Xuyên Thành Cô Vợ May Mắn Của Nam Phụ

Chương 53




"Ba, con nghĩ công việc làm ăn gần đây của gia đình chúng ta gặp khó khăn là bởi vì Thẩm Mộc Bạch đang trả thù con." Tào Toàn so với Trần Mai và Chu Dung Dung thông minh hơn rất nhiều. Nghĩ đến quá trình tiến độ phá sản của Trần gia và Chu gia lúc trước, cùng thời điểm Trần Mai và Chu Dung Dung xảy ra xung đột với Nguyễn Du Du, mọi thứ ra nhanh chóng được giải quyết, "Lần trước Trần Mai trong lúc học quân sự đánh Nguyễn Du Du, sau đó Trần gia đã phá sản, còn cả Chu gia nữa, gia đình đó liên quan mật thiết đến Nguyễn Du Du."

Ba Tào cũng cảm thấy kì lạ khi chuyện làm ăn của mình gặp vấn đề, hầu như mọi người đối tác làm ăn lâu năm, thậm chí nhiều người từ chối việc gia hạn hợp đồng, hỏi lý do cũng không nói, chỉ nói muốn thay đổi phương pháp đầu tư. Bây giờ nghe con trai giải thích, cuối cùng cũng tìm ra được lời giải thích hợp lý.

Ba Tào không quan tâm đến việc tức giận nữa, con trai muốn lấy lòng người yêu, kết quả thất bại thảm hại, còn làm liên lụy đến gia đình, ông ta không thể chặt đứt quan hệ với con trai, nên trước mắt chỉ còn cách phải nghĩ ra cách giải quyết, ông ta nhắm mắt lại, cố gắng tập trung suy nghĩ.

Tào Toàn cắn môi, "Ba, con cảm thấy nhà chúng ta không phải là đối thủ của Thẩm Mộc Bạch, không thể để chuyện này tiếp tục được nữa, chúng ta phải ngăn cản lại."

Ba Tào quay sang nhìn anh ta, "Vậy con thử nói ý kiến của mình ra, làm cách nào để ngăn cản?"

Thực ra trong lòng ông ta đã có quyết định, nhưng vẫn muốn nghe ý kiến của con trai, thử xem đứa con trai sau lần giáo huấn này, đã tiến bộ hay chưa.

Tào Toàn hít thở một hơi thật sâu, nắm chặt tay lại, quyết tâm nói, "Con sẽ thừa nhận tất cả mọi chuyện. Thẩm Mộc Bạch muốn trả thù con thế nào con cũng nhận, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài. Dù bị đuổi học con cũng chấp nhận, hay bị kiện ra tòa giống với Trần Mai cũng được, chỉ cần nhận lời khẳng định chắc chắn của Thẩm Mộc Bạch, con đều chấp nhận."

"Đuổi học?! Khởi tố?!" Mẹ Tào hét toáng lên.

Ba Tào vỗ vai Tào Toàn, "Con đã trưởng thành rồi."

Tào Toàn nghĩ quyết định lôi điện thoại ra gọi cho Thẩm Mộc Dương.

Bọn họ không biết nơi ở của Thẩm Mộc Bạch, muốn đến nhà nói lời xin lỗi cũng không biết nên đi đâu, đi đến Dược Hoa cũng không gặp được, trường học lại đang nghỉ, không tìm được Nguyễn Du Du. Nơi ở của Thẩm lão gia tử họ đều biết, nhưng không dám đi đến làm phiền.

Còn Thẩm Vĩnh Hưng, ba Tào quyết định bỏ qua.

Vì vậy, Thẩm Mộc Dương chính là con đường duy nhất.

Lúc Thẩm Mộc Dương nhận được điện thoại của Tào Toán cũng rất kinh ngạc, hai người bọn họ từ trước đến nay không hợp nhau, còn từng đối đầu với nhau rất nhiều lần, sau khi biết Tào Toàn muốn gặp Nguyễn Du Du để nhận lỗi, Thẩm Mộc Dương rất vui.

"Tào Toàn, vậy chuyện thi cuối kỳ là do cậu làm đúng không?"

"Là tôi làm, có một số việc tôi chưa giải thích rõ, muốn đến gặp bạn Nguyễn để xin lỗi, nói rõ ràng toàn bộ sự việc." Tào Toàn cảm thấy quyết định của mình rát chính xác, Thẩm Mộc Dương không có mặt lúc đó cũng đoán ra được, huống hố người quan sát từ đâu đến cuối như Thẩm Mộc Bạch.

Thẩm Mộc Dương khinh thường, "À, ra là vậy, sao không đến sớm để xin lỗi, anh trai tôi vừa công bố thân phận, cậu ngay lập tức vội vàng chạy đến xin lỗi?"

Tào Toàn không quan tâm đến thái độ châm chọc của Thẩm Mộc Dương, thành thật nói: "Đúng vậy, tôi rất sợ, hy vọng anh trai cậu có thể tha cho Tào gia của chúng tôi."

Thẩm Mộc Dương không biết Thẩm Mộc Bạch đã làm gì Tào gia, thông qua lời nói Tào Toàn thì anh ta cũng đoán ra được, không muốn châm chọc nữa, "Được rồi, tôi sẽ nói lại với chị dâu, còn việc có muốn gặp hay không, đều do chị ấy tự quyết định."

"Đó là điều đương nhiên." Tào nói hết: "Chỉ cần cậu giúp tôi chuyển lời, tôi rất cảm kích."

...

Nguyễn Du Du đi đến kiểm tra phòng ông lão, bọn họ chuyển đến nhà mới nên đã mời ông lão đến đây ở mấy hôm, mấy ngày hôm nay cả hai đều ở trong nhà, vì trong nhà có sẵn đầu bếp, nên cũng không phải gọi thức ăn từ bên ngoài.

Ông Lão vui vẻ đồng ý, ông lão cũng muốn đến xem nhà mới của cháu trai cả. Với lại, mấy ngày nay các hộ dân gần đó liên tục bắn pháo hoa, khiến ông lão không thể nghỉ ngơi, A Phúc cũng có chút lo lắng, nó sẽ rất sợ tiếng pháo. Mà ở trung tâm thành phố nghiêm cấm việc bắn pháo hoa, so với ngoại thành thì yên tĩnh hơn rất nhiều.

Trước đó, Thẩm Mộc Bạch sai người chuẩn bị phòng ngủ cho ông lão, dựa theo thiết kế phòng ngủ của ông lão ở biệt thự ngoại ô, giống nhau như đúc, giúp ông lão dễ dàng thích nghi, ví dụ nửa đêm buồn vệ sinh không phải vất vả đi tìm nhà vệ sinh.

Nguyễn Du Du kiểm tra lại một lần nữa, thấy mọi thứ đều ổn, cô quay trở lại phòng ăn, dặn dò đầu bếp nhớ phải chú ý đến thói quen ăn uống của ông lão.

Điện thoại đặt trên bàn phòng khách vang lên, Thẩm Mộc Bạch ngồi salon, ngói đầu ra nhìn thử, người gọi đến là Thẩm Mộc Dương.



Nguyễn Du Du cầm điện thoại di lên, ấn nút nghe máy, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mộc Bạch, "Mộc Dương?"

"Chị dâu, Tào Toàn... chính là vị phó chủ tịch hội học sinh, cũng là người tố cáo chị gian lận trong kỳ thi, em còn nhớ rõ không?"

Nguyễn Du Du dựa vào cánh tay của Thẩm Mộc Bạch, "Ừ, còn nhớ."

"Cậu ta muốn đích thân gặp em để nói lời xin lỗi và giải thích toàn bộ mọi chuyện. Cậu ta không biết cách liên lạc với em, nên đã tìm đến anh. Chị dâu, em có muốn gặp cậu ta không?"

Nguyễn Du Du suy nghĩ một lúc, quay sang nhìn Thẩm Mộc Bạch.

Thân phận của Thẩm Mộc Bạch vừa mới được công bố, Tào Toàn muốn đến xin lỗi, rõ ràng là vì sợ Thẩm Mộc Bạch. Chẳng qua, mặc kệ mục đích anh ta là gì, nhưng đã làm sai thì phải gánh chịu hậu quả, giống như Trần Mai.

"Bảo anh ta tầm khoảng 3 hoặc 4 giờ chiều nay đi đến đây." Nguyễn Du Du nói ra địa chỉ.

"Chị dâu đang ở đâu? Chẳng lẽ hai người đã chuyển nhà?" Thẩm Mộc Dương cố ghi nhớ địa chỉ.

"Ừ, vừa mới chuyển nhà, ngôi nhà ở đây rất lớn, nên hôm nay ông nội và A Phúc cũng đi đến đây, định ở lại chơi mấy hôm."

Thẩm Mộc Dương kêu la ầm ỉ, "Anh cũng muốn đến đó! Không thể để Tào Toán đến đó trước được!"

Nguyễn Du Du bật cười: "Vậy cậu mau đi tới đây, ở bên này đã chuẩn bị sẵn phòng ngủ cho cậu." Ngoại trừ phòng ngủ dành cho khách ra, còn có một căn phòng dành riêng cho Thẩm Mộc Dương.

Đợi cô cúp máy, Thẩm Mộc Bạch hỏi: "Chiều nay ai đi đến đây?"

"Tào Toàn." Nguyễn Du Du thoải mái dựa vào vai anh, "Thấy bảo muốn đi đến đây để xin lỗi."

Cặp mắt đen nháy của Thẩm Mộc Bạch léo lên tia châm chọc, "À, là Tào gia."

Nguyễn Du Du đột nhiên nhớ ra, "Anh đã làm gì Tào gia vậy?"

"Gây một vài phiền toái nhỏ trên chuyện làm ăn của bọn họ." Thẩm Mộc Bạch hừ một tiếng, "Chuyện gian lận trong kỳ thi, con trai của Tào gia biết rất rõ, lại không để sở hở, nhưng anh biết chuyện này do cậu ta gây ra."

"Tiểu Bạch..." Nguyễn Du Du ôm chặt lấy cánh tay của Thẩm Mộc Bạch, giọng nói dịu dàng ngọt ngào hơn so với ngày thường, còn cả sự chân thành tha thiết. Cắp mắt tròn đen láy nghiêm túc nhìn anh, "Cảm ơn anh."

"Cảm ơn cái gì hả, đồ ngốc này." Thẩm Mộc Bạch xoa đầu của cô, khiến cho tóc của cô rối tung lên.

Nguyễn Du Du không quan tâm, cô mím môi cười.

Từ lâu, anh đã bảo vệ cô, ai bắt nạt cô, anh đều giúp cô trả thù.

...

Thẩm Mộc Dương vừa cúp máy, liền lái xe đi đến đây, không ngờ đến sớm hơn ông lão.

"Oa ——" nhìn thấy ngôi biệt thự ở trước mặt, Thẩm Mộc Dương trợn tròn mắt lên nhìn, ngôi biệt thự 3 tầng không thiếu, những sở hữu sân vườn rộng như vậy rất hiếm. "Anh, về sau em cũng muốn ở đây!"

Thực ra, anh ta không hề thích ở nhà, vì Đường Bụi Phương luôn lảm nhảm mấy điều anh ta không thích nghe, nhưng nhà của ông nội lại ở ngoại thành, đi học cùng đi đến công ty rất xe lại không tiện, Đường Bụi Phương không cho phép anh ta dọn ra ngoài ở, nên đành phải ở nhà.

Thẩm Mộc Bạch quay sang nhìn anh ta, "Tùy em, muốn đi đến ở lúc nào cũng được."

Thẩm Mộc Dương đi tham quan ngôi biệt thự xong, lúc này ông lão mới đến nơi, cửa xe vừa mở ra, A Phúc là người đầu tiên đi xuống, chạy thẳng đến chỗ Nguyễn Du Du, chạy hai vòng quanh chân của cô, "gâu gâu gâu", chân trước còn chạm vào ống quần của cô, cái đuôi nhỏ phía sau liên tục vẫy.

Nguyễn Du Du xoa đầu nó, rồi đi đến bên cạnh xe chào hỏi ông lão.

"Ông nội." Thẩm Mộc Bạch cùng Thẩm Mộc Dương đứng bên trái bên phải, đỡ ông lão đi xuống xe, ba người đồng thành chào.

Ông lão cười híp mắt, gật đầu nói, " Được, nơi này nhìn rất đẹp."

Mọi người cùng nhau bước vào nhà, để ông lão ngồi ở phòng khách nghỉ một lúc, sau đó dẫn ông lão đi đến phòng ngủ, Nguyễn Du Du nói: "Ông nội, hay ông ở lại đây thêm mấy hôm đi, nếu cảm thấy quen có thể dọn đến sinh sống. Mộc Dương cũng rất thích nơi này, mấy người chúng ta ở bên cạnh nhau chắc chắn sẽ rất vui"

Ông lão có hơi lung lay, tuy ở ngoại ô rất tốt cho sức khỏe ông lão, nhưng ở nơi này có hai cháu trai cùng cháu dâu, cũng rất hấp dẫn.

Thẩm Mộc Dương bật cười hì hì nói: "Ông nội, anh hai cũng chuẩn bị phòng cho cháu, ở trên lầu hai, có hai phòng dành cho trẻ con, một phòng được trang trí màu hồng theo phong cách công chúa, một phòng màu xanh theo phòng cách hoàng tử, nhìn rất đáng yêu!"

Hoàng tử? Công chúa? Ai dôi, cháu trai và cháu gái!

Ông lão nghe thấy vậy liền đứng dậy, nhất quyết đòi lên lầu hai xem.

Sức khỏe ông lão đã sớm hồi phục, ngày thường có thể đi bộ đến chân núi, đi lên xuống cầu thang không thành vấn đề, mọi người cùng nhau đi lên lầu hai, ông lão mỉm cười toe toét, "Được, thiết kế rất đẹp, chỉ chờ chủ nhân dọn đến ở thôi."

Nguyễn Du Du khuôn mặt đỏ ửng lên, lén quay sang nhìn Thẩm Mộc Bạch.

Đối diện với cặp mắt đen nháy của anh, cô hoảng hốt, vội quay mặt sang chỗ khác.

Thẩm Mộc Bạch khẽ bật cười

...

3h chiều ngày hôm sau Tào Toàn đi đây, theo đúng thời gian Nguyễn Du Du ấn định, cùng ba Tào bước vào cửa.

Ông lão cùng Thẩm Mộc Dương không muốn nhúng tay vào chuyện này, Nguyễn Du Du cùng Thẩm Mộc Bạch hẹn bọn họ ở trong thư phòng.



"Bạn Nguyễn, tôi chính thức xin lỗi cậu." Tào Toàn nghiêm túc đứng dậy, cúi người xuống, "Xin lỗi vì những việc tôi đã gây ra cho cậu."

Nguyễn Du Du mím môi, "Rốt cuộc cậu đã làm ra điều gì?"

Tào Toàn giải thích từng chuyện một: "Có hai chuyện. Thứ nhất, tôi đã nói có nghe bạn bè thảo luận việc cậu lén chuẩn bị phao thi, cho nên mới chạy đến báo với chủ nhiệm Hoàng, thực ra không phải, tôi đã nói chủ nhiệm Hoàng, là tôi mắt chứng kiến cậu chuẩn bị phao thi, chủ nhiệm Hoàng rất tin tưởng tôi, đó là lý do vì sao cô ấy tin rằng cậu đã gian lận."

"Chuyện thứ hai?" Thẩm Mộc Bạch lạnh lùng hỏi.

"Thứ hai." Tào Toàn lo lắng liếm môi, chuyện này thực ra không ai biết, nhưng anh ta không dám mạo hiểm, dù tờ giấy phao thi kia đã biến mất, nhưng nhỡ Nguyễn Du Du đã biết được chuyện này, mà anh ta cố tình che giấu, lời xin lỗi không đủ thành ý, Tào gia chắc chắn rơi vào con đường như Trần gia và Chu gia.

"Thứ hai, trong lúc thi môn tiếng anh, tôi biết được vị trí ngồi bạn Nguyễn, môn Toán cao cấp cùng môn tiếng Anh ngồi chung một phòng thi, đều dựa theo kết quả học tập để sắp xếp chỗ ngồi, cho nên, tôi đi đến chỗ ngồi bạn Nguyễn lúc thi môn Toán cao cấp."

Anh ta lo lắng nhìn Thẩm Mộc Bạch, "Cho nên, tôi đã lén chuẩn bị mẫu giấy, bên trong ghi các công thức toán, cuộn nó lại, nhét vào ngăn bàn của bạn Nguyễn."

"Ồ, hóa ra do cậu làm. Lúc đầu tôi còn nghi ngờ Trần Mai, lúc sau tôi lại nghĩ chắc chắn không do cô ấy làm." Nguyễn Du Du gật đầu, "May là tôi phát hiện ra sớm, nếu để chủ nhiệm Hoàng bắt, có nhân chứng vật chứng trong tay, dù tôi có cố gắng giải thích thế nào cũng vô dụng. Hiện tại, chắc chắn tôi đã bị đuổi học."

"Nghiệp chướng!" Ba Tào đá thật mạnh vào chân của Tào Toàn, Tào Toàn đứng không vững, vội vàng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Du Du.

Tào Toàn cúi đầu xuống, "Xin lỗi, tất cả mọi chuyện đều do tôi gây ra."

Thẩm Mộc Bạch hỏi: "Ai là người đã sai khiến cậu?"

Tào Toàn lắc đầu, "Không có sai khiến tôi cả, đều là chủ ý của mình tôi. Nếu hỏi nguyên nhân thì có, Chu Dung Dung muốn nhờ tôi xử lý bạn Nguyễn, tôi vì muốn lấy lòng cô ấy, nên đã nghĩ ra kế sách này."

"Bạn Nguyễn, đúng là tôi đã sai, cậu muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được, nhưng tôi cầu xin cậu hãy tha cho Tào gia, sức khỏe mẹ tôi không tốt, tôi sợ bà ấy chịu được cảnh Tào gia bị phá sản."

"Cậu đừng quỳ nữa, mau đứng dậy đi." Hàng lông mi dài của Nguyễn Du Du khẽ chớp, "Cậu đã làm sai rất nhiều chuyện, đương nhiên phải gánh chịu hậu quả. Trần Mai đăng lên diễn đàn bôi xấu tôi, tôi quyết định đi kiện cô ấy, quyền phán xá do tòa án quyết định. Tôi nghĩ mình không người biết lâu, nên tôi không có quyền quyết định."

"Cho nên ——" Nguyễn Du Du nhìn Tào Toàn nói, "Cậu cũng giống như vậy, chuyện này cứ giao cho nhà trường xử lý. Khi đi học trở lại, cậu đi đến phòng hiệu trưởng thừa nhận toàn bộ lỗi lầm. Hiệu trường và nhà trường muốn trừng phạt cậu như thế nào thì tùy họ. Cứ làm theo nội quy nhà trường là được."

Tào Toàn vui mừng, "Cảm ơn bạn Nguyễn!" Để nhà trường xử lý cũng có mức hạn, cùng lắm bị đuổi học, còn hơn là để Tào gia phát sản.

Nguyễn Du Du còn bổ sung thêm: "Với lại, nếu cậu tự thú nhà trường sẽ xử phạt khoan dung hơn." Bọn họ đều biết rõ lý do vì sao Tào Toàn lại đi đến đây xin lỗi.

Tào Toàn gật đầu nói, "Tôi biết, dù tôi đi tự thú, tôi không chấp nhận sự khoan dung nhà trường. Bạn Nguyễn yên tâm, ngày đầu tiên đi học, tôi đi đến trường thú nhận tất cả mọi chuyện."

...

Thân phận của Thẩm Mộc Bạch vừa công báo, Trần gia chấp nhận sự thật, Tào gia đi đến xin lỗi, còn Chu gia suýt chút nữa thì phát điên.

Chu gia lần này đã thực sự phá sản, họ không thể giữ lại ngôi biệt thự trước kia, nên đành thuê căn hộ chung cư hai phòng ngủ ở tạm, không còn liên quan gì đến hào môn của Yến Thành, nhưng có vài người nhân cơ hội chế giễu, lúc trước Chu gia kinh thường Thẩm Mộc Bạch là thiếu gia ăn hại, cố gắng tạo ra chuyện "ôm nhầm con", lừa gạt Thẩm gia, giờ mà biết, Thẩm Mộc Bạch chính là ông chủ Dược Hoa, chắc là đang tiếc đứt ruột gan?

Vì vậy, dù Chu gia đã bị loại giới nhà giàu, nhưng vẫn biết rõ thân phận của Thẩm Mộc Bạch.

Chu Dung Dung ngất xỉu tại chỗ.

Chờ sau khi cô ta tỉnh lại, suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện, trái tim cô ta liền đau lên từng cơn.

Cô ta luôn muốn mình kết hôn với một người đàn ông thành đạt, hóa ra người chồng chưa cưới bị cô ta vứt bỏ chính là người như vậy.

Từ trước đến nay, cô ta vẫn luôn tìm kiếm bấy người đàn ông như vậy nhưng lại không biết người đó luôn ở bên cạnh, thậm chí không cần phải tính toán âm mưu gì cả, người đó vốn dĩ là của cô ta.

Đáng tiếc, cô ta không nhận ra, đã nhường lại cho Nguyễn Du Du

Người đó chính ông chủ Dược Hoa, so sánh với Thẩm Mộc Bạch, thì Tống Cẩm Minh là cái thá gì?

Không chỉ Chu Dung Dung hối hận, ngay cả Chu Quốc Vương cùng Phan Như Yến cũng rất hối hận. Giống như một núi vàng biển bạc đứng trước mặt bọn họ, lại bị bọn họ coi là đống rác ném đi, vì để xử lý đồng rác đó, họ bày ra kế hoạch "ôm nhầm con". Kết quả là, núi vàng đó đã thuộc về người khác, Chu gia lại phá sản.

"Anh nói thử xem, nếu Thẩm Mộc Bạch là con rể chúng gia, liệu Chu gia có rơi bước đường cùng này không." Phan Như Yến khóc đến mức sưng húp cả hai mắt

"Khóc khóc khóc, suốt ngày chỉ biết khóc!" Chu Quốc Vương không nhịn được liền mắng chửi, vốn dĩ ông ta là người nho nhã lịch sử, từ sau khi phá sản điều kiện cuộc sống chênh lệch quá lớn khiến cho ông ta trở nên nóng gắt, tình cảm vợ chồng biến thành bọt biển

Ông ta uống một ngụm rượu lớn, vì chất lượng rượu quá kém khiến ông ta bị sặc, chỉ tay về hướng Phạm Như Yến, buông lớn mắng chửi: "Cô xem thử đi, ngoại trừ việc khóc ra thì cô làm được thứ gì? Nhà vệ sinh cũng không chịu quét dọn, cơm cũng không biết nấu, chẳng lẽ cô định bắt ông đây suốt ngày ăn mì cùng bánh bao hoặc đồ ăn nhanh?!"

Tiếng khóc của Phan Như Yến ngày càng lớn hơn, "Ông chỉ biết nói tôi, tại sao không tự mình làm đi, tôi không biết nấu cơm, trước kia toàn do người hầu làm!"

Chu Quốc Vương tức đến mức sút chết, "Người hầu?! Bây giờ bà nghĩ đến việc thuê người hầu sao? Nằm mơ đi?! Ông đây lấy đâu tiền để thuê người hầu!"

Phan Như Yến bật khóc thút thít, từ trước đến giờ bà ấy chưa từng xuống bếp nên đương nhiên không biết làm gì, với lại bà ấy cũng không muốn làm, bà luôn sống trong nhung lụa, nhiều năm qua, mười ngón tay không dính nước, bây giờ lại lưu lạc đến mức sống tạm trong ngôi nhà nhỏ, đã khó chịu rồi, còn phải nấu cơm phục vụ người khác.

"Đừng khóc nữa, khóc thì có ích gì!" Chu Quốc Vương tức giận, ném chai rượu xuống, "toang" những mảnh thủy tinh chia năm xẻ bảy, bay tứ tung, mùi rượu lan ra khắp ngôi nhà.

Chu Dung Dung im lặng nhìn cảnh tượng trước mặt, quay lại phòng ngủ, khóa cửa lại, cũng không ngăn được tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền vào.

Cô nằm lên giường, cắn chặt môi để ngăn cản những tiếng khóc.

Khóc thì có ích gì. Hiện tại tình huống trong nhà thực sự rất tệ, nếu không phải đợi cô ta tốt nghiệp đi làm kiếm tiền, ba Chu còn không muốn đóng tiền học cho cô ta.

Cô ta biết ba cô nghĩ gì, bây giờ cô ta vẫn còn giá trị, lại sở hữu ngoại hình xinh đẹp, học ở đại học Yến Thành, dù là tiểu thư gia đình phá sản nhưng vẫn hy vọng gả cho đại gia.



Thế nhưng, dù có nhiều tiền như thế nào, cũng không thể bằng Thẩm Mộc Bạch?

Với lại, giờ các đại gia bụng phệ đều ghét bỏ cô ta, cô ta có thể lấy một người như thế nào? Chắc chỉ tầng lớp trung lưu, trong tay sở hữu vài căn nhà. Sau này còn phải vất vả kiếm tiền, 9h đi làm 5h chiều tan làm về nhà nấu cơm giặt giũ hầu hạ chồng hoặc ba mẹ chồng, lại còn phải tự chăm con.

Không, đây không phải là cuộc sống mà cô ta mong muốn!

Chu Dung Dung từ trên giường bật dậy, mở cửa phòng ra, hét lớn: "Đừng ồn ào nữa! Chúng ta vẫn còn cách!"

Chu Quốc Vương cùng Phan Như Yến tạm dừng cuộc tranh cãi, quay lại nhìn cô ta.

"Thẩm Mộc Bạch cùng Nguyễn Du Du không phải vẫn chưa kết hôn sao?" Nét mặt của Chu Dung Dung hiện rõ sự điên rồ, "Người có hôn ước với Thẩm gia chính là Chu gia của chúng ta, nếu Nguyễn Du Du không phải người nhà họ Chu, Thẩm Mộc Bạch sẽ không cưới cô ta!"

Chu Quốc Vương có hơi ngạc nhiên, trong lòng mừng rỡ, vỗ bàn một cái thật mạnh, " Đúng, hôn ước giữa Chu gia và Thẩm gia, người Thẩm Mộc Bạch muốn cưới, cũng phải cưới người nhà họ Chu chúng ta!"

Phan Như Yến có hơi do dự: "Thẩm Mộc Bạch bây giờ đã là ông chủ Dược Hoa, cậu ta liệu có chịu nghe lời chúng ta nói không, chuyện hôn ước phải tính thế nào?"

Chu Quốc Vương mắng chửi: "Không thử làm sao biết đi! Đi thôi, đi đến tìm Thẩm lão gia yêu cầu giải thích!"

Phan Như Yến kéo tay ông ta lại, "Phải suy nghĩ thật cẩn thận, chúng ta bây giờ không giống như lúc trước, không thể gây chuyện với họ?"

"Đúng là đồ đàn bà! Gây chuyện gì ở đây? Chúng ta chỉ đang đòi lại quyền lợi chúng ta!" Chu Quốc Vương hất tay bà ta ra, "Nếu bà không dám thì ngồi ở nhà chờ, mình tôi đi!"

Phan Như Yến bò dậy từ ghế sofa, "Tôi cũng đi!" Mặc kệ có thành công hay không, cũng phải đánh cược một lần. Nếu thành công, con gái sẽ giả cho Thẩm Mộc Bạch, từ giờ bà ta tiếp tục làm phu nhân cao quý, còn nếu không thành công, cùng lắm là tiếp tục cuộc sống hiện tại.

Chu Quốc Vương cùng Phan Như Yến đi về phòng chuẩn bị, Phan Như Yến đeo trang sức chưa kịp thanh lý lên người, còn Chu Quốc Vượng mặc bộ vest màu đen còn sót lại. Hai người vội vàng đi đến nhà của Thẩm lão gia.

Còn Chu Dung Dung thất thần nằm trên giường, không biết nên làm gì tiếp theo. Cô ta không phải là kẻ ngốc, nhìn cái cách Thẩm Mộc Bạch bảo vệ Nguyễn Du Du, chắc chắn Thẩm Mộc Bạch thích Nguyễn Du Du, khả năng bọn họ đoạt lại được hôn ước rất thấp. Lý do vì sao cô ta giật dây xui khiến bố mẹ đi đến nói chuyện, bởi vì cô ta vẫn còn ôm chút hy vọng mong manh.

Nếu Thẩm Mộc Bạch nhất quyết không chịu cưới cô ta thì phải làm sao bây giờ?

...

Chu Quốc Vương cùng Phan Như Yến đi ra ngoại thành, nhưng lại vớ hụt, ông lão không có ở nhà.

Bọn họ cũng không bị người hầu nào ngăn cản lại, bởi vì ông lão thực sự không có ở nhà, lại không dám làm ồn tại nơi này, đành phải ngoan ngoãn ngồi chờ, chờ đến tối vẫn không thấy ông lão đâu.

Hai người vẫn chưa từ bỏ ý định, ngồi chờ ở ngoài cổng suốt mấy ngày liền, nhưng đáng tiếc, ông lão không hề xuất hiện.

Ở bên này, Thẩm lão gia đang ở cùng hai cháu trai, cháu dâu, tận hưởng niềm hạnh phúc. Nhận được điện thoại quản gia Vương nói vợ chồng Chu gia muốn gặp ông, cũng chỉ cười lạnh một tiếng, phân phó: "Cứ kệ mặc hai người bọn họ, muốn ở đó chờ thì ngồi ở chớ đi. Đừng nói cho họ biết chỗ tôi đang ở."

Khó khăn lắm ba đứa nhỏ mới được nghỉ, ngày nào cũng ở bên cạnh ông, đương nhiên ông không muốn hai vợ chồng Chu gia đi đến quấy rầy.

Nguyễn Du Du hoàn toàn không biết kế hoạch Chu gia, dù có biết cô không để tâm đến, bây giờ từ sáng đến tối cô đều rất bận rộn.

Cô đã làm quen với ngôi nhà mới, cùng những người hầu mới, trò chuyện cùng ông lão, "luyện công" cùng với Thẩm Mộc Bạch, buổi chiều còn dắt A Phúc đi dạo trong vườn.

A Phúc từ khi đến nơi đây rất phấn khích, cũng rất tò mò về ngôi nhà mới, lại còn có Nguyễn Du Du ở đây, đây quả thực là một ngôi nhà hạnh phúc, hiển nhiên nó cũng biến thành một chú cún hạnh phúc, cũng như ý nghĩa cái tên Nguyễn Du Du đặt cho nó.

Thời gian cứ trôi qua, đã đến mùng 7 tháng giêng, kì nghỉ đông kết thúc, Thẩm Mộc Dương đi đến công ty làm việc, Thẩm Mộc Bạch đi đến Dược Hoa, trong nhà chỉ còn ông lão và Nguyễn Du Du.

Thẩm Mộc Bạch báo cho Nguyễn Du Du biết người phụ trách hôn lễ đã lên kế hoạch, gửi cho anh mấy phương án, muốn đưa cho xem thử.

Trong hai ngày nay, Nguyễn Du Du ngồi đọc, cô nảy ra một ý tưởng, đợi Thẩm Mộc Bạch về cả hai sẽ thương lượng sau. Còn 3 tháng nữa là hôn lễ diễn ra, phải nhanh chóng đưa ra quyết định. Tuy nhiên, cô vẫn có một số việc khác phải giải quyết.

Phiên tòa vụ kiện giữa cô và Trần Mai chính thức mở.