Cố Vân Khê xoa xoa mi tâm, "Được rồi, ý Tề Thiệu là, anh ấy muốn ngủ ở phòng phụ.”
“Chị Triệu ngủ ở đâu vậy?”
Tề Thiệu nhìn chị Triệu bên cạnh, đành phải nhường bước cầu xin, "Sô pha cũng được.”
“Vậy tôi ngủ ở đâu?”Hoắc Vân Sơn cũng muốn ngủ ở đây sao?
Tề Thiệu im lặng, suy nghĩ một lúc nói: "Để tôi trải giường dưới đất.”
Cố Vân Khê vội vàng nói: "Đừng làm rộn, vệ sĩ anh mang đến cũng không thể ở đây được, anh mau đi thuê phòng đi.”
Đêm khuya, Cố Vân Khê nhận được một cuộc điện thoại, là Tưởng Quảng Xương gọi đến, nói là kỹ sư máy tính đã đến, địa điểm gặp mặt là một hộp đêm nổi tiếng, bảo cô ngay lập tức chạy tới đây.
Cố Vân Khê nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, bây giờ cũng đã mười một giờ.
Cô không kiên nhẫn chửi đổng lên một tiếng, "Có bệnh sao, đêm hôm khuya khoắt các anh không ngủ, nhưng tôi còn phải ngủ chứ. Hiện tại cũng đã qua mười giờ rồi, không hẹn, bảo họ lần sau đi.”
Nói xong, cô trực tiếp cúp điện thoại.
Điện thoại rất nhanh lại vang lên, chờ vang lên tầm tám tiếng chuông, Cố Vân Khê mới bắt máy, thái độ còn không tốt hơn lúc nãy: "Này, anh muốn làm gì vậy? Quấy người giấc ngủ của người khác, không sợ trời đánh thánh đ.â.m các anh sao?”
Cô làm bộ như còn chưa tỉnh ngủ, thái độ hung dữ vô cùng.
Tưởng Quảng Xương giận không chỗ phát tiết, rống lên nói: "Cố Vân Khê, thái độ này của cô là có ý gì? Tôi thật vất vả mới hẹn được người ta gặp mặt, mọi người hiện tại cũng đều đã đến hộp đêm, cô nhanh mang theo vệ sĩ của mình mau tới đây..."
Không đợi hắn nói xong, Cố Vân Khê liền tức giận cắt lời hắn, “Anh có biết cái gì gọi là, trước ngủ tâm sau ngủ người, ngủ có ngon thì người mới đẹp không? Ai mà không yêu sắc đẹp mình chứ, nếu chẳng may tôi xấu xí thì các anh tính làm sao hả?”
Khí thế của cô so với Tưởng Quảng Xương còn lớn hơn, điều này làm cho tất cả ấn tượng lúc trước của Tưởng Quảng Xương đối với cô đều bị sụp đổ. “Cô có ý gì đây?”
Cố Vân Khê như thật sự sắp tức giận: "Nói anh xấu, anh già, anh hư, tất cả là do anh không ngủ ngon, tôi thì lại không muốn giống anh.”Nói xong cô trực tiếp cúp điện thoại, tắt máy, toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi, khiến Tưởng Quảng Xương tức giận đến phát điên, nhưng không có khả năng phát tiết, a a a. Cô ném điện thoại xuống, cười to, "Tiểu tử thối, còn muốn trêu chọc tôi, anh cứ nằm mơ đi.”
Nếu như cô đoán không sai, đây là một loại thăm dò của bọn hắn đối với cô.
Nhưng việc thăm dò lại đi hẹn một cô gái đêm khuya đi đến hộp đêm, là có ý đồ gì chứ?
“Chờ đi, hắn ta rất nhanh sẽ tới đây, quyền chủ động hiện tại nằm trong tay chúng ta.”
Hoắc Vân Sơn cũng đã làm vài dự án phòng hờ trước, thận chí anh còn dự đoán phản ứng của đối phương, "Tiểu Khê, cô thật đáng giận.”
“Cho nên, đừng có chọc tôi.”Cố Vân Khê ngáp một cái, đứng lên đi về phòng, "Tôi buồn ngủ, kế tiếp tất cả đều là chuyện của anh.”
Nhìn cô gái vô tâm vô phế kia, Hoắc Vân Sơn không biết là nên ghen tị hay là nên hâm mộ. Lúc này mà cô còn có thể ngủ được, xem ra tâm tình thật tốt.
Không lâu sau, hai người đàn ông vội vàng đi vào khách sạn Ngũ Hồ, đi tới quầy lễ tân hỏi, "Mau giúp tôi điều tra số phòng của bạn tôi, cô ấy tên là Cố Vân Khê.”
Nhân viên lễ tân quả quyết từ chối, "Thật ngại quá, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin cá nhân của khách hàng, nếu ngài có việc gì, có thể gọi điện thoại trực tiếp cho cô ấy.”
Tưởng Quảng Xương lấy ra một xấp tiền đưa tới, vẻ mặt tươi cười nói: “Cô giúp chúng tôi đi mà.”
Nhưng lễ tân sống c.h.ế.t vẫn không chịu đồng ý: "Không được, chúng tôi không thể vi phạm nội quy của khách sạn, nếu không sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm phát sinh, thậm chí còn bị đuổi việc.”
Mặc kệ anh ta dùng mềm dùng cứng thế nào, cũng không cạy miệng quầy lễ tân khai ra chỗ cô được.
Cuối cùng, anh ta chỉ có thể thuê một phòng ở khách sạn.
Tuy nhiên bọn họ không biết chính là, từ một khắc bọn họ bước vào khách sạn Ngũ Hồ, nhất cử nhất động đều nằm trong tầm quan sát của Hoắc Vân Sơn.
Lúc bọn họ đi vào thang máy, tin tức rất nhanh đã truyền tới tai của Hoắc Vân Sơn, "Là phòng 523, đã đặt máy nghe trộm trong phòng.”
“Thay phiên nhau quan sát, nếu có tin tức gì ngay lập tức báo cho tôi biết.”
“Vâng.”