Editor: Linh KimCon gái của Vương Cầm kỳ thực cùng tuổi với Ngôn Cẩn, chẳng qua bởi vì lúc trước đi học trễ một năm, cho nên con gái Vương Cầm chờ đến năm sau mới có thể lên đến năm nhất cao trung.Hiện tại nhìn đến Ngôn Cẩn, Vương Cầm phảng phất dường như nhớ đến con gái mình.Bà không ngăn được nghĩ đến, con gái bảo bối của mình có thể dưới tình huống mình không nhìn thấy, cũng từng gặp qua cảnh uy hiếp bạo lực học đường.Chỉ cần tưởng tượng đến đây, Vương Cầm đối với Ngôn Cẩn liền càng đau lòng.Ngôn Cẩn đối với Vương Cầm nói lời cảm tạ mãi, sau đó mới rời khỏi văn phòng giáo viên.Thời điểm cô đi ra khỏi văn phòng, liền đụng mặt thầy giáo chủ nhiệm ban nhị từ bên ngoài đi vào.Chủ nhiệm ban nhị đồng thời cũng là thầy giáo tiếng Anh.Ngôn Cẩn nhìn đối phương, sau đó rất lễ phép chào hỏi.“Chào thầy.”Ánh mắt Lý Lập dừng lại ở hốc mắt đỏ bừng của Ngôn Cẩn, sau đó lại nhìn vào văn phòng trước mặt, thấy Vương Cầm đang ngồi trước bàn làm việc, không biết vì cái gì sắc mặt Vương Cầm là một mảnh đông lạnh.Cho nên không khỏi đối với Ngôn Cẩn trêu ghẹo một câu.“Mắt như thế nào lại hồng như vậy? Có phải em bị cô Vương phê bình, phạm vào lỗi sai nào rồi? Nói ra liền làm thầy vui vẻ!”Tuy rằng sớm biết thầy giáo tiếng Anh là người có tính hay nói giỡn, Ngôn Cẩn vẫn nhịn không được cảm thấy vô nghĩa.Cô trầm mặc một chút, sau đó cực kỳ lưu loát đối với Lý Lập nói một tiếng “Hẹn gặp lại thầy."Sau đó liền không quay đầu đi về hướng phòng học ban nhất.Vương Cầm trong văn phòng tự nhiên cũng nghe được Lý Lập trêu ghẹo Ngôn Cẩn, cũng nhìn thấy bóng dáng hoảng loạn của Ngôn Cẩn.Bởi vậy khi Lý Lập đi vào văn phòng, Vương Cầm không khỏi trợn trắng mắt nhìn đối phương.“Thân là giáo viên lại cùng học sinh vui đùa cái gì vậy.
Cô gái nhỏ chính là thương tâm, cậu không sợ đem con bé chọc khóc.”Lý Lập lắc lắc đầu cười: “Đây cũng không nên trách tôi, chẳng lẽ không phải chị đem đứa trẻ kia chọc thành như vậy?”Vương Cầm giương mắt nhìn Lý Lập một cái, trong miệng nói: “Cậu nói đúng đấy, việc này đâu phải tôi làm.
Ngôn Cẩn là một học sinh ngoan học tập tốt, tôi thích còn không kịp đâu, sao có thể đi phê bình con bé.”Lý Lập nghe vậy không khỏi nhướng mày, kinh ngạc hỏi: “Không phải chị? Đó là ai?”Lý Lập nói Vương Cầm phê bình làm Ngôn Cẩn khóc thực ra cũng có căn cứ.Bởi vì đồng nghiệp này của hắn tính tình tương đối nghiêm khắc, hơn nữa là chủ nhiệm lớp mũi nhọn, yêu cầu đối với các học sinh của mình cũng là rất cao.Trước đây cũng đã có chuyện Vương Cầm giáo huấn học sinh đến khóc.Hiện tại Vương Cầm nói mình không phê bình Ngôn Cẩn, Lý Lập có chút kinh ngạc.Vương Cầm cắn chặt răng, có chút ghét bỏ nói: “Là liên quan đến hai học sinh ban 32 năm ba.”“Năm ba? Ban 32…..