Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 295




“A Thiệu, con khá hơn chút nào chưa?”

Tề Thiệu sắc mặt tái nhợt, gầy đến dọa người. “Khá hơn rất nhiều rồi. Buổi tối con cũng có thể an ổn ngủ hai tiếng rồi.”

Lời này nói ra càng làm cho Tề lão gia tử trong lòng khó chịu.

“A Thiệu, nếu bắt được hung thủ, con sẽ làm gì?”

Trong mắt Tề Thiệu bỗng hiện lên một tia trào phúng: "Còn làm như thế nào nữa chứ? Chẳng lẽ chúng ta còn có thể vận dụng tư hình với bọn hắn hay sao? Đây là một xã hội pháp chế, đương nhiên là phải để cho pháp luật trừng phạt.”

"Nhưng, như vậy sẽ gây tổn hại đến thanh danh của gia tộc..." Tề lão gia lúc còn trẻ cũng rất có thủ đoạn, nhưng khi càng lớn tuổi, ông cũng có chút nhân từ nên muốn nương tay.

Tề Thiệu lạnh lùng hỏi lại: "Cho nên, lần lượt dung túng để hắn đến g.i.ế.c chúng ta sao? Nếu đã như vậy thì chúng ta thật sự rất vĩ đại. Nhưng đáng tiếc, con không phải là người như vậy?”

Tề lão gia một trận kinh hãi: "A Thiệu, có phải con đã đoán được cái gì rồi phải không?”

"Có thể mua chuộc được vệ sĩ thân cận bên người con, trong ứng ngoại hợp muốn con phải chết, thì cha nghĩ còn có thể là ai?" Tề Thiệu sắc mặt lạnh lùng: "Nếu con chết, ai là người được hưởng lợi nhiều nhất thì người đó chính là hung thủ."

"Con lần này có thể thoát được cũng xem như là người có vận khí tốt. Nhưng còn lần sau thì sao?” Tề Thiệu nhìn ông một cái thật sâu: "Con cũng chỉ có một cái mạng, lại còn trẻ tuổi như vậy, làm sao có thể cam tâm cứ như vậy mà c.h.ế.t đi?”

Tề lão gia có ba gái hai trai. Con trai lớn đã mất sớm, để lại hai người con, con gái là Tề Minh Châu, con trai là Tề Tĩnh.

Ba người con gái còn lại của ông cũng đều đã xuất giá, sinh con dưỡng cái, tính cả cháu ngoại cùng cháu nội thì tổng cộng có tám người.

Con trai út chính là Tề Thiệu, người thừa kế Tề gia trong tương lai.

Tề lão gia ra lệnh một tiếng, nói là muốn ăn một bữa cơm đoàn viên, tất cả con gái gả ra ngoài đều mang theo chồng con trở về.

Cả nhà náo nhiệt vô cùng, nên dứt khoát đuổi bọn nhỏ ra sân chơi.

Tề tam tiểu thư vốn đã được nuông chiều, nên có chút không xem ai ra gì. Bà ta nhìn người đối diện một cái, lớn tiếng giễu cợt nói: "Chị hai, anh rễ, mặt của hai người bị làm sao vậy? Trên mặt đều đầy dấu cào, còn ra thể thống gì nữa.”

Tề đại tiểu thư vô cùng sĩ diện, ngẩng cao đầu nói: "Không, không cẩn thận bị ngã.”

Tề tam tiểu thư nghe vậy cười to: "Vậy sao? Sao hai người cứ ngã hoài vậy? Trong nhà có gì không ổn sao?” Tề đại tiểu thư tức giận trừng mắt nhìn cô ta, nghiến răng nói: "Câm miệng đi.”

Hai chị em cô một câu tôi một câu, ai cũng không chịu nhường ai, vô cùng ồn ào. Cũng chỉ có Tề nhị tiểu thư nãy giờ vẫn vô cùng an tĩnh ngồi một bên, một chữ cũng không nói. Chồng của Tề nhị tiểu thư nhìn vợ mình một cái, vô cùng yên tâm. Vẫn là nữ nhân dịu ngoan như cừu này mới làm cho người ta bớt lo một chút.

"Ha ha, cho tôi một ly nước ấm."

Tề nhị tiểu thư lập tức đứng lên, Tề tam tiểu thư thấy vậy nhướng mày: “Để người giúp việc làm đi.”

“Chỉ có chị hai của em mới hiểu rõ sở thích và khẩu vị của anh nhất, anh chỉ uống nước ấm 55 độ, như vậy mới tốt cho sức khỏe.” Gã dương dương đắc ý nói: "Phụ nữ toàn tâm toàn ý hầu hạ đàn ông mới là người vợ tốt.” .

||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||

Cứ như vậy, Tề nhị tiểu thư ngoan ngoãn đi rót nước cho gã, đưa đến bên miệng đút cho gã uống, gã còn nhìn hai chị em ở kia không khỏi nhíu mày, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Các cô đều là thiên kim tiểu thư, chứ không phải người giúp việc! Cô ta có thể ý thức chuyện này một chút được hay không?

Nhưng nói ra thì cũng vô dụng. Một người nguyện đánh một người nguyện chịu, còn biết nói đường nào?

Chồng của Tề nhị tiểu thư xem ra rất hưởng thụ loại cảm giác này. Nhưng cũng chính vào lúc đó, một giọng nói đột ngột vang lên: “Đều tới rồi sao.”

Thanh âm quen thuộc lọt vào tai, chồng của Tề nhị tiểu thư trong lòng không khỏi run rẩy, chén nước cũng không cầm vững nữa, toàn bộ nước đổ lên người. Gã cũng không kịp lau liền cung kính đứng lên nói: “Cha.”

Tất cả đều đứng lên nghênh đón ông.

Tề lão gia đẩy xe lăn đến, thần sắc nghiêm túc.

Mọi người nhìn thấy Tề Thiệu trên xe lăn, đều ngây ngẩn cả người.

“A Thiệu, em về nước lúc nào vậy? Chân em làm sao vậy?”

“Đây là xảy ra chuyện gì?”

“Xảy ra tai nạn xe cộ.” Tề Thiệu lời ít ý nhiều, ánh mắt dừng ở trên người ba đôi vợ chồng này.

Hắn là con trai út, đợi sau khi các chị đều đi gả chồng mới được sinh ra, cho nên tình cảm đối với các người chị này cũng rất bình thường.

“Đã xảy ra chuyện như vậy sao ngay cả con cũng không biết. Cha, sao cha không cho người báo cho con.”

“Các con đều không biết.” Tề lão gia lạnh nhạt nói: "Bọn nhỏ đâu? Gọi hết tới đây. Cũng gọi đại phu nhân tới luôn.”