Xuyên Thành Cô Vợ May Mắn Của Nam Phụ

Chương 40




Edit: Ngô Diệp Tử

Beta: Laune

Cho dù trước kỳ thi cô có lo lắng đến đâu, thì khi bước vào kỳ thi Nguyễn Du Du cũng rất bình tĩnh, sau khi thi xong vài môn tâm trạng cô dần thả lỏng.

Kỳ thi không khó như cô tưởng tượng, giảng viên không điên đến mức cho các câu hỏi nằm ngoài phạm vi đề cương, nhỡ mọi người không biết làm, vậy chẳng phải sẽ có nhiều sinh viên phải học lại môn đó? Hoặc điểm trung bình quá thấp, nhà trường cũng không hề hài lòng.

Sau khi cô thi xong môn Triết và tiếng Anh, cô cảm thấy cũng không tệ, không dám nói mình sẽ đạt được điểm cao, nhưng chứ ít cô không phải học lại môn đó.

Môn thi cuối cùng là toán cao cấp, còn có 2 ngày để ôn tập, Nguyễn Du Du tự tin mình có vượt qua kỳ thi học lần này.

Về đến nhà, tắm rửa, đặt đồ ăn xong, cô đợi một lúc vẫn chưa thấy Thẩm Mộc Bạch về, cô định lôi điện thoại ra gửi tin nhắn cho anh. Thì nhận được tin nhắn của Thẩm Mộc Bạch.

"Du Du, anh cùng bạn bè ăn tối luôn tại quán bar, bữa tối không cần phải chờ anh."

Nhìn thấy dòng chữ ngắn ngủi trên điện thoại, Nguyễn Du Du ngây người.

Cô cảm nhận được Thẩm Mộc Bạch đối với cô không còn thân thiết như lúc trước.

Đây không phải là ảo giác của cô, ngày trước Thẩm Mộc Bạch luôn ăn sáng và ăn tối cùng cô, nhưng hiện tại anh thường xuyên vắng mặt, đôi khi vào buổi sáng anh nói mình bận việc nên đi trước, hoặc lúc ăn bữa tối anh nói mình bận không về kịp.

Trước đó, anh chưa bao giờ một mình đi đến gặp mặt bạn bè, từ lâu, anh luôn dẫn cô đi theo, với lại mối quan hệ giữa cô và Triệu Húc Phong, Ngô Trung Trạch, Tống Cảnh Minh rất thân thiết, không có lý do để anh tránh dẫn cô đi theo cả.

Hơn nữa, những hành động cử chỉ thân mật của hai người cũng không còn nữa.

Trước kia, Thẩm Mộc Bạch rất thích xoa đầu cô, chạm lên mái tóc của cô, nắm tay cô, có nhiều lúc cô ngồi trên sofa xem phim hoặc chơi điện thoại, anh luôn ngồi bên cạnh, tay của anh đặt lên bả vai cô, ôm cô vào lòng.

Nói đến, từ sau hôm vợ chồng Chu gia đến trường học tìm cô, bản giám định ADN công bố, từ đó anh không có chạm vào cô nữa.

Nhưng ngoài điều đó ra, anh không hề có điểm gì khác thường, lúc anh về đến nhà, nhìn thấy cô, anh bật cười, ánh mắt vẫn dịu dàng như cũ.

Nguyễn Du Du tay chống cằm, nhìn chằm chằm đĩa gà xào sả ớt trước mắt, cô không có tâm trạng động đũa.

Cô cúi đầu, buồn bã quay trở về phòng ngủ học bài, bây giờ chỉ có một môn thi cuối cùng, cô phải chuẩn bị thật tốt, chờ sau khi thi xong, cô sẽ đi đến hỏi Thẩm Mộc Bạch.

Thẩm Mộc Bạch lúc trở về nhà vẫn còn sớm, anh mở cửa ra, nhìn thấy đồ ăn vẫn còn nguyên ở trên bàn, lòng anh như thắt lại.

"Du Du!" Anh đến áo khoác cũng không thèm cởi, nóng vội gọi cô.

"Dạ." Cũng may cô nhóc ngay lập tức đáp lại, cái đầu nhỏ của cô từ từ nhô ra, đầu tiên là những sợi tóc đen nhánh, sau đó đến cặp mắt hạnh tròn xoe, nhìn anh một cái, buồn bã chào, "Thẩm tiên sinh, anh về rồi."

Chào hỏi xong, cái đầu nhỏ của cô liền rút về.

Thẩm Mộc Bạch thấy cô vẫn ổn, liền treo áo khoác lên, đi đến phòng ngủ của cô, cô nhóc đang ngồi trên bàn đọc sách, dáng vẻ mệt mỏi không có tinh thần, vòng eo nhỏ nhắn khẽ di chuyển, cô nằm gục xuống bàn, ngón trỏ tay bên phải cào lên mặt bàn, từng chút từng chút một.

"Du Du, em làm sao vậy, cảm thấy không khỏe ở đâu?" Thẩm Mộc Bạch đi đến chỗ cô hỏi.

Trên người của anh vẫn còn mùi rượu, Nguyễn Du Du gối đầu lên cánh tay, ngẩng đầu lên nhìn anh, cặp mắt xinh đẹp lặng lẽ nhìn anh, bờ môi đỏ thắm nhấp nhấp, trầm mặc.

Thẩm Mộc Bạch lo lắng, anh đặt tay lên trán cô, đo nhiệt độ.

"Không sốt, Du Du, em cảm thấy khó chịu ở đâu? Hôm nay ở trường đã có chuyện gì xảy ra?" Thẩm Mộc Bạch định lôi điện thoại ra để gọi điện thoại cho Ngụy Vĩnh, anh muốn hỏi xem cô gái nhỏ của mình bị ai bắt nạt.

Nguyễn Du Du giơ tay lên, chạm vào tay của anh.

Thẩm Mộc Bạch có hơi ngạc nhiên, anh tắt máy điện thoại, anh nắm chặt tay cô, ngồi xuống giường, mặt đối mặt với cô.

Có một sợi tóc đen nháy rơi trên trán, cặp mắt đen nháy không còn bình tĩnh như lúc trước, để lộ sự lo lắng, giọng nói của Thẩm Mộc Bạch hơi khàn, "Du Du, em nói cho anh biết, đã có chuyện gì xảy ra, dù là bất cứ chuyện gì, anh cũng sẽ giúp em."

Nguyễn Du Du nắm chặt lấy tay anh.

Anh chạm lên trán của cô, khi cô nắm lấy tay anh, anh không hề tránh né, anh còn nắm chặt lấy tay của cô, anh lo lắng hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt của anh không hề có sự giả dối.

Vậy, mấy ngày nay tại sao anh lại đối xử với cô lạnh lùng, và ngày càng xa cô.

Mặt trời mọc ở phía đông, phía tây trời đổ mưa, là vô tình? Hay hữu tình? Cô không thể đoán ra được.

"Thẩm tiên sinh." Nguyễn Du Du ngồi dậy, đôi mắt hơi mở to ra, vừa tròn vừa đen láy, nghiêm túc nhìn Thẩm Mộc Bạch, "Em có chuyện muốn hỏi anh, anh nhất định phải trả lời thật lòng?"

Thẩm Mộc Bạch gật đầu, "Em hỏi đi."

"Em muốn biết, có phải vì em không phải người nhà họ Chu, chỉ là một cô nhi nghèo túng, anh thấy rất tiếc nuối, bất mãn? Hối hận... đúng không?" Nói đến đây, tất cả mọi thứ đều thay đổi kể từ buổi sáng hôm đó, anh rời đi trước, không ngồi ăn sáng với cô, mà ngày hôm đó, bản giám định ADN giữa cô và Chu Quốc Vương vừa được công bố.

"Không. Anh không hề cảm thấy tiếc nuối, bất mãn, cũng chưa từng hối hận." Thẩm Mộc Bạch trả lời rất kiên quyết, anh còn hỏi ngược lại cô: "Du Du, sao em lại nghĩ như vậy?"

Hàng lông mi dài của cô hơi rủ xuống, Thẩm Mộc Bạch không thể nhìn rõ biểu cảm trong đôi mắt của cô, anh cảm nhận sự cô đơn của cô, giọng nói của cô vẫn dịu dàng, nhưng có phần bất lực, "Dù sao thì, hôn ước của anh là cùng Chu gia ước định, mà em chỉ là hàng giả mạo..."

"Không phải, Du Du, em không phải là hàng giả mạo!" Trái tim của Thẩm Mộc Bạch giống như bị kim đâm, anh nắm chặt lấy tay của cô, an ủi, "Anh vốn dĩ rất ghét Chu gia, anh rất vui vì em không phải là người nhà họ Chu. Với lại, ai dám chê em nghèo hả, em từng nói với anh rằng một lá búa em vẽ có giá lên tới 1 triệu NDT. Em xem đi, chiếc ô tô mà Triệu gia tặng cho Du Du, còn đắt tiền hơn cả chiếc xe ô tô của anh."

Cặp mắt đen nháy xuất hiện ý cười, "Ngay cả Ngô Trung Trạch còn phải ghen tị với em đấy. Du Du, em không phải cô gái nghèo rớt mồng tơi."

Hàng lông mi của Nguyễn Du Du khẽ nhấp nháy, cô giận dỗi phồng má lên, "Nếu không phải vì chuyện này, tại sao anh lại đối xử lạnh nhạt với em?"

Nụ cười của Thẩm Mộc Bạch dần trở nên cứng ngắc, anh nhắm mắt lại, thở dài nói "Du Du, anh không đối xử lạnh nhạt với em."

"Nhưng mà " Giọng nói của Nguyễn Du Du để lộ sự buồn bã "Mấy ngày gần đây, anh không hề chạm vào em, không xoa đầu em, không nắm tay em."

"Ai nói không có?" Thẩm Mộc Bạch nhéo lớp thịt ở lòng bàn tay của cô, "Bây giờ không phải anh đang nắm tay của em sao?"

Nguyễn Du Du khẽ chớp chớp đôi mắt, "Nhưng mà, bữa sáng với bữa tối, anh thường không ăn cùng em như lúc trước, nhìn anh giống như đang cố tình tránh mặt em."

Thẩm Mộc Bạch trong lòng khẽ thở dài.

Sự thật là...

Cô nhóc của anh, quá nhạy cảm.

"Du Du, tuy bây giờ vẫn chưa phải thời điểm cuối năm, cuối năm công việc của công ty rất bận, em lại chuẩn bị thi học kỳ, em cũng cần phải có thời gian để ôn tập. Cả hai người chúng ta đều bận. Lâu rồi anh chưa gặp mặt bạn bè, Tống Cẩm Minh muốn hẹn mọi người đi chơi, vì em chưa thi xong, với lại nhìn em có vẻ lo lắng cho kì thi, nên anh mới không đưa em đi cùng."

Nguyễn Du Du mím chặt môi lại, cô cảm thấy mình bị anh thuyết phục, hoặc có thể nói rằng, cô nguyện ý tin anh.

Thẩm Mộc Bạch khóe môi mỏng khẽ nhếch lên, nụ cười nhìn rất ẩn ý và không đứng đắn, khuôn mặt đẹp trai của anh tiến lại gần, giọng nói trầm thấp: "Du Du, hoá ra em muốn được cùng anh thân mật như vậy? Nếu không... chúng ta..."

Đây chính là nụ cười nhếch mép trên truyền thuyết, ẩn ý sâu xa, khiến cho Nguyễn Du Du nhớ nụ cười tà mị của tổng tài bá đạo trong phim, câu tiếp theo chính là "Cô gái, em đã thành công gây sự chú ý của tôi", hoặc là "Em đúng là đồ tiểu yêu tinh thích dính người".

Trên cánh tay cô nổi hết da da, Nguyễn Du Du bị chính tưởng tượng của mình dọa cho sợ, cô giơ tay lên đẩy khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Mộc ra, lòng bàn tay của cô đặt lên lỗ mũi của anh, khuôn mặt đẹp trai đó từ từ bị đẩy đi xa, "rầm", cô đứng dậy, lắp bắp nói: "Em, em đói bụng!"

Cô không thèm để ý đến phản ứng của Thẩm Mộc Bạch, cô xoay người lại, vội vàng rời khỏi phòng ngủ.

Thẩm Mộc Bạch nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của cô nhóc, bất đắc dĩ thở dài.

Cô nhóc của anh...

Thực ra, lúc nãy trong quán bar đã uống rượu cùng mấy người Triệu Húc Phong, Ngô Trung Trạch và Tống Cẩm Minh, may là anh ăn khá ít, nên lúc này vẫn có thể cùng Nguyễn Du Du ăn tối.

Dù sao bây giờ vẫn là mùa đông, nhiệt độ trong phòng có ấm đến đâu, đồ ăn để suốt hai tiếng đồng hồ cũng dần đông cứng lại.

Thẩm Mộc Bạch định lôi điện thoại ra gọi đồ ăn, Nguyễn Du Du cảm thấy làm vậy quá lãng phí, với lại, bây giờ cô đang rất đói bụng, không thể ngồi đợi thức ăn được đưa đến.

"Chúng ta sẽ sử dụng lò vi sóng hâm lại." Nguyễn Du Du ở nhà của ông lão thường sử dụng lò vi sóng để làm bỏng ngô, nên cô sử dụng khá thành thạo, cô giơ tay xung phong nhận việc "Để em làm!"

Nhìn thấy cô nhóc khôi phục lại dáng vẻ tràn đầy sức sống. Cặp mắt của Thẩm Mộc Bạch dần trở nên tối lại.

Cô nhóc để ý đến anh như vậy, chính anh còn quên, nhưng cô nhóc vì chuyện này mà buồn bực suốt mấy ngày. Nhỡ anh không thể thoát khỏi cái chết, vậy cô nhóc của anh phải làm sao bây giờ?

...

Nguyễn Du Du còn nốt môn toán cao cấp, Thẩm Mộc Dương đã thi xong.

Anh ta vừa thi xong môn cuối, liền chạy đến phòng thi của Nguyễn Du Du, thấy chị dâu nhỏ đã đi về trước, anh ta định leo lên xe đi về nhà.

Nhà trường, không cho phép học sinh đỗ xe trong trường, anh ta đỗ xe ở gần đình, chỉ cần đi qua một con đường là đến nơi.

Đi được nửa đường, có một cô gái đứng nấp ở dưới gốc cây hạnh, vội lao ra chặn đường anh ta.

Đó là Trần Mai, mấy ngày nay cô ta lượn đi lượn lại trước mặt anh ta không biết bao nhiêu lần.

"Đàn anh." Trần Mai hình như có điều muốn nói, đứng trước mặt anh ta, cuối cùng cô ấy cũng lấy được quyết tâm, cắn môi dưới, ánh mắt dịu dàng, muốn nói điều gì đó, nhưng lại do dự không dám nói gì.

Thẩm Mộc Dương khẽ dừng lại, nhìn cô ấy một cái, cặp chân dài đi sang bên cạnh một bước, định lướt qua cô ấy chuẩn bị rời đi.

"Chờ một chút!" Trần Mai nắm lấy tay anh ta, "Đàn anh, xin hãy chờ một chút, em, em có chuyện muốn nói với anh, là một chuyện rất quan trọng."

Thẩm Mộc Dương cúi đầu xuống nhìn bàn tay cô ta nắm chặt lấy áo khoác của mình, cặp mắt đào hoa lóe lên tia lạnh lùng.

Trần Mai ngẩng đầu lên nhìn anh, khuôn mặt đỏ ửng, nhìn vừa rụt rè vừa dũng cảm.

Hôm nay cô ấy cố tình trang điểm qua, hàng lông mi giả cong vút, khiến đôi mắt cô ấy trở nên to hơn. Nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện cô ấy trang điểm, cô ấy vẽ chân mắt rất đẹp, nhìn đôi mắt vừa xinh đẹp vừa cuốn hút. Cô ấy còn đeo cả kính áp tròng, không đeo màu sắc nổi bật, cô ấy chọn màu đen, khiến cho đôi mắt trở nên lớn nhất có thể.

Khóe môi còn được thoa lớp son nhạt, màu hồng cánh sen, mềm mại

Cô ấy nhếch khóe miệng lên, giống như đã đứng trước gương luyện tập trước đó, khiến đôi môi trở căng mọng quyến rũ.

"Đàn anh~" Cô ấy nũng nịu nói, thấy Thẩm Mộc Dương rất mất kiên nhẫn, cô ấy không dám kéo dài thời gian nữa, vì sợ anh ta bỏ đi, vội vàng nói thẳng ra, "Đàn anh, chẳng lẽ anh không hiểu ý của em?"

"Tôi thực sự không hiểu." Thẩm Mộc Dương không để ý nét buồn bã của Trần Mai, lại nhẫn tâm chém thêm một dao: "Cũng không muốn tìm hiểu."

Biểu cảm trên khuôn mặt cô ấy sụp đổ, giống như lớp mặt nạ hoàn hảo xuất hiện vết nứt, nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình thường.

"Đàn anh, anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhau không?" Trần Mâi ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt hiện rõ sự ngọt ngào.

Thẩm Mộc Dương nhíu mày, "Lần đầu tiên? Hình như là lần cô đánh nhau với —— Du Du đúng không?"

"Không phải." Trần Mâi giận dỗi dậm chân nói, "Đàn anh, anh thực sự không nhớ, hay là anh cố tình muốn trêu chọc em?"

"Thực sự không nhớ, cũng không muốn nhớ lại."

Trần Mai cắn môi, vẻ mặt buồn bã vẫn cố tỏ ra kiên cường, khóe mắt dần đỏ ửng, nhưng vẫn cố kìm nén lại.

Cô ấy cẩn thận suy xét, biểu cảm rưng rưng nước mắt chắc chắn sẽ rất xinh đẹp, nếu thực sự òa lên khóc, trái lại nhìn không còn đẹp, lúc khóc có khi còn chảy nước mũi, sẽ làm hỏng lớp trang điểm. Nhỡ không may lông mi giả rơi xuống, nhìn chắc chắn sẽ rất đáng sợ, có lẽ sau này chỉ cần nhìn thấy cô ấy Thẩm Mộc Dương tránh xa trăm mét.

"Đàn anh, hôm đó là vào ngày... sinh nhật của Thẩm lão gia, Chu Dung Dung cũng tới đó, em ——" Trần Mân vừa định nói mình là bạn thân của Chu Dung Dung, nên đi theo Chu Dung Dung đến dự tiệc sinh nhật của Thẩm lão gia, nhưng nghĩ lại, giờ mối quan hệ của Thẩm gia và Chu gia kém như vậy, nên cô vội vàng thay đổi lời nói, "Em rất ngưỡng mộ Thẩm lão gia, nên hôm đó em cũng tham dự."

Cô ấy ngẩng đầu lên để có thể quan sát kỹ nét mặt của Thẩm Mộc Dương, thấy anh vẫn rất bình tĩnh, dường như không hề nhớ đến chuyện đã từng gặp, cô ấy đành phải tiếp tục nói.

"Đang đi trên đường, không may em bị trẹo chân, chính anh đã ——" Cô xấu hổ cúi gằm mặt xuống, lí nhí nói, "Đàn anh chính anh đã cõng em đi lên xe."

Thẩm Mộc Dương nhớ đúng là có chuyện từng xảy ra như vậy, nhưng lúc anh ta không nhớ rõ người kia là ai, chỉ biết là một cô gái.

Trong bữa tiệc sinh nhật của ông nội, có một cô gái bị trẹo chân, anh ta là cháu trai của chủ nhân bữa tiệc, đương nhiên phải ra tay giúp đỡ, không thể gọi người hầu đưa cô ấy, anh ta đành cõng cô ấy đi một đoạn đường, thực ra đoạn đường không xa, mọi người đều đi xe đến đây, xe được đỗ ở ngoài cổng biệt thự.

"Thật à?" Thẩm Mộc Dương vẻ mặt lạnh lùng, "Tôi thực sự không nhớ."

Hàng lông mi dài cong vút của Trần Mai khẽ chớp, đang định lên tiếng. Thẩm Mộc Dương đã lên tiếng trước: "Nếu cô chặn tôi lại chỉ để nói lời cảm ơn, điều đó thực sự không cần thiết, nếu chuyện cô nói thực sự có thật, chẳng có ý nghĩa gì cả, cho dù bất kỳ ai bị thương, tôi cũng đều giúp đỡ."

"Nhưng, tại sao không phải ai khác, mà hết lần này đến lần khác đều là em."

Trần Mai ánh mắt sáng rực lên, "Đàn anh, liệu anh có cảm thấy đây chính là duyên phận do ông trời sắp đặt?!"

"Không thấy." Thẩm Mộc Dương lạnh lùng nói: "Hồi còn đi học mẫu giáo, tôi kéo tay một cô gái cùng chơi đồ hàng, hồi tiểu học bạn cùng bàn của tôi là nữ, hồi cấp 2 tôi và một cô gái cùng nhau trực nhật, hồi cấp 3 tôi cõng một cô gái ngất xỉu đi vào phòng y tế, dựa theo cách cô nói, có rất nhiều người cũng có duyên phận với tôi!"

"Chuyện này, vậy ——" Trần Mai hoảng hốt, suýt chút nữa không khống chế được biểu cảm trên khuôn mặt, cô cố gắng muốn phản bác lại Thẩm Mộc Dương, cuối cùng tìm ra được "Nhưng, chỉ có chúng ta mới gặp lại nhau."

"Gặp lại nhau? Còn tôi, thì hy vọng cô đừng xuất hiện nữa, ít nhất Du Du sẽ không bị cô làm cho bị thương."

"Đàn anh, em đã giải thích rồi, đó chỉ là một hiểu lầm. Em không hề cố ý, em chỉ là, chỉ là nhớ nhẫm động tác." Trần Mai có hơi nóng vội.

"Cô có cố ý hay không, mắt tôi không bị mù."

"Đàn anh ~" Trần Mai không muốn nhắc tới tranh cãi giữa cô ấy và Nguyễn Du Du, điều đó sẽ khiến cô ấy rơi vào thế khó, cô ấy quyết định vào thẳng vấn đề: "Đàn anh, mong anh có thể tha thứ cho em được không? Em thích anh, em thích anh từ lâu rồi, cuối cùng thì em học cùng trường đại học với anh, anh —— "

Thẩm Mộc Dương đã mất kiên nhẫn, càng không muốn nghe lời tỏ tình, lạnh lùng nói: "Bạn gì ơi, cuộc nói chuyện nên chấm dứt tại đây. Hy vọng về sau cô cách xa tôi và Du Du ra, đừng gây sự với cô ấy nữa."

Nói xong, không thèm nhìn Trần Mân, lạnh lùng rời đi.

Trần Mai ngây người nhìn bóng lưng của anh ta, không kìm được nước mắt.

Cô ấy thực sự rất muốn gào lên khóc, dù có khóc lóc thảm thê thì lớp trang điểm cũng không bị trôi, với lại người đó đã rời đi, mấy việc này không còn ý nghĩa nữa.

Đúng là cô ấy thích anh ta, kể từ lần đó, cảnh tượng anh ta cõng cô ấy trên lưng luôn được lặp lại trong giấc mơ.

Anh ta điển trai, dáng vẻ cao lớn, lại ấm áp như ánh nắng ban mai, là người con út được Thẩm gia sủng ái, tương lai là người thừa kế của Thẩm gia.

Trong giấc mơ của cô ấy, anh ta vừa dịu dàng vừa tinh tế, cõng cô ấy đi dạo trong công viên.

Nhưng thực tế lại phũ phàng, khi cô ấy gặp lại anh lần nữa, trong mắt anh tràn ngập hình bóng người khác, dù người đó hoàn toàn không có khả năng để ở bên anh.

Thậm chí, lý do anh ta từ chối cô ấy, cũng bởi vì cô ấy từng xảy ra xích mích với Nguyễn Du Du.

Còn quá đáng hơn, anh ta thậm chí còn không biết tên của cô ấy, vậy mà anh ta lại gọi cô ấy là "Bạn gì ơi"? Nếu anh gọi là "muội muội". ít nhất cô ấy nói tên của mình cho anh biết, để sau này anh ta sẽ nhớ rõ tên của cô ấy!

Trần Mai cảm thấy cơ thể của minh đã cạn kiệt sức lực, điều mà cô ấy mong đợi suốt bấy lâu nay, vì muốn được gặp lại anh ta ở đại học Yến Thành, một kẻ lười học như cô ấy, hồi cấp 3 đột nhiên chăm chỉ, kết quả là bị anh lạnh lùng từ chối. Tiên Hiệp Hay

Cô ấy đi đến ghế đá gần đó ngồi xuống, cúi đầu để mặc cho nước mắt chảy xuống vạt áo.

Có một tờ giấy ăn đặt trước mặt của cô ấy.

"Đàn anh!" Trần Mai còn tưởng rằng Thẩm Mộc Dương thấy được sự thành tâm của mình, nên quay lại tìm cô ấy, vui vẻ ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện người ngồi bên cạnh cô ấy chính là Chu Dung Dung.

"Tại sao cậu lại khóc?" Chu Dung Dung dịu dàng an ủi cô ấy, đưa giấy ăn ra "Ai đã bắt nạt cậu?"

Trần Mai xấu hổ cầm lấy tờ giấy ăn, lau nước mắt, tìm cớ giải thích: "Chẳng ai bắt nạt được tớ cả, bởi vì tớ thi không được tốt, có thể sẽ bị học lại, nên trong lòng mới buồn bã, muốn trốn đến đây ngồi một lúc."

Chu Dung Dung trong lòng thầm chế nhạo, rõ ràng vừa nãy cô ta nhìn thấy Trần Mai lôi kéo Thẩm Mộc Dương, Thẩm Mộc Dương tức giận rời đi, bây giờ còn lấy cớ nói thi không tốt nên buồn bã, tưởng lừa được ai hả.

Cô ta vỗ vai Trần Mai nói, "Chúng ta không phải là loại người yếu ớt, chúng ta phải kiên cường lên, thi không tốt về sau càng phải nỗ lực học tập, ai bắt nạt chúng ta, chúng ta phải đòi họ lại gấp 10 lần. Đồ vật yêu thích bị cướp đi, chúng ta đứng dậy đòi lại. Cuộc sống phải như vậy mới thú vị"

Nhìn thấy dáng vẻ trầm tư suy nghĩ của Trần Mân, trong lòng Chu Dung Dung thầm đắc ý.

Đi đi, đi trả thù đi nào, tranh giành cũng được, đi quấy rầy Thẩm Mộc Dương đi!

Cho dù Trần Mai gặp xui xẻo, hay là Thẩm Mộc Dương gặp xui xẻo, cô ta đều rất mong đợi nhìn thấy cảnh đó! Hiện tại, Chu gia đã rơi vào bước đường cùng, đều do Trần Mai cùng Thẩm gia hãm hại!

...

Không biết có phải do Nguyễn Du Du phàn nàn dạo này Thẩm Mộc Bạch thường xuyên vắng vẻ trong bữa ăn, hôm sau khi tỉnh dậy, cô nghe thấy tiếng động của Thẩm Mộc Bạch ở ngoài phòng khách, đương nhiên, hôm nay anh không đi làm sớm.

"Thẩm tiên sinh!" Nguyễn Du Du nhanh chóng ngồi dậy, mở cửa phòng ngủ ra nhìn, thấy Thẩm Mộc Bạch đang bày đồ ăn sáng lên bàn, cô vui vẻ bật cười, cặp mắt hạnh biến thành hình mặt trăng lưỡi liềm.

Thẩm Mộc Bạch vừa đặt bát cháo hải sản lên bàn, ngẩng đầu liền nhìn thấy cô nhóc đang nhiệt tình chào hỏi anh.

Chắc cô vừa mới ngủ dậy, đầu tóc bù xù, lộ ra khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, trên gò má trắng nõn vẫn còn in dấu hằn. Cô đi chân đất, ngón chân nho nhỏ xinh xinh như hạt đậu, nhìn dáng vẻ của cô vừa vụng về vừa đáng yêu.

Thẩm Mộc Bạch nhíu mày lại, "Du Du, đi dép vào, cẩn thận bị lạnh."

"Vâng!" Nguyễn Du Du vui vẻ đáp, cô quay lại phòng đi tất cùng đi đôi dép nhung vào, sau đó mới bước ra khỏi phòng ngủ.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô cùng Thẩm Mộc Bạch ngồi ăn sáng.

Nguyễn Du Du vừa ăn cháo hải sản, vừa lén nhìn trộm Thẩm Mộc Bạch, biểu cảm trên khuôn mặt anh không hề có sự miễn cưỡng hay khó chịu, nhìn lạnh lùng và bình tĩnh, giống hệt như những bữa ăn trước.

Cháo vẫn còn một nửa, cứ được một lúc cô lại ngẩng đầu lên nhìn anh.

Thẩm Mộc Bạch không thể nhịn được nữa, anh giơ tay lên xoa đầu cô, dịu dàng chạm lên mái tóc đen của cô, "Đừng nhìn nữa, mau ăn sáng đi."

Khuôn mặt cô đỏ ửng lên, cúi đầu xuống tập trung ăn cháo, hàng lông mi dài khẽ chớp, khóe môi khẽ nhếch lên.

Ăn xong bữa sáng, Nguyễn Du Du định đi đến trường học.

Mặc dù hai ngày hôm nay không có tiết học, nhưng đây là thời điểm cuối cùng để tập trung ôn tập môn toán cao cấp, đi đến trường học cũng được, ở nhà tự ôn tập cũng được, nhưng cô vẫn cảm thấy học trên trường có không khí hơn, với lại cô có thể hỏi bài Chử Viện.

Cô mặc chiếc áo khoác dày, nhét mũi và khăn quàng cổ vào trong balo, cầm theo găng tay, ở trong phòng và trong xe rất ấm, nên cô định để đến trường mới đội mũ lên.

Trên lưng đeo chiếc balo, đi giày lông, Nguyễn Du Du đứng chờ ở cửa, ngẩng đầu lên, cặp mắt hạnh nhìn Thẩm Mộc Bạch.

Thẩm Mộc Bạch từ tốn cài khuy áo khoác lại, trong lòng thở dài, khẽ nhéo lớp thịt mềm lòng tay của cô, nắm lấy tay cô, cùng nhau đi xuống dưới lầu.