Cố Vân Khê trước nay đều luôn rất hào phóng với người một nhà, cười nói: "Anh muốn bao nhiêu?”
“Cô hiện có mấy cái?”Hoắc Vân Sơn thiếu chút nữa đã mất khống chế.
“Loại đồ chơi nhỏ này muốn mấy cái thì có mấy cái.”Cố Vân Khê vẻ mặt không thèm để ý, nói: “Dù sao đây cũng chỉ là phiên bản sơ cấp mà thôi, nếu muốn cao cấp hơn thì anh phải dùng máy tính để điều khiển. Chỉ là hiện tại tôi lại không có nhiều thời gian làm cho anh loại máy phức tạp này.”
Trong khoảng thời gian ngắn, Hoắc đội trước trước giờ luôn khôn khéo tài giỏi thế mà giờ phút này lại khiếp sợ đến nói không ra lời.
Anh nhìn xuống, thấy cái chấm đỏ trên máy còn có thể di chuyển, nghi hoặc hỏi: “Đây là mục tiêu đang di chuyển sao?”
Anh như nghĩ đến cái gì đó, không thể tin được hỏi: "Cái này còn có thể định vị sao?”
Cố Vân Khê không hiểu tại sao anh ta lại kích động như vậy, anh ta không phải đã được thăng chức lên làm đại đội trưởng rồi sao? Sao tố chất tâm lý lại thụt lùi như vậy chứ?
“Đúng rồi, đây không phải là bình thường sao? Làm sao vậy?”
Hoắc Vân Sơn kích động bắt lấy cô: "Cố Vân Khê, cô quả nhiên là thiên tài.”
Thiên tài chân chính chính là đối với năng lực cường đại của mình thì lại hoàn toàn không biết gì cả!
Cố Vân Khê ngạc nhiên trừng to mắt, anh ta nói gì vậy? “Này, nói chuyện đàng hoàng vào.”
Hoắc Vân Sơn lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô chằm chằm, "Cố Vân Khê, cô có thể sẽ bị bắt đi... không, là mang đi!"
Cố Vân Khê:...
….
Mưa tí tách không ngừng rơi xuống, những tòa nhà nhỏ thấp thoáng trong những tàn cây, lẳng lặng đứng sừng sững, các dây leo trong núi cũng nhẹ nhàng lay động trong màn mưa.
Nhưng Hoắc Vân Sơn lại không có lòng dạ thưởng thức cảnh đẹp này. Anh ta nhìn xung quanh gian phòng sáng sủa sạch sẽ này, bên trái dựa vào tường một loạt giá đỡ, các loại dụng cụ sắp xếp chỉnh tề, bên phải là một cái bàn thí nghiệm thật lớn, trên bàn gần cửa sổ bày một cái máy tính cùng giá tài liệu.
Anh đứng trước giá dụng cụ, có chút mờ mịt, trong căn phòng này có rất nhiều thứ anh còn không biết nó là gì.
“Dụng cụ của cô ở đây xem ra rất đầy đủ…”
Cố Vân Khê ngồi trước máy tính, thần sắc có chút rối rắm, nói: "Ừm, tôi nhờ anh trai tôi mưa về giúp tôi, có một số thiết bị tiên tiến phải mang từ HK tới.”
“Thiết bị cũng phải nhập khẩu sao?”Hoắc Vân Sơn kinh ngạc hô lên một tiếng,"Ồ, sao tôi vẫn không thấy những thiết bị kia ở đâu hết vậy?” “Đều được đặt ở sát vách.”
Hoắc Vân Sơn yên lặng đi tới gian phòng bên cạnh xem xét. Khá lắm, năm mươi mét vuông trong căn phòng này chất đầy các loại vật liệu, từng loại từng loại sắp xếp vô cùng chỉnh tề, mỗi một loại đều dán nhãn tên cẩn thận.
"Nhiều như vậy sao? Bao nhiêu tiền chứ? “
Cố Vân Khê nhìn xhung quanh, đây chính là giang sơn của cô, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến cô vui vẻ.
"Cái này phòng thí nghiệm tốn khoản trăm vạn. Anh hiện tại cũng đã biết thí nghiệm rất là tốn kém đi?"
Trước đó, căn nhà này vẫn trống không, nhiệm vụ duy nhất chính là trang hoàng cái phòng thí nghiệm này, đem các loại thiết bị chuyển vào.
Cô còn dọn sạch ga ra của Tề Thiệu, để đặt đồ thí nghiệm của cô.
Hoắc Vân Sơn trầm mặc hồi lâu, nói: "Cô dù sao cũng phải ra nước ngoài, như thế này không phải là rất lãng phí sao?”
Cố Vân Khê có sở thích trữ hàng, bình thường không ai biết được sở thích này của cô, cũng chỉ có ở phòng thí nghiệm này người ta mới có thể nhìn thấy một ít manh mối.
"Anh có chắc là tôi có thể ra nước ngoài không?"
Hoắc Vân Sơn:... Không xác định!
“Máy nghe trộm của cá nhân chính là phạm pháp.”
Cố Vân Khê nghe vậy, vẻ mặt vui vẻ ban nãy hoàn toàn biến mất, khuôn mặt bắt đầu nhăn nhúm, "Cái này cũng không tính là máy nghe trộm, mà nó chỉ là...máy định vị.”
Hoắc Vân Sơn nhìn cô nghiêm trang nói hưu nói vượn như vậy, khóe miệng không khỏi co rút. Anh là thằng ngốc sao, cô trước mặt anh lại nói bừa như vậy.
Cố Vân Khê bĩu môi, có chút không vui, nói: "Cho nên, anh còn cần máy định vị này nữa hay không?”
“Muốn.”Thứ tốt như vậy anh tuyệt đối không thể bỏ qua.
Cố Vân Khê cười to: ”Đây coi như là tôi phụng mệnh cấp trên đi chế tạo nha, tôi không có phạm pháp! Vậy, tôi sẽ làm cho anh một cái ngay tại chỗ luôn.”
“Hai cái, một cái phải nộp lên trên.”
Cố Vân Khê tỏ vẻ không sao cả, dù sao một cái cũng là làm, hai cái cũng là làm, không có gì khác biệt, chỉ cần bọn họ không bắt cô là được. “Anh thật sự xác định trong nước không có loại máy định vị có loại chức năng tương tự như này sao? Có phải là anh có kiến thức nông cạn không?”
Hoắc Vân Sơn hoàn toàn không rõ: “Cô làm sao làm ra các loại vật nhỏ kỳ quái như thế này, hơn nữa vượt xa trình độ khoa học kỹ thuật của thời đại?”
Cố Vân Khê vỗ trán thở dài, được, cô không cẩn thận lại tự đào hố, hãm hại mình!