Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 655




Một lãnh đạo khác đột nhiên hỏi: "Nhà máy này có thể cung cấp được bao nhiêu nhân lực đây?"

Hiện nay môi trường kinh tế đình trệ, dẫn đến mấy chục triệu người dân bị mất việc, cuộc sống bọn họ vô cùng khốn đốn và khó khăn, chuyện này cũng đã dẫn đến rất nhiều vấn đề xã hội.

Vì thế chính phủ bọn họ hiện nay bức thiết hy vọng có thể nhanh chóng giải quyết được vấn đề này, cung cấp nhiều chỗ ở nơi làm việc cho những người dân thất nghiệp, để ổn định được phần nào đại cục.

Cố Vân Khê liếc Khương Nghị một cái, Khương Nghị là người phụ trách quản lý công việc ở nhà máy này."Hiện tại là hơn hai ngàn người, theo quy mô mở rộng, trong vòng ba năm hẳn là có thể giải quyết vấn đề công việc của mười nghìn người."

Mười nghìn công việc thì đồng nghĩa với việc có thể nuôi sống hơn mười nghìn gia đình. Lãnh đạo đánh giá Khương Nghị vài lần, cưới nói: "Tốt lắm, nếu gặp khó khăn gì, mọi người cứ nói với tôi.”

"Được." Khương Nghị nơm nớp lo sợ, sớm biết Cố Vân Khê đã vô cùng trâu bò, nhưng không nghĩ đến cô lại có thể làm tới mức này, trước mặt các lão đại mà cô vẫn có thể đàm tiếu, đối đáp trôi chảy, không giống như mình, nhìn thấy đã run như cày sấy rồi.

Lãnh đạo bỗng nhiên nói: "Cố Vân Khê, tôi thật sự rất chờ mong một ngày nào đó nơi này có thể thành Khê Cốc.”

Khê Cốc? Một thung lũng mang theo tên cô sao? Cố Vân Khê nghe vật có chút sửng sốt. Hiện tại nơi đây đã làm thành khu công nghiệp, kéo theo các ngành nghề khác đều phát triển theo, nên việc ngài ấy có ý tưởng này cũng không kỳ lạ.

Cô ngay lập tức cười, nói: "Kỳ vọng của ngài, tôi sẽ dốc hết sức để thực hiện.”

Chờ tiễn các lãnh đạo đi xong, Khương Nghị thở ra một hơi, lau mồ hôi trên trán.

“Tiểu Khê, cô không căng thẳng sao?”

Cố Vân Khê nói nửa ngày, đã sớm vô cùng khát, vì thế cô vội cầm chén trà lên uống một ngụm: "Cho dù đứng ở trên sân khấu, đối mặt với mấy ngàn người diễn thuyết, tôi cũng không khẩn trương."

Khí chất học bá của cô quá mạnh mẽ, Khương Nghị im lặng một hồi lâu, rồi nói: "Vậy ý cô là, tôi vẫn phải đọc thêm nhiều sách nữa, có đúng không?" "Đúng vậy." Cố Vân Khê thật sự rất tán thành năng lực của hắn, nhưng vốn là hắn không có đầy đủ tri thức nên vẫn không đủ cơ trí để làm việc lớn. "Nhà máy còn phải phát triển về mọi mặt. Anh cần phải đọc nhiều sách báo, để có sự hiểu biết đối với thế giới này nhiều hơn.”

“Tiểu Khê, tôi muốn...... "Khương Nghị tựa hồ có cái gì đó rất khó nói, nhưng Cố Vân Khê không chịu được gã cứ ấp a ấp úng như vậy: “Có vấn đề gì thì cứ mở ra nói, không có gì là không giải quyết được. Anh cứ nói đi. "

Khương Nghị lúc này mới hạ quyết tâm, cắn răng nói: "Tôi muốn kết hôn với chị hai của cô, có được không?”

Cố Vân Khê nghe vậy có chút sửng sốt. Gần đây cô vô cùng bận rộn nên cũng không để ý quá nhiều đến việc này. Nhìn Khương Nghị đang mang tâm trạng thấp thỏm chờ mong như vậy, tâm tình của cô có chút phức tạp: "Loại chuyện như thế này anh hỏi tôi làm gì? Dù sao thì tôi chỉ là em gái nhỏ nhất nhà, hiện tại cũng đã gả đi. Lại nói chuyện trong nhà cũng không đến lượt tôi giải quyết, anh muốn cầu hôn thì cứ đi tìm anh cả tôi là được.”

Hôn nhân thì chỉ cần hai bên đều nguyện ý, người khác còn có gì để nói nữa chứ?

Khương Nghị không có cha mẹ nên cũng không cần tham khảo ý kiến của người lớn. Mà Cố gia bên này, Cố Hải Triều hẳn là cũng sẽ không cự tuyệt việc có một người em rể như vậy được.

“Nhưng cô lại là chủ…." Khương Nghị chủ yếu là sợ cô kiêng kị loại quan hệ gia đình này. Bởi vì một khi gã trở thành anh rể của cô, nhất định sẽ có người nói này nói kia, gây ảnh hưởng không tối đối với cô.

Cố Vân Khê nhíu mày, cười như không cười nói: "Nếu tôi không đồng ý, thì các người sẽ không kết hôn sao?"

Khương Nghị nghe cô nói vậy thì trong vô cùng sợ hãi: "Vậy cô cứ điều tôi đi làm một trưởng phòng nho nhỏ là được”. Đời này cũng chỉ có Cố Vân Khê mới có thể khiến cho gã vừa kính vừa sợ, cũng vô cùng quan tâm đ ến suy nghĩ của cô.

“Anh cam tâm sao?”

Khương Nghị cười khổ một tiếng, nói: "Hiện tại tôi mới phát hiện, công danh lợi lộc đều chỉ là mây bay mà thôi. Chỉ có người ở trong lúc ta nghịch cảnh nhất vẫn không rời không bỏ mới là thứ trân quý nhất.”

Khi gã thành công, vô số người vây quanh a dua nịnh hót, nâng gã lên thật cao.

Mà khi gã thất bại, những người đó lập tức giải tán, thậm chí còn có người muốn bỏ đá xuống giếng giẫm một cước. Nói đâu xe, ngay cả cha mẹ gã cũng chỉ biết nói một câu, mặc kệ.

Không cần biết gã dùng biện pháp gì, chỉ cần mãi mãi có thể chu cấp tiền cho hai người bọn họ, nuôi được hết tất cả các anh chị em cùng con cháu của bọn họ là được. Bởi vì đây chính là trách nhiệm của gã, bọn họ không thật sự xem gã là gia đình.