Xuyên Thành Cô Vợ May Mắn Của Nam Phụ

Chương 5




Edit: Vincent

Beta: Hương

Nguyễn Du Du lấy ra hai chiếc váy ngủ từ trong một đống túi, một chiếc váy ngủ lụa cổ chữ V màu tím đậm, vải lụa trơn trượt, xinh đẹp lại quyến rũ. Một chiếc váy khác là vải bông, màu hồng nhạt, cổ tròn quy củ, vạt áo là viền hoa rộng màu trắng.

Xem ra Lưu trợ lý không biết sở thích của cô, dứt khoát mua hai phong cách hoàn toàn khác nhau cho cô lựa chọn.

Nguyễn Du Du gấp chiếc váy ngủ bằng cotton màu hồng phấn, ôm vào phòng tắm.

Cô đang suy nghĩ về chuyện vẽ bùa nên sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô mặc váy ngủ rồi đi ra ngoài phòng khách lấy túi đựng mỹ phẩm.

Trợ lý Lưu mua mỹ phẩm cũng là hai bộ, từ chăm sóc da cơ bản đến trang điểm đều đầy đủ, Nguyễn Du Du chọn toner và kem dưỡng da. Cô đang cố gắng tháo vỏ hộp thì cửa phòng ngủ của Thẩm Mộc Bạch bị đẩy ra.

Anh cũng vừa mới tắm rửa trong phòng tắm phòng ngủ chính, mái tóc đen khô được một nửa, che đi hơn phân nửa cái trán, rũ xuống đuôi lông mày sắc bén.

Thấy mái tóc của Nguyễn Du Du ướt sũng rơi trên lưng, váy ngủ bằng bông cũng bị làm ướt. Anh nhíu mày một chút, giọng nói trầm thấp vang lên: "Sấy khô tóc đi."

Nguyễn Du Du giơ cái hộp trong tay lên: "Em dưỡng da rồi mới sấy tóc."

Có lẽ bởi vì hơi nước trong phòng tắm, ánh mắt trong veo giống như là đá hắc diệu thạch sáng bóng. Cô nhìn Thẩm Mộc Bạch, thanh âm mềm mại nghiêm túc giải thích: "Trực tiếp sấy tóc mặt sẽ khô không thoải mái, em thích dưỡng da trước rồi mới sấy tóc."

Mái tóc dài nhỏ nước xuống váy ngủ bị làm chiếc váy bị ướt áp sát vào thắt lưng cô, tiểu cô nương gầy gầy, nhỏ nhắn, vòng eo thoạt nhìn thật sự mảnh khảnh, chỉ cần một tay cũng có thể nắm được.

Trong không khí có mùi hoa nhàn nhạt, là mùi sữa tắm cô vừa dùng qua.

Thẩm Mộc Bạch trong lòng dâng lên một cỗ phiền não rất nhỏ, anh đi vào phòng bếp lấy một chai nước khoáng, mở ra rồi ngửa đầu uống vài ngụm mới làm cho cảm xúc khó hiểu trong lòng đè xuống được.

Từ phòng bếp đi ra, anh đi qua phòng tắm bên ngoài, quả nhiên nghe được tiếng ù ù của máy sấy tóc.

Nguyễn Du Du sấy tóc đến bảy tám phút liền sốt ruột trở về phòng ngủ, suy nghĩ một chút, khóa cửa phòng ngủ lại.

Trước khi đến bệnh viện cô rất muốn thoát ra khỏi cơ thể này, để nguyên chủ trở về nhưng thời gian không đủ.



Trong phòng ngủ không có bàn làm việc, Nguyễn Du Du trực tiếp trải một tờ giấy vàng dài lên tủ đầu giường.

Đối với người bình thường, vẽ bùa là một chuyện vô cùng phức tạp, có nhiều thủ tục rườm rà lại trang trọng. Nhưng đạo gia* cũng nói "một chút hào quang là biểu tượng" và bản thân Nguyễn Du Du chính là người có thiên phú như vậy.

* Đạo gia (tiếng Trung: 道家) là một trong những trường phái triết học quan trọng nhất trong thời kỳ bách gia chư tử của Trung Quốc. Những nhân vật đặt nền móng cho trường phái này là Lão Tử, Trang Tử.(Nguồn: Ladigi)

Ba của cô là Nguyễn Hàm Chương là đại sư nổi tiếng ở Yên Thành, một tấm mùa bình an có thể bán được cả trăm vạn, đáng tiếc bùa của Nguyễn đại sư rất ít, cho nên cho dù giá cả đắt đỏ cũng cung không đủ cầu.

Nguyên nhân là vì người vẽ bùa này không phải là Nguyễn Hàm Chương mà là Nguyễn Du Du.

Nhưng do sức khỏe của Nguyễn Du Du không tốt, chỉ cần không chú ý một chút sẽ bị bệnh, vẽ bùa càng làm cho tinh thần của cô trở nên xấu hơn. Hết lần này tới lần khác bùa của cô vô cùng linh nghiệm nhưng đối với chính mình lại nửa điểm không có tác dụng. Thân thể bệnh tật của cô dù có dùng bùa gì cũng cũng không có kết quả, mặc kệ là mình vẽ hay là người khác vẽ, mỗi lần sinh bệnh chỉ có thể ngoan ngoãn đi bệnh viện.

Cho nên, bùa của Nguyễn đại sư tuy linh nghiệm, nhưng năng suất không cao. Đương nhiên đồ gì ít thì luôn hiếm, không riêng gì Yến Thành mà ở các nước trên thế giới, đều có vô số người hy vọng có thể mang tiền đến trước mặt Nguyễn đại sư đổi lấy một lá bùa có thể cứu mạng.

Nguyễn Du Du vẽ nhiều nhất là bùa bình an và bùa chữa bệnh nhưng bùa xua ma quỷ này rất ít vẽ.

Cô nín thở tịnh tâm lại, vẽ một đường xuống tờ giấy màu vàng.

Cầm lấy bùa xua ma quỷ đã vẽ xong, vừa muốn dán lên người mình, đột nhiên lại nhớ tới cái gì đó.

Nguyễn Du Du đặt bùa xua quỷ sang một bên, vẽ một tấm bùa bình an, tỉ mỉ gấp lại rồi bỏ vào ví tiền, để lại cho nguyên chủ. Lại vẽ một tấm bùa sắc đẹp, đặt ở dưới gối đầu. Thật ra nguyên chủ giống hệt cô như đúc, Nguyễn Du Du cũng không cảm thấy bộ dạng của mình xấu xí, chỉ là nguyên chủ bởi vì cuộc sống gian nan, làn da có chút thô ráp mà thôi, hơn nữa làn da quá đen, ngực và lưng như nhau và những đường nét trên gương mặt không được phô diễn ra hoàn toàn.

"Hy vọng bùa sắc đẹp này có thể làm cho cô tự tin lên, không nên để ý những lời nói khắc nghiệt của người khác."

Nguyễn Du Du lẩm bẩm một câu, thay bút lông mỏng nhất, nhúng vào chu sa* làm sẵn, giải thích ngắn gọn chuyện hôm nay lên giấy vàng, do dự một chút, cuối cùng viết: "Du Du, Chu Quốc Vượng cũng không phải cha ruột của cô, bản giám định ADN kia là dùng tóc của Chu Dung Dung."

* Chu sa hay thần sa, đan sa, xích đan, cống sa, là các tên gọi dành cho loại khoáng vật cinnabarit của thủy ngân sẵn có trong tự nhiên, có màu đỏ. Thành phần chính của nó là sulfua thủy ngân (II) (HgS). Nó là một viên thuốc màu đỏ, là một trong những nguyên liệu quan trọng nhất để đạo sĩ vẽ bùa và luyện đan.(Google)

Thiên kim thật giả này là chính khởi đầu khiến tâm lý nguyên chủ trở nên vặn vẹo, cô ấy vẫn cảm thấy Chu Dung Dung cướp đi cuộc sống hào môn vốn có của mình, nếu lúc trước hai người không bị ôm nhầm, người cùng nam chính yêu nhau vốn nên là cô.

Nhưng nguyên chủ không biết, căn bản là không có chuyện ôm nhầm, cô ấy cũng không phải con gái của Chu gia, chẳng qua Chu gia không muốn để cho Chu Dung Dung gả cho Thẩm Mộc Bạch, cho nên mới cần tới cô ấy để ứng phó hôn sự với Thẩm gia.

Nguyễn Du Du không biết Thẩm Mộc Bạch rốt cuộc là "phế vật" ở đâu mà khiến Chu gia ghét bỏ như thế, kế hoạch của Chu gia cũng không hay cho lắm, nghe lời đàm tiếu trong tiệc sinh nhật mà xem, đây chẳng qua chỉ là một trò lừa đảo mà thôi.

Hết lần này tới lần khác nguyên chủ tin mấy điều giả tạo đó, nên cả cuộc đời cô ấy đềulà những chuỗi bi kịch.

Nguyễn Du Du buông bút lông xuống, thu dọn tủ đầu giường một chút, suy nghĩ một chút cũng không có gì để dặn dò nữa, lời cô nói nhất định nguyên chủ sẽ không tin, chỉ hy vọng lời nhắc nhở của mình có thể làm nguyên chủ có thể nghi ngờ Chu gia một chút.

Nguyễn Du Du đặt giấy vàng dưới điện thoại di động, nằm ngửa mặt trên giường, nhắm mắt lại, dán bùa xua đuổi ma lên người mình.

Một giây...

Hai giây...

Mười giây trôi qua, Nguyễn Du không cảm thấy gì cả.

Cô chậm rãi mở mắt ra, tường màu đen xám, tủ đầu giường màu đen, dưới điện thoại di động là tờ giấy màu vàng.

Cô không rời đi.

Nguyễn Du Du nhíu mày, đặt bùa lên người mình một lần nữa, nhắm mắt lại lẳng lặng chờ vài phút, vẫn không có gì xảy ra.



Cô xoay người ngồi dậy, buồn rầu kéo kéo tóc, chẳng lẽ là thay đổi thân thể, cho nên bùa cô vẽ không còn linh nghiệm nữa.

Điều này cần kiểm chứng lại.

Nguyễn Du Du nhanh chóng vẽ một tấm bùa dẫn lửa.

Cầm bùa dẫn lửa đứng lên, cô mới phát hiện mình thật ngu ngốc. Thẩm Mộc Bạch sống trong một căn hộ chung cư, không giống biệt thự lớn nhà cô có sân trước sân sau, cô muốn đi đâu "phóng hỏa" được cơ chứ?

———Hay là vào phòng tắm?

Trong phòng tắm còn có hơi nước còn sót lại, đáy bồn tắm lớn màu trắng cũng có vết nước chưa khô, Nguyễn Du Du lo lắng, cho thêm chút nước vào bồn tắm, đứng cách vài bước, nín thở ném bùa dẫn lửa trong tay vào bồn tắm.

Ngọn lửa đỏ rực lập tức bốc lên, kéo dài trên mặt nước, toàn bộ đáy bồn tắm đều là ngọn lửa đỏ rực, cao chừng 20 đến 30 cm.

Nguyễn Du Du hoảng sợ, hét lên một tiếng, nhanh chóng mở vòi hoa sen ra, hướng về phía ngọn lửa mà xịt.

May mắn thay, cô đã đặt nước trong bồn tắm trước đó và ngọn lửa nhanh chóng được dập tắt.

Nguyễn Du Du sợ hãi vỗ vỗ đầu, lại nghe thấy một trận tiếng "răng rắc cạch", cô chậm rãi ngẩng đầu, bồn tắm lớn màu trắng ngay trước mắt cô nứt ra từng vết nứt.

Nguyễn Du Du: "..."

Thẩm Mộc Bạch nghe tiếng mà đến: "Em... Em không thích bồn tắm à?"

Nguyễn Du Du cứng ngắc quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của anh, lúc này trong con ngươi màu đen ấy có chút nghi hoặc và khó hiểu.

Nguyễn Du chột dạ mở to đôi mắt, đối với chuyện ngày đầu tiên mình vừa mới đến nhà người khác đã làm hỏng bồn tắm của người ta, cô thật sự không thể giải thích được.

Cô nhớ rõ lúc mình mới học vẽ bùa cũng đã vẽ bùa dẫn lửa, rõ ràng cô nhớ rõ ngọn lửa kia so với ánh nến chỉ lớn hơn một chút, có trời mới biết vì sao lại phá hủy toàn bộ bồn tắm.

Đôi mắt hạnh đen nhánh lúng túng chớp chớp hai cái, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, Nguyễn Du Du cúi đầu nhỏ giọng nói: "Ách, cái kia, tiền trong bồn tắm liền lấy từ tiền tiêu vặt của em đi."

"Quên đi." Thẩm Mộc Bạch nhìn cô thật sâu một cái: "Đi thay quần áo, nửa giờ sau sẽ ra ngoài."

Nguyễn Du Du cúi đầu trở lại phòng ngủ.

Cô vẽ bùa hiển nhiên vẫn thập phần linh nghiệm như trước, thậm chí so với lúc trước càng thêm lợi hại, nhưng bùa xua đuổi ma cũng không thể để cho cô rời khỏi thân thể này.

Chẳng lẽ giống như trước kia, bùa gì cũng không hiệu nghiệm khi dùng trên cơ thể của cô.

Vậy thì rất có khả năng cô sẽ không thể rời đi.

Nguyễn Du Du đâm đầu vào gối.

Đối với quá khứ của mình, Nguyễn Du Du không hề lưu luyến.

Cuộc sống của cô chắc chắn là giàu có, nhưng cô không có tự do.

Bởi vì cơ thể yếu ớt hay bệnh, ba mẹ không cho phép cô làm bất cứ chuyện gì, cô không thể ra sân chơi đùa, không thể đi học bình thường. Theo yêu cầu mãnh liệt của cô, ba mẹ mới đồng ý cho cô mỗi tuần đi học một ngày, nhưng phải có bảo mẫu đi theo.

Cô không thể làm bất kỳ hoạt động tiêu hao năng lượng nào, không thể chơi piano, không thể học làm bài tập về nhà, cho dù xem mấy loại trò tiêu khiển, cũng chỉ có thể lén lút.



Tất cả những điều này, cũng không phải bởi vì ba mẹ đau lòng cô, mà là bởi vì thể chất cùng tinh lực của cô có hạn, phải được sử dụng để vẽ bùa.

Trong mắt cha mẹ, cô là một cỗ máy kiếm tiền, có thể mang lại lợi ích phong phú và danh tiếng hiển hách, nhưng cũng cần bảo trì cẩn thận, tuyệt đối không thể tùy tiện sử dụng, càng không thể sử dụng trong những trường hợp không quan trọng.

Cô sớm đã kiếm đủ tiền cho ba mẹ tiêu mấy đời không hết, ân tình sinh dưỡng đã báo đáp đủ rồi.

Cô còn có em trai, đó mới là đứa con mà ba mẹ thật sự yêu thương, đối với sự ra đi của cô, ba mẹ cũng chỉ đâu buồn vì không kiếm được nhiều tiền như trước nữa mà thôi.

Nếu có thể sống như Nguyễn Du Du bây giờ, thật ra cô thấy rất vui vẻ.

Chỉ là có chút muốn xin lỗi nguyên chủ, không biết cô ấy đã đi nơi nào, có lẽ là xuyên qua thế giới khác?

Nguyễn Du Du cau mày suy nghĩ trong chốc lát, ngoại trừ cứ sống như vậy, cô thật đúng là không còn cách nào khác.

Aiz, sớm biết mình xuyên qua thế giới này, cô sẽ không trở về Chu gia, hôm nay cũng không nên cùng Thẩm Mộc kết hôn.

Nếu ngày nhận giấy chứng nhận kết hôn lại đi ly hôn, tựa hồ có chút... không thích hợp.

Nhất là Thẩm Mộc Bạch cùng cô kết hôn cũng không hề toan tính gì, mà là xuất phát từ lòng hiếu thảo, muốn an ủi ông nội bệnh nặng. Nếu cô lôi kéo Thẩm Mộc Bạch ly hôn, phỏng chừng ông nội trong bệnh viện sẽ trực tiếp tức chết.

Trời ơi.

Nguyễn Du Du thở dài, hôn nhân này khẳng định không thể ly hôn ngay bây giờ.

Thẩm Mộc đưa cô đi ăn đồ ngon, mua cho cô quần áo, trang sức, mỹ phẩm, cô còn làm hỏng bồn tắm trong nhà anh vậy mà anh cũng không tức giận, anh còn muốn mỗi tháng cho cô tiền tiêu vặt...

Đây rõ ràng là một người tốt!

Nguyễn Du Du nâng cằm suy nghĩ một lát, quyết định đối xử tốt với Thẩm Mộc Bạch một chút, ít nhất trong ngày kết hôn với anh, sẽ coi anh như người nhà hoặc bằng hữu.

Suy nghĩ xong, cô xoay người ngồi dậy, cầm lấy bút lông, nín thở vẽ một tấm bùa chữa bệnh, tinh tế gấp lại.

Tác giả có chuyện muốn nói: Đến và không thể đi!