Quần chúng vây xem tỏ vẻ nhìn không nổi nữa, "Lão Trần, nếu sản phẩm có vấn đề, vậy ông phải phụ trách đến cùng, mau trả lại hàng cho người ta đi.”
"Đúng vậy, làm người phải giữ chữ tín, đem thứ này bán cho người khác, ông không thấy thẹn với lòng sao?”
“Lão Trần, tôi nghĩ ông là người tốt, không nghĩ tới ông lại là loại người này, cũng không dám vào cửa hàng của ông nữa.”
Cha Trần gấp đến đầu đầy mồ hôi, sắc mặt đỏ bừng, đây không phải là chuyện trả lại hàng là có thể giải quyết.
Một khi trả lại hàng, chẳng khác nào ông nhận, danh tiếng của ăng ten Teletubbies liền hoàn toàn bị đập nát.
Sau này, ai còn có thể tới mua ăng ten Teletubbies của ông nữa? Việc làm ăn này không thể làm được.
Khách hàng đã mua trước đây sẽ nghĩ gì? Có thể cảm thấy thua thiệt hay không? Có phải cũng muốn đòi chút bồi thường hay không?
Vừa nghĩ tới, ông liền không thể thỏa hiệp, "Mọi người yên lặng một chút, tôi đi tìm người tới xem, nếu quả thật là vấn đề của chúng tôi, vậy tôi không nói hai lời trả lại hàng.”
Lão Phương giận tím mặt, vung một quyền tới, "Thế nào? Ông còn mặt mũi không thừa nhận? Ta phi, không biết xấu hổ.”
Cha Trần bị đánh, mặt sưng lên, vừa mở miệng hai cái răng cửa cùng m.á.u phun ra.
Đã tới mức này, vẫn không có người đồng tình, ai cũng bảo ông là gian thương?
Bất cứ lúc nào, cũng không thiếu người ghét người giàu, cũng không thiếu người không thể gặp được người tốt.
Lão Phương túm lấy cổ áo cha Trần, khuôn mặt dữ tợn giơ quyền phải lên, "Nếu không trả lại, đừng trách chúng tôi không khách khí.”
Cha Trần không có giãy dụa, mà là nhắm mắt lại tùy ý hắn đánh, nội tâm bất lực mà lại tuyệt vọng, tại sao có thể như vậy?
“Tất cả dừng tay.” Một tiếng quát lớn vang lên.
Là Trần Chấn Hoa mang theo anh em Cố gia chạy tới, hắn nhìn cha già kính yêu nhất bị đánh, lửa giận trong lòng vừa xông lên, nắm đ.ấ.m cứng cứng rắn, nhào tới muốn đánh người.
Cố Hải Triều thấy thế không ổn, vội vàng kéo hắn lại, Trần Chấn Hoa liều mạng giãy dụa, tức giận không chịu được.
Lão Phương vừa nhìn là ba người trẻ tuổi, căn bản không để vào mắt. “Ha ha, hôm nay không cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, có tin tôi cho các người ăn không hết.”
“Tôi đã báo cảnh sát rồi.” Cố Vân Khê không thích tự mình giải quyết, có việc thì tìm chú cảnh sát là được.
Cô vừa mở miệng liền vỡ tổ, sắc mặt lão Phương thay đổi mấy lần, hung hăng trừng mắt nhìn cô, không cam lòng mà thu tay lại.
Cha Trần lại như nhìn thấy cứu tinh, "Tiểu Khê, cháu cuối cùng cũng tới, mau nhìn xem có vấn đề gì.”
Ông rất rõ ràng Cố Vân Khê mới là người đứng sau thúc đẩy ăng ten Teletubbies, trên đời này chỉ có cô hiểu rõ ăng ten Teletubbies nhất.
“Lão Trần, ông đừng kéo dài thời gian, cho dù ông trời đến cũng vô dụng..."
Cố Vân Khê cầm lấy một cái ăng ten Teletubbies, nhanh chóng tháo dỡ, động tác cực nhanh nhanh nhẹn, làm cho mọi người nhìn hoa cả mắt.
Cô lấy từ trong túi ra một cái kính lúp, nhắm ngay chỗ máy khuếch đại ăng ten, sau đó, lộ ra một tia cười nhàn nhạt.
“Đây không phải là ăng ten Teletubbies của chúng ta, đều là hàng giả.”
Như một đạo kinh lôi nện xuống, toàn trường đều yên tĩnh, sau đó bộc phát ra tiếng nghị luận kịch liệt.
Cha Trần mừng rỡ, "Cháu xác định?”
“Đúng, tôi vô cùng xác định đây là hàng giả.” Đôi mắt đen của Cố Vân Khê trong suốt, “Đây là một cái bẫy.”
Tiếng nghị luận càng vang lên, lão Phương giận tím mặt, vung một quyền, "Nha đầu c.h.ế.t tiệt, mày nói hươu nói vượn, muốn c.h.ế.t sao?”
Cố Vân Khê sớm có chuẩn bị, thối lui đến phía sau Cố Hải Triều, Cố Hải Triều và Trần Chấn Hoa không hẹn mà cùng chắn ở phía trước, giữ chặt cánh tay lão Phương.
Hiện trường một mảnh hỗn loạn, Cố Vân Khê đặc biệt bình tĩnh, "Ông dám đánh, tôi liền dám kiện, ông động vào một ngón tay của tôi, tôi sẽ kiện ông lên tòa án, đánh trẻ vị thành niên là phải ngồi tù, ông có con không? Ông hi vọng đứa trẻ có một người cha là tù nhân? Hi vọng đứa bé sẽ bị người ta xa lánh ức hiếp?”
Tác phong làm việc của cô không giống người đương thời, vừa mở miệng liền tòa án, cầm pháp luật vũ khí bảo hộ chính mình.
Cô còn am hiểu công kích điểm yếu của đối phương, đau chỗ nào thì đ.â.m chỗ đó.
Thân thể lão Phương cứng đờ, không dám tin mà nhìn thiếu nữ gầy yếu trước mắt, "Mày... mày đây là đe dọa, đây là chuyện của người lớn, đứa nhỏ không hiểu chuyện cút qua một bên."
Hắn có chút hoảng, nha đầu này có chút đáng sợ.