Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Thành Bá Tổng Bắt Cóc Pháo Hôi

Chương 17




Beta: NKHA

🌱

Tống Hiền cảm thấy mình như đã chết. Giống như cái loại sống đi chết lại kia. Hắn rất muốn nói rằng bản thân kỳ thật không cần để ý đến chút tiền lẻ đó. Nhưng mà hắn không nói nên lời.

Hắn rất để ý!

Hắn thiếu điều muốn bay lên!

Hơn nữa, nếu lúc trước hắn có tám cọc tiền 50 vạn, thì hắn cũng có thể có được chiếc Black Beauty này!

QAQ!

"Đúng rồi."

Vinh Tình nhìn hắn, uống một ngụm nước.

"Nghe nói địa vị Thái tử gia của cậu hiện tại, có chút bấp bênh nhỉ?"

Tống Hiền lập tức nghiêm mặt, nghiêm túc phản bác.

"Anh nghe được chỗ nào? Khẳng định là tin tức giả, vị trí này của tôi rất ổn!" Cha hắn chỉ có một đứa con trai là hắn thôi!

Dù vậy nhưng cũng khó mà nói được. Vinh Tình biết rõ một chút. 

Với cái miệng lưỡi kia của ông Tống, anh cảm thấy nếu Tống Hiền cứ tiếp tục ngốc nghếch như vậy nữa, không chừng ông Tống sẽ lại nỗ lực tạo ra một đứa con trai hoặc là để Tống Hiền có được đứa cháu rồi bồi dưỡng. Rốt cuộc dù sao đi nữa, thì ông Tống đều có thể sống lâu trăm tuổi.

Tống Hiền quan sát vẻ mặt anh một chút. Hắn bắt đầu cảm thấy bất an. Chẳng lẽ, vị trí này của mình thật sự ngồi không vững nữa rồi sao?

"Anh, anh có phải biết cái gì hay không?" Tống Hiền bưng nước ấm lên, trên mặt mang theo một tia lấy lòng chân chó rót nước cho Vinh Tình.

Vinh Tình sờ cằm, không biết vì sao anh cảm thấy Tống Hiền ngốc nghếch này rất thân thiết?

Dù sao cũng lấy được một tập văn kiện từ tay ông Tống, Vinh Tình hữu nghị nhắc nhở.

"Cậu là đứa con duy nhất trong nhà, cậu ngẫm lại đi, ông già nhà cậu có thể để cậu kết hôn cùng một người đàn ông? Vậy cháu nội của ông ấy làm sao bây giờ?"

Tống Hiền sờ đầu, có chút xấu hổ nói: "Cái này, Tử Kỳ cũng đã thương lượng với tôi, bọn tôi có thể tìm người mang thai hộ!"

Đến đến!

Mau nhìn đi!

Ngốc quá chừng!

Vinh Tình vô cùng đau đớn: "Ý tưởng này của cậu rất nguy hiểm!"

"Sao lại nguy hiểm?" Tống Hiền dại ra.

"Trên mọi phương diện đạo đức luân lí đều rất nguy hiểm!" Nếu nói lời này ra ngoài, không sớm thì muộn cũng sẽ bị giọt nước miếng của mọi người làm cho chết đuối!

Vinh Tình tốt bụng nhắc nhở: "Tôi chỉ hỏi cậu một câu đơn giản, đến lúc đó đứa nhỏ muốn mẹ thì cậu làm sao?"

Tống Hiền không biết làm sao. jpg.

"Tôi không thể nói cho bé, con không mẹ mà chỉ có hai người ba sao?"

Vinh Tình xụ mặt: "Cho nên tôi mới nói ý tưởng này rất nguy hiểm."

"Nếu cậu muốn đứa nhỏ, vậy vì sao không kết hôn sinh con cùng một phụ nữ? Đứa nhỏ trưởng thành, bé khẳng định cũng biết bản thân có mẹ sinh, đến lúc đó lỡ như đứa nhỏ rối rắm thì sao? Bé đòi mẹ thì sao? Tình cảm của cậu cùng chồng của cậu chẳng phải sẽ tan vỡ?"

"Nhưng mà, khi bé trưởng thành hẳn là cũng có thể hiểu được cho chúng ta mà?" Tống Hiền không quá chắc chắn, thật cẩn thận phản bác.

Vinh Tình xua tay: "Vấn đề kia nói sau, lúc bé lớn lên ít nhất cũng đã là chuyện của 20 năm sau, cái đó ai biết được?"

"Chúng ta trước nói cái khác, cậu thật sự không thích phụ nữ?"

"Cũng không phải...." Tống Hiền do dự, "Lúc trước tôi cũng có yêu thầm bạn nữ trong lớp." Tuy rằng mối tình đó không bệnh mà chết rồi.

"Vậy cậu vì sao cứ một mực khăng khăng với Tiêu Tử Kỳ kia?" Vinh Tình ân cần dụ dỗ.

"Tôi cảm thấy, cậu ấy rất tốt." Tống Hiền suy nghĩ nửa ngày, thế nhưng vốn từ có chút nghèo nàn nên chỉ có thể thốt ra một câu như vậy.

Vinh Tình nhìn thấy. Được, có cơ hội rồi!

Anh lập tức truy hỏi.

"Tốt chỗ nào? Cậu liệt kê ra mười ví dụ đi."

Mười ví dụ?

Tống Hiền dại ra. Sau khi tốt nghiệp hắn đã lâu chưa làm qua loại đề bài nào chết chóc như vậy!

"Thì, thì người khá tốt, vừa thuần khiết vừa lương thiện, lớn lên cũng đẹp, còn, còn nỗ lực...." Tống Hiền lắp bắp bấm ngón tay nói mấy cái, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng. Muốn khen người khác khó như vậy sao?

Vẻ mặt Vinh Tình tức khắc đau kịch liệt.

"Cậu nhìn xem! Cậu nông cạn cỡ nào! Cậu căn bản không phải thích người ta!"

Tống Hiền mạnh miệng phản bác: "Tôi chỗ nào không thích người ta!"

Vinh Tình nói một câu ngắn chỉ ra trọng điểm*: "Cậu thèm thân thể của người ta!" Cái này giống đàn ông sao!

(*Nguyên văn là Nhất châm kiến huyết: Chỉ châm một mũi là thấy máu. Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.)

Cái, cái gì?!

Trên mặt Tống Hiền nhanh chóng nổi lên một mảng đỏ ửng, ánh mắt nhìn Vinh Tình phảng phất như thỏ con bị dọa sợ.

Vinh Tình, Vinh Tình sao có thể nói ra những lời như vậy!

"Bọn tôi là tình cảm thuần khiết!"

Tống Hiền đỏ mặt, nhanh chóng chứng tỏ sự trong sạch của mình! Hắn mới không có hạ lưu như Vinh Tình!

....

Mẹ nó chứ tình cảm trong sáng. Không thèm thân thể của người ta, cậu vẫn là đàn ông sao!

Vinh Tình thở dài một tiếng, bỗng nhiên phản ứng lại nhìn chằm chằm Tống Hiền hồi lâu.

"Cậu...." Ngữ khí anh chần chờ.

"Tôi làm sao vậy?" Tống Hiền theo bản năng nhích lại gần.

"Cậu không phải vẫn là xử nam đấy chứ?" Trong giọng nói Vinh Tình tràn ngập khẳng định. Anh cá một xe dưa chuột! Tống Hiền nhất định là xử nam! Nhìn bộ dạng ngây thơ này xem!

Ầm! Cả người Tống Hiền đều nổ tung!

Vinh Tình.... Vinh Tình quả thực không biết xấu hổ!

Hắn nhanh chóng nhìn xung quanh, sau khi trái tim nhảy dựng xác định không có người chú ý tới bọn họ mới vội vàng nói một câu.

"Anh không cần trước mặt công chúng nói loại vấn đề này!" Quá ngại ngùng!

Vinh Tình nhìn bộ dạng như chim cút của hắn, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Được nha, anh cho rằng bá tổng đã đủ thảm không nghĩ tới Tống Hiền cũng như thế này! Đáng thương! Đầu năm nay đại gia không một ai đáng tin cậy, mấy người này vốn nên là người giỏi nhất, bởi vì giả thiết cốt truyện mà bị bạch liên hoa trói đến gắt gao.

Đây là cái thảm án cuộc đời gì vậy!

"Được, chúng ta không nói chuyện kia, giờ nói tới chuyện tình bạn thuần khiết của cậu." Vinh Tình giả vờ đứng đắn, lừa cho Tống Hiền ngốc nghếch thở phào nhẹ nhõm, trái tim thả lỏng cảnh giác.

Nhưng mà hắn vẫn phản bác một chút: "Bọn tôi không phải tình bạn mà là tình yêu."

Vinh Tình nâng cằm, híp mắt nhìn hắn: "Phải không? Cậu có chứng cứ không?"

Tống Hiền dại ra: "Muốn chứng cứ gì?"

Vinh Tình lắc đầu: "Cậu không được rồi em trai."

Anh lấy điện thoại ra, ý bảo Tống Hiền dựa đầu lại đây, Tống Hiền chần chờ ngước cổ qua. Vinh Tình khoe khoang bấm vào ảnh chụp trong điện thoại: "Thấy không? Đây là chứng cứ!"

Trên ảnh chụp, bầu trời đầy mây vô cùng rực rỡ nhưng cũng không thể so với hai người đàn ông nở nụ cười mê người đứng kề nhau trong bức hình, bọn họ thân thiết dựa vào nhau, kế bên là một chiếc Black Beauty mỹ lệ.

Cái này giống như một ngàn cây châm chui vào trong lòng Tống Hiền.

Hắn thất hồn phách lạc.

Hắn bắt đầu dao động.

Ánh mắt hắn mê mang.

Vinh Tình còn đang tẩy não cho hắn, đồng thời mở một tấm ảnh trân quý khác.

"Cậu nhìn đi, cậu ấy gửi lại cho tôi ảnh chụp như vậy, của cậu đâu? Cậu có sao? Tôi nói cho cậu nghe nếu cậu không thèm thân thể của người ta, vậy giữa hai người chính là tình bạn! Tình yêu của đàn ông chỉ có hai loại, muốn làm! Hoặc là muốn bị làm!" Vinh Tình lập luận như chém đinh chặt sắt!

Tống Hiền chỉ cảm thấy tam quan trước mắt giống như lung lay sụp đổ, nhưng nhìn Vinh Tình mở ảnh chụp ra, hắn phát hiện hắn xấu hổ mà ước ao. Hắn thậm chí bắt đầu suy nghĩ sâu xa, bản thân rốt cuộc coi trọng cái gì của Tiêu Tử Kỳ? Hắn không muốn làm Tiêu Tử Kỳ! Cũng không muốn bị làm! Vậy hắn cho Tiêu Tử Kỳ tiền làm gì! Còn không thể hồi vốn!

Suy nghĩ sâu xa chút, Tống Hiền liền cảm thấy mấy ngày nay tăng ca làm nhịp tim hắn có chút không đều.

Tốt. Nhìn dáng vẻ này thì công ty nhỏ lập tức bay tới tay rồi!

Vinh Tình hài lòng cất điện thoại.

Không uổng công mình để lộ tấm hình riêng của tiểu chó săn. Chỉ một lần này! Về sau anh tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai nhìn thấy ảnh chụp của tiểu chó săn! Lỡ như những người này cũng coi trọng tiểu chó săn thì làm sao? Anh chẳng phải sẽ bị tổn thất lớn sao!

Tống Hiền dần dần bị thuyết phục.

Tống Hiền lắp bắp: "Anh nói đều là thật hả?"

?

Ông đây lừa dối cậu nhiều như vậy, cậu hỏi câu nào?

Vinh Tình chém đinh chặt sắt, "Là thật!" Dù sao mặc kệ là câu nào, ở chỗ của cậu cũng phải là sự thật!

Tống Hiền bỗng nhiên thò qua nhỏ giọng hỏi.

"Vậy anh, là muốn làm hay là...." Trên mặt hắn nhanh chóng đỏ lên.

Chuông cảnh báo trong lòng Vinh Tình bỗng nhiên vang lên.

Em trai?

Có chuyện gì với cậu vậy?

Cậu hỏi cái này là có ý gì?

Cậu đỏ mặt là có ý gì?

"Cái này thuộc về vấn đề riêng tư, sao, cậu có ý kiến gì?" Cái tên ngốc nghếch cậu không nên có ý nghĩ với 3000 vạn của ông đây! Bằng không ông đây gϊếŧ chết cậu!

Tống Hiền có chút ngượng ngùng: "Không có gì, tôi chỉ là tò mò chút."

Đại khái là cảm thấy xấu hổ, hắn dời qua đề tài khác: "Tôi cảm thấy anh nói đúng, tôi đối với Tiêu Tử Kỳ xác thật không có những ý đó." Tiền của hắn! Lúc trước hắn vì cái gì lại cảm thấy Tiêu Tử Kỳ là người hắn yêu nhất đời? Hắn lại không thèm thân thể của người ta!

"Không tồi, cậu rất thông minh."

Vinh Tình vui vẻ đánh mạnh lên vai hắn. Được nha! Công ty nhỏ sắp tới tay anh rồi!

Tống Hiền nhếch miệng, nhịn không được nhỏ giọng hỏi lại.

"Vậy, anh thật sự không bán chiếc Black Beauty sao? Tôi không đập tiền cho cậu ấy nữa, hẳn là rất nhanh sẽ có thể để dành được một khoản tiền." Hắn thật sự rất muốn cưỡi Black Beauty!

"Cậu nhìn tôi đi." Vinh Tình thở dài một hơi, ưỡn ngực. "Cậu cảm thấy tôi giống người thiếu tiền sao?"

Tống Hiền nghẹn ở cổ.

Quả thật không giống.

Hai mắt Tống Hiền rưng rưng QAQ, hắn muốn một ngày kia, bản thân cũng có thể sống giống như Vinh Tình vậy!

"Trước mắt cậu quan trọng nhất vẫn là kiếm tiền thật tốt. Có tiền, cậu liền sẽ giống như tôi, muốn cái gì đều có cái đó!"

Vinh Tình rót phần thuốc mê cuối cùng của hôm nay cho Tống Hiền, sau đó không chút do dự đuổi Tống Hiền về nhà.

Công ty nhỏ tới tay, Tống Hiền hết giá trị.

Đêm đó, Vinh Tình lập tức gọi điện thoại cho ông Tống. Sau khi Tống Ngoại nghe anh nói xong quỷ dị trầm mặc thật lâu, cuối cùng vẫn chuyển công ty nhỏ cho anh.

Tắt điện thoại Tống Ngoại kêu quản gia tới tìm kiếm các gia đình có tiểu thư nào đến tuổi dáng người lại đẹp. Ánh mắt quản gia cổ quái nhìn chằm chằm ông, thẳng đến khi Tống Ngoại thẹn quá hóa giận nói là kết thân cho Tống Hiền, quản gia lúc này mới thở phào nhẹ nhõm gật đầu rời đi.

Cũng may, lão gia nhà mình không phải biếи ŧɦái là tốt rồi.

Rạng sáng, Lâm Kích bỗng nhiên bị kêu đi bổ sung cảnh diễn lê cái thân mỏi mệt trở lại phòng. Cậu theo thói quen lấy điện thoại ra nhìn, tức khắc bị sét đánh đứng tại chỗ.

Điện thoại đẩy lên trang đầu.

《Vinh tổng bị nghi ngờ đang yêu đương? Vinh Tình đêm khuya gặp gỡ Thái tử gia Tống thị! Hai người có cử chỉ thân mật nghi ngờ có tư tình!》

Bấm vào thì thấy chính là gương mặt đỏ ửng của Tống Hiền dựa sát Vinh Tình, Vinh Tình cười tà mị đang dựa vào bên tai hắn, bộ dạng thân mật, làm Lâm Kích muốn lừa gạt mình cũng rất khó.

Lâm Kích nhìn chằm chằm một thân áo khoác xe máy của Vinh Tình, lại nhìn cái túi bản thân xem như bảo bối ôm về, trong lòng bỗng nhiên phát lạnh.

~~~~

Tác giả có lời muốn nói:

Vinh Tình: Lừa dối kẻ ngốc nghếch là nghề của tôi!

Mấy chương mọi người đọc đều là bản thảo, nhưng mà hôm nay lúc tôi viết bản thảo có nhìn thấy mấy bình luận hỏi khi nào thì Tiêu Tử Kỳ bị nộp lên quốc gia, tôi trả lời chút. Lúc Tiêu Tử Kỳ làm người khác ghê tởm thật ra không nhiều lắm, cậu ấy là suối nguồn vui sướng trợ công trong truyện, cho nên tuy rằng cảnh diễn không nhiều lắm nhưng cũng sẽ không lãnh cơm hộp quá sớm. Mọi người thử nghĩ xem! Lừa dối người ngốc nghếch như Tống Hiền chẳng lẽ không vui sao!