liếc mắt nhìn đối phương một cái, Bành Nhiên liền thu hồi tầm mắt của mình, sau đó thong thả ung dung ở vị trí của mình.



Ngôn Cẩn nhìn bóng dáng cô gái ngồi trước mình, không ngăn được cắn chặt răng.

Cô cùng Ngôn Hi không có đi học cao trung tại trường quốc tế, cho nên đã từng nghĩ hết thảy những gì diễn ra trong tiểu thuyết đều không thể phát sinh.

Nhưng hiện tại nhìn thấy Bành Nhiên, Ngôn Cẩn vẫn không khỏi nhớ đến mình những gì mình đọc được, trong tiểu thuyết Ngôn Hi ở trường quốc tế bị Bành Nhiên nhốt ở trong phòng thiết bị có bao nhiêu đau lòng.

Rõ ràng là một cô gái không làm gì sai, liền bởi vì Lăng Phong cùng nguyên chủ mà chịu ủy khuất lớn như vậy, còn không thể cầu xin giúp đỡ.

Thời điểm trong lòng Ngôn Cẩn không cao hứng, tiếng chuông bắt đầu cuộc thi bắt đầu vang lên, thầy giáo giám thị bắt đầu tiến vào trong phòng thi, sau đó phát cho học sinh đề bài viết văn.

Ngôn Cẩn nhìn thoáng qua đề bài, trong lòng liền nắm chắc.

Có lẽ đây chỉ mới là vòng đấu loại, cho nên đề văn vẫn thập phần nằm trong quy củ.

“Hãy viết về chủ đề tiếc nuối viết một bài văn không dưới 800 chữ.”

Ngôn Cẩn trước hết vạch ý chính một hồi, ở não bộ suy nghĩ kết cấu một chút, sau đó cô mới bắt đầu động bút.

Loại đè này Ngôn Cẩn đã viết qua rất nhiều lần, cho nên lúc này cô viết không có chút khó khăn nào.

Tuy nói không khó, nhưng Ngôn Cẩn viết xong vẫn cẩn thận kiểm tra lại một lần, cuối cùng mới buông bút xuống, bắt đầu chờ đợi kết thúc giờ thi.

Ngôn Cẩn đem bút đặt ở trên bàn, âm thanh vang lên rất nhỏ, nhưng vừa vặn rơi vào lỗ tai Bành Nhiên.

Bành Nhiên ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên vách tường.

Hiện tại mới chỉ vào thi được 30 phút, nữ sinh trường đệ nhất ngồi phía sau như thế nào cũng đã viết xong.

Chẳng lẽ biết mình không viết ra được nên tự từ bỏ.

So với việc nghĩ đối phương trong vòn 30 phút đã làm xong bài văn, Bành Nhiên càng nguyện ý tin tưởng suy đoán đối phương từ bỏ hơn.

Rốt cuộc lúc này là thi viết văn, cô ta chính là thỉnh thầy nổi danh về phụ đạo tại nhà. Mà trong mỗi kỳ thi lúc trước ở trường, thành tích viết văn của cô ta đều áp đảo trên các bạn học khác.

Không lý nào cô ta nỗ lực như vậy, thế nhưng còn có người so với cô ta còn viết xong trước.

Chỉ là Bành Nhiễm không nghĩ tới, so với nỗ lực, kỳ thật có đôi khi có thiên phú càng quan trọng hơn.

Mà thực không khéo chính là, Ngôn Cẩn chính là một người như vậy. Bằng không đời trước cô cũng không có cách nào dưới tình huống gian khổ như vậy, còn thi đậu vào một trường đại học không tồi.