Vẻ mặt Cố Vân Khê có chút cổ quái:
“Là đứa nhỏ được Cố Như cứu.”
Tề Thiệu cười ha ha: “Quả nhiên lợi hại.”
Hai người nhìn nhau, trong mắt đều có hoài nghi.
Mà lúc này, Cố Như mặc váy trắng về tới Hải Thành, đứng trước cửa lớn nhà của anh em Cố gia, giơ tay lên gõ cửa. “Cốc cốc cốc.”
Cố Vân Thải ở trong phòng nghe tiếng gõ cửa, bước nhanh ra ngoài...
“Là em.”Cố Vân Thải vừa nhìn thấy Cố Như liền nhíu mày theo bản năng, trong lòng không vui.
Cố Như mặc váy trắng, tóc dài xõa trên vai, không thoa son phấn, đơn giản mà thanh lịch, còn có nét thanh thuần ngọt ngào.
“Chị Tiểu Khê có ở đây không?”
“Không có ở đây.”Cố Vân Thải rất đề phòng cô ta.
Chỉ bằng chuyện Cố Như tính toán hôn sự của anh trai, còn hợp tác với người xấu trộm giấy báo thi đại học của Tiểu Khê, đời này cô không thể tha thứ cho cô ta.
Cô là người tính tình bình đạm, nhưng người nhà là giới hạn của cô, cô không cho phép bất cứ ai làm tổn thương người nhà của mình.
Cố Như vẫn cười ôn nhu, nhỏ nhẹ nói: “Chị Vân Thải, em có thể vào nói vài câu không?”
“Không tiện lắm.”Cố Vân Thải quả quyết cự tuyệt, một chút tình cảm cũng không cho.
Ánh mắt Cố Như ảm đạm, cố gắng nở nụ cười: “Là như vậy, em cố ý thay mẹ và bà nội xin lỗi chị Tiểu Khê, em biết họ làm không đúng…”
Nói linh tinh trời trăng mây gió rất nhiều, ăn nói khép nép xin lỗi, nhìn thì cực kỳ chân thành.
Cô ta còn lấy ra một hộp quà được đóng gói tinh xảo: "Trong này có một phiếu mua tủ lạnh, có thể lấy phiếu đi nhận một cái tủ lạnh nhập khẩu từ nước ngoài, đây như chút quà nhận lỗi, mong chị nhận lấy.”
Cố Vân Thải không nhìn thêm một lần: “Em gái tôi không cần, tôi cũng sẽ không cần.”
Thật ngại quá, máy giặt, tủ lạnh nhà cô đều có, cái gì cũng không thiếu.
Với tính tình của cô trước đây sẽ luyến tiếc mua thêm những đồ điện gia dụng đắt đỏ này, nhưng không chịu nổi việc có một em gái tiêu tiền như nước, thích hưởng thụ.
Cố Vân Khê tự mình bỏ tiền, một hơi mua đứt, còn có thể đem trả lại à?
Em gái của mình vừa bá đạo lại còn đáng yêu như vậy, làm sao bây giờ? Em gái chỉ có thể do mình cưng chiều.
Cố Như rất nản lòng, nhưng cũng không cưỡng cầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi. “Vậy... Em đi đây, cảm ơn chị Vân Thải chịu nghe em nói chuyện.”
Nói xong lời này, cô xoay người đi, bước chân cô đơn nặng nề, đi rất chậm.
Cố Vân Thải suýt chút bị mê hoặc mà gọi cô ta lại, nhưng may là không suy nghĩ nhiều, đóng cửa lại rồi vọt vào phòng tiếp tục ôn tập, sắp đến kì thi rồi, không thể thi quá tệ.
Em gái là học bá, em trai cũng là học bá, cô cũng không thể thành học dốt kéo chân sau cả nhà được, ném không nổi người kia.
Cô không biết, Cố Như vừa quay đầu lại thì nghe tiếng đóng cửa, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Cố Vân Thải cũng không để bụng, buổi tối lúc ăn cơm vô tình nhớ lại nên thuận miệng nói với người nhà một câu.
Đôi đũa trên tay Cố Hải Ba khựng lại, anh nhướng mày: “Cô ta lại muốn giở trò gì? Em không tin cô ta chỉ đơn giản muốn tới xin lỗi.”
Cậu cảm thấy ba tuổi đã thành tinh, tính tình Cố Như đã định sẵn là như vậy, không có khả năng thay đổi.
Nhà chú hai đã hỏng, từ trên xuống dưới đều bị dạy hư.
Cố Hải Triều khẽ lắc đầu: “Chiến lược coi thường, chiến thuật coi trọng đi, các em đừng tiếp xúc một mình với cô ta là được, cô ta không thể tới gần chúng ta, cho dù có giở thủ đoạn cao siêu cũng vô dụng.”
“Điều này cũng có đạo lý”. Cố Vân Thải hỏi một câu: "Có muốn nói việc này cho em gái một tiếng không?”
“Gần đây em ấy đặc biệt bận rộn, đang ở thời điểm mấu chốt nhất, đừng làm em ấy bị phân tâm”.
Tất cả mọi người không có ý kiến gì, cũng không phải mười vạn chuyện đại sự cấp bách.
Cố Hải Ba bỗng nhiên nói một câu:
"Anh cả, nhà sát vách vẫn không chịu bán nhà à?”
Hiện tại phòng ốc vẫn hơi nhỏ, tính bảo mật cũng không đủ, gần đây luôn có hàng xóm chạy sang, vừa giới thiệu đối tượng xem mắt, vừa muốn đi cửa sau vào nhà máy làm việc, nhà này đi nhà kia đến, nối liền không dứt ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống bình thường của bọn họ.
Nhưng không thể để cho hàng xóm vào cửa.
Bình thường còn có thể trốn đến nhà máy ở ngoại ô, nhưng bây giờ là kỳ thi, ở nơi này thuận tiện.
Cố Hải Triều hừ lạnh một tiếng: “Bọn họ muốn bán giá gấp bốn lần, vậy không bằng mua một mảnh đất rồi tự mình làm”.
Những người này thấy bọn họ kiếm ra tiền, cố ý giở công phu sư tử ngoạm, muốn lấy trên người họ một mẻ bạc.
Vừa nghe giá gấp bốn lần, hai chị em Cố Vân Thải đều lắc đầu: “Bỏ đi, vẫn là nên mua đất, có thể xây nhà theo ý thích của chúng ta, có thể xây một cái sân lớn, em thấy giống căn nhà kiểu Tây của Tiểu Khê rất tuyệt, có thể mô phỏng theo ngôi nhà đó để xây dựng. chúng ta sẽ xây bốn tòa nhà kiểu Tây nhỏ.”
“Diện tích hơn một ngàn mét vuông, một ngôi nhà chính, hai tòa đình các nhỏ, còn có một vườn hoa lớn, cổng lớn vừa đóng thì không ai vào được.”
Cố Hải Triều có chút động lòng, anh cũng cảm giác được chỗ bất tiện, một người bạn đến nhà cũng không có phòng riêng cho khách ở.
Bốn anh em bọn họ tương lai cưới vợ sinh con, cũng không ở được.