Cố Khê không ngủ được, lăn lộn đến hai giờ sáng mới vào giấc, sáu giờ cô lại tỉnh. Rõ ràng đây là thời gian tốt để nghỉ ngơi, vậy mà tâm trí cô lại bị cuốn theo những suy nghĩ miên man.
Cô liền dậy sớm tới bệnh viện. Trên đường đi, Cố Khê mua cháo thanh đạm, Quan Trân Lệ chỉ ăn được đồ này thôi.
Tới cửa bệnh viện, vừa lúc cô đụng phải một người, thì ra là Cố Hải.
Lúc trước ông không nói lời tạm biệt, Cố Khê cũng không hỏi phương thức liên lạc nên cô hoàn toàn không nghe được tin gì; nếu không phải hôm nay cô đến sớm, chắc cũng sẽ không gặp được ông.
Cố Khê nhìn ông "Chúng ta nói chuyện đi"
Trên tay còn cầm theo cháo nóng, cô cùng ông tới vườn hoa cạnh bệnh viện. Ở chân trời phía đông, mặt trời mới lên, những tia nắng ấm áp khẽ chiếu xuống mặt đất.
Giọng Cố Khê đều đều "Tới đây xem mẹ ạ?"
"Ừ"
"Nếu ba quan tâm bà ấy, tại sao không gặp?"
Cố Hải ngại ngùng nói "Ba không còn mặt mũi nào gặp mẹ con nữa"
Cố Khê nói tiếp "Nếu ba cảm thấy không còn mặt mũi gặp mẹ con, bà ấy cũng sẽ cảm thấy như vậy, hai người cả đời này định tiếp tục sống mãi như vậy sao?"
Cố Hải nghẹn ngào không nói nữa.
Cố Khê hít sâu, tiếp tục nói "Theo con, hai người đều có lỗi, nhưng cả một đời người, ai cũng phạm sai lầm, hiện tại mọi chuyện đã qua rồi, bà ấy cũng đã suýt nữa bước vào cửa âm phủ, rất nhiều chuyện nên bỏ qua đã bỏ hết rồi"
Cố Hải suy nghĩ hồi lâu "Vậy mẹ con nghĩ thế nào?"
"Con không biết suy nghĩ của mẹ, nhưng con hi vọng hai người có thể gặp nhau nói chuyện" Cố Khê dừng bước, nghiêng đầu nhìn ông "Ba gặp mẹ đi, được không?"
Cố Hải do dự, mười năm trôi qua rồi, rất nhiều chuyện đều đã là ngầm thừa nhận, chỉ là ông vẫn không buông bỏ được, cho nên cứ cách một thời gian ông lại đến đây.Ông cũng muốn nói chuyện trực tiếp, chỉ là không thể bước qua được rào cản trong lòng.
Cố Khê thấy sự chần chừ của ông, nói thêm "Người còn sống có rất nhiều cơ hội, nhưng nếu không còn, thứ còn sót lại chỉ là sự tiếc nuối mà thôi"
Nghe xong, Cố Hải hiểu ra, ông thấy thẹn với hai mẹ con; hiện tại cơ hội đã ở trong tầm tay, tại sao ông không thử bắt lấy nó để bù đắp và chuộc lỗi. Nếu bệnh tình của Quan Trân Lệ thực sự chuyển biến xấu, không thể chữa trị được, vậy thì đúng là sự nuối tiếc sẽ đeo bám cả cuộc đời còn lại của ông.
Cố Hải trở nên nghiêm túc, như vừa mới quyết định một việc trọng đại vậy "Ba cùng con thăm mẹ"
Hốc mắc Cố Khê đỏ lên "Vâng"
Sau khi Quan Trân Lệ phẫu thuật, miệng vết thương cũng khôi phục tốt, hai ngày này bà có thể xuống giường đi lại. Dạo này bà cũng dậy sớm, vệ sinh cá nhân xong rồi lại kiên nhẫn chải tóc. Bà vốn yêu cái đẹp, cho dù bị bệnh cũng phải chú ý tới hình tượng của mình.
Có người đẩy cửa phòng bệnh, bà tưởng là hộ lí, lại thấy Cố Khê và người đàn ông đi sau cô, khuôn mặt mang theo ý cười chợt biến mất.
Cố Khê nói "Ba đến thăm mẹ này"
Quan Trân Lệ nghiêng mặt, bà không biết phải đối mặt với Cố Hải như thế nào.
Cố Khê cảm thấy nên để hai người nói chuyện riêng, cô đặt cháo vừa mua lên bàn, quay đầu nhìn thoáng qua Cố Hải "Con tìm bác sĩ hỏi tình hình của mẹ, hai người nói chuyện đi"
"Ừ"
Cố Khê ra ngoài, nhân tiện đóng cửa lại.
Sau khi cô rời đi, phòng bệnh trở nên yên tĩnh. Cố Hải chủ động ngồi xuống chiếc ghế cạnh mép giường, nhìn Quan Trân Lệ "A Lệ, bà cảm thấy thế nào rồi?"
Quan Trân Lệ không nhìn ông ấy, nhỏ giọng đáp "Khá hơn nhiều rồi"
Cố Hải đè thấp giọng nói, giống như đang ăn năn "Mấy năm nay, là tôi có lỗi"
"Đừng nói như vậy, phải là tôi thấy thẹn với ông"
"Năm đó do tôi tham lam, tự làm hại bản thân, hai mẹ con mới không có chỗ nương tựa" Cố Hải hít một hơi, giọng đầy nuối tiếc "Đều do tôi, là tôi không chăm sóc tốt hai người"
Quan Trân Lệ đau xót, nước mắt liền rơi xuống. Bà hít mũi "Chuyện này không trách ông được, do tôi không có năng lực, do tôi quá ích kỉ, chỉ nghĩ đến vinh hoa phú quý, không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, người vợ, tôi cũng chưa từng đến gặp ông"
"Quá khứ đã qua thì để nó qua đi" Cố Hải cầm lấy bàn tay của Quan Trân Lệ, mấy năm nay ông ở tù lao động cải tạo, bàn tay cũng thô ráp hơn "Chúng ta đều đã sống hơn nửa phần đời rồi, không ai nói trước được thời gian còn lại, tôi hi vọng bà cho tôi thêm một cơ hội, để tôi được chăm sóc bà"
Đôi mắt đẫm lệ của Quan Trân Lệ ngước nhìn ông, chóp mũi đỏ bừng "Tôi phản bội ông đi tái giá, không lẽ ông không hận tôi sao?"
"Đều đã qua rồi, Tiểu Khê cũng nói bà đã li hôn, nửa đời còn lại để tôi chăm sóc, tôi bảo đảm sẽ không để hai mẹ con chịu khổ"
Nghe xong lời này, Quan Trân Lệ khóc không thành tiếng, Cố Hải đứng lên, để bà dựa vào lồng ngực mình. Cố Khê đứng ngoài, nhìn vào bên trong qua lớp kính xuyên thấu, khuôn mặt hơi giãn ra.
Tảng đá nặng trong lòng cuối cùng cũng đã bỏ xuống được rồi. Cả đời này, có mấy ai không phạm sai lầm chứ.
______
Khương Linh và Cố Khê ngồi trên sô pha ở phòng khách, uống nước ép trái cây.
"Cái gì? Cậu nói muốn mua căn hộ?" Khương Linh nghe tin Cố Khê muốn mua một phòng ở thành phố K, hơn nữa còn là mua cho bố mẹ cô ấy.
Cố Khê gật đầu "Ừ, mua một căn nhỏ ở thành phố K, căn hoàn thiện cũng chỉ tốn trăm vạn"
Khương Linh tức giận "Tớ không phải nói đến chuyện tiền nong, tớ biết một trăm vạn cậu có thể kiếm được. Nhưng việc quan trọng là, cậu mua phòng cho họ, vậy thì bọn họ đã cho cậu cái gì? Năm đó khi còn ở trường học, khi cậu ăn mì gói, khi cậu tự kiếm tiền nuôi bản thân, bọn họ ở đâu? Hiện tại cậu vì mẹ mà bỏ việc, lại vì mẹ mua phòng mới, tớ không chịu được"
Cố Khê nói "Tuy rằng sau năm 17 tuổi, hai người không cho tớ cái gì, nhưng trước đó cũng không phải là tớ tự nuôi bản thân, vả lại, họ là cha mẹ tớ, hiện tại tớ có tiền, vì bọn họ cũng là điều nên làm mà"
"Cậu thật là..." Khương Linh chỉ chỉ trán cô "Cậu chính là tốt quá đấy"
Cố Khê cười "Tớ cũng đâu phải làm việc từ thiện gì đâu, đừng phát thẻ người tốt cho tớ vậy chứ"
Sau khi Quan Trân Lệ ra viện, Cố Hải liền đưa bà về căn phòng cũ ở thành phố K. Phòng cũ nên ánh sáng không tốt, cũng đã xây hơn 30 năm nên không quá tốt nữa rồi, Cố Khê mong hai người có thể tận hưởng tuổi già nên quyết định mua phòng mới.
Cô lấy lí do công việc, không thể cứ chạy qua chạy lại giữa hai thành phố, bảo Cố Hải xử lí chuyện nhà cửa, cô phụ trách trả tiền.
Bình thường cô cũng không tiêu quá nhiều tiền, đồ quý giá nhất là chiếc xe. Lúc học đại học cô bán bản quyền hai cuốn sách, dư ra hơn 500 vạn, mỗi tháng tiền nhuận bút được thêm vài vạn nữa, tích cóp mấy năm, tài khoản của cô hiện giờ cũng có gần 600 rồi.
Khương Linh đẩy khuỷu tay Cố Khê "Cậu nói cho Hữu Nam biết đi"
Nhắc tới Hạ Hữu Nam, Cố Khê dừng một chút "Tớ với cậu ấy có chuyện gì mà nói đâu chứ"
Khương Linh cười xấu xa "Tớ nghe Dục Tân nói rồi, biểu hiện của cậu ấy với cậu năm cấp ba quá rõ ràng"
Cố Khê đỏ mặt "Làm sao cậu ấy biết được"
"Cũng có gì lạ đâu, khi đó hai cậu ấy hay ở cạnh nhau mà"
Cố Khê cho rằng người trầm tính lại kiệm lời như Hạ Hữu Nam sẽ không nói với người khác chuyện này. Nhắc tới việc này, Cố Khê nhớ lại ngày cô phát hiện ra mình bị viêm tuyến nước bọt, theo yêu cầu phải đi cách li, không ngờ rằng Hạ Hữu Nam lại trốn học đi với cô.
Khi đó tuy anh không nói rõ lời "thích" với cô, nhưng ý tứ lại thể hiện rõ ràng, mà cô lại cho rằng hai người là quan hệ bạn bè, hơn nữa trong tiềm thức vẫn luôn nghĩ Hạ Hữu Nam và Đường Tiểu Dĩnh là một đôi nên căn bản không suy nghĩ theo hướng khác.
Khương Linh lại chọc người cô "Thế mà cậu lại từ chối giáo thảo quốc dân, trong đầu cậu nghĩ gì vậy?"
Cố Khê trầm mặc "Thật ra tớ cũng không nghĩ gì cả, chỉ là cảm thấy tớ với cậu ấy là bạn bè"
"Thật không?"
Cố Khê hồi tưởng lại "Trước khi cậu ấy bày tỏ, tớ vẫn luôn cho là như vậy, chỉ là sau này cảm thấy không đúng"
"Cái gì không đúng?"
"Chính là sau khi cậu ấy ra nước ngoài, tớ thấy thiếu cái gì đó" Sau khi Hạ Hữu Nam đi, tuy rằng mỗi ngày, cô vẫn sinh hoạt như thường ngày, nhưng trong lòng lại thấy trống rỗng.
"Cho nên nhận ra cậu cũng thích cậu ấy sao?"
Cố Khê để cốc nước trái cây lên bàn, ôm đầu gối, suy nghĩ một lúc "Ừ, chỉ là khi tớ hiểu ra thì đã muộn rồi"
Khương Linh hỏi "Bây giờ hai người gặp lại, Hữu Nam vẫn đối xử đặc biệt với cậu, cậu có để ý đến cậu ấy không?"
Cố Khê nói "Thuận theo tự nhiên đi"
"Là thế nào?"
"Nếu cậu ấy tiến về trước một bước, tớ cũng sẽ không lùi lại, thậm chí cũng sẽ tiến thêm một bước"
__
Chuyện phòng ở đã giải quyết xong, nhà mới mua được xây hoàn thiện, nội thất đầy đủ, kí hợp đồng xong là có thể dọn đồ vào ở.
Cuối tuần Cố Khê đến thành phố K sắp xếp mọi chuyện, khi trở về thành phố G đã là 11 giờ tối.
Hai ngày nay cô giúp hai người chuyển nhà, lại mua thêm một ít đồ dùng sinh hoạt, tuy rằng mệt nhưng cũng đáng giá.
Thứ hai vừa đến công ti, Cố Khê đã bị quản lí bộ phận Tiết Hải Phong gọi lên văn phòng. Anh ta đưa một chồng giấy cho cô "Cố Khê, đây là tài liệu của đối tượng phỏng vấn sắp tới, cô đi chuẩn bị, cố gắng hoàn thành trong 10 ngày tới"
"Được" Cố Khê nhận lấy tài liệu, vừa mở trang đầu tiên đã ngẩn người, người được phỏng vấn vậy mà lại là Chu Vĩ Hoành.
Cô làm trong ngành này hai năm rồi, cũng hiểu nội tình bên trong, phổng vấn chia làm hai loại, một là bọn họ tự tìm, đàm phán với nhân vật muốn phỏng vấn; loại còn lại là người được phỏng vấn chủ động tìm đếm, thương để quảng cách chính mình, nâng cao mức độ nổi tiếng - những người này sẽ cho công ti thù lao.
Mà Chu Vĩ Hoành rõ ràng là loại thứ hai.
Tiết Hải Phong thấy sắc mặt Cố Khê, hỏi "Sao vậy, tài liệu này có vấn đề gì sao?"
Cố Khê lấy lại tinh thần "Không có vấn đề"
Tiết Hải Phong nói "Lần phỏng vấn này, cô bàn chuyện với Chu tổng phía bên kia một chút để đạt hiệu quả tốt nhất"
Câu nói này đã hoàn toàn xác thực suy nghĩ của Cố Khê, hiện tại Chu Vĩ Hoành là khách hàng, phỏng vấn của bọn họ phải đạt được sự hài lòng của ông ấy.
Cố Khê gật đầu "Được, tôi về xem tài liệu trước"
Cô mang tập tài liệu về chỗ ngồi của mình. Nhìn thấy cái tên Chu Vĩ Hoành, cả người Cố Khê liền thấy khó chịu, nhưng việc cá nhân và việc chung phải tách biệt, nếu ông ấy đã trả tiền, vậy thì cô làm tốt việc của mình là được.
Cô điều chỉnh lại cảm xúc, bắt đầu xem tài liệu. Xưởng sản xuất của Chu Vĩ Hoành chuyên về chê tạo robot như robot quét nhà, robot giáo dục hay robot gia đình...
Gần đây trình độ và năng lực ngày càng cao, robot cũng được ứng dụng rộng rãi, ngành này đúng là thu hút thị trường, thảo nào quy mô nhà máy của Chu Vĩ Hoành đã nhanh chóng mở rộng thành mấy ngàn người.
Tài liệu về nhà máy cô chỉ nhìn qua, bài phỏng vấn tuần trước còn chưa sửa xong nên hôm nay cô phải hoàn thiện nốt. Cố Khê vùi đầu sửa bản thảo. Đến giờ nghỉ trưa, mọi người đều đi ăn cơm, cô còn ngồi thêm mười phút.
Xuống tầng, Cố Khê mới phát hiện trời đang mưa. Đến chỗ làm từ sớm, lại không để ý thời tiết, vừa rồi khi xong việc, cô chỉ mang theo điện thoại, ô thì để trong túi. Xem ra cơn mưa này còn kéo dài một lúc, Cố Khê đành đi đường vòng.
Vừa đến cửa thang máy, cô đã thấy hai người đứng trong đó, là Sở Dục Tân và Hạ Hữu Nam.
Sở Dục Tân đi ra, nhìn Cố Khê "Cố Khê, cậu ăn trưa xong rồi sao?"
Cố Khê cười "Tớ vẫn chưa ăn, bên ngoài trời mưa, tớ định trở về lấy ô"
Hạ Hữu Nam nhìn chiếc ô màu đen trên tay mình, đưa cô "Dùng của tôi đi"
Cố Khê nhìn anh "Vậy còn cậu?"
Hạ Hữu Nam đáp "Dùng chung đi"
"Ừ" Cố Khê đồng ý
Ra tới cửa, Hạ Hữu Nam mở ô, hai người sóng vai nhau đi vào làn mưa
Sở Dục Tân hiểu đạo lí "kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt*", cố ý đi cách hai người cả một khoảng.
* "Thức thời vụ giả vi tuấn kiệt" chỉ người nhận biết rõ tình thế, từ đó lựa chọn làm những việc phù hợp với quy luật, phù hợp với đạo trời, nhận rõ sứ mệnh của bản thân (tracnghiemsong.vn)
Hạ Hữu Nam vẫn như trước, hướng ô về phía cô, rõ ràng có thể che cho cả hai, nhưng bởi vì anh nghiêng ô về phía Cố Khê nên vai áo bị nước mưa làm ướt.
Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, bị ướt như vậy, lát nữa kiểu gì cũng bị lộ.
Cố Khê giơ tay đỡ cán ô, dựng thẳng lên.
Đi vài bước nữa, bả vai cô có thêm một lực, Cố Khê nghiêng đầu, phát hiện một đôi tay thon dài với những đốt rõ ràng đang ôm bả vai mình.
Vừa rồi Hạ Hữu Nam đổi sang tay trái cầm ô, tay phải ôm lấy, ngực gần như chạm vào vai cô, như vậy thì cả hai đề có thể che được rồi.
Mặt Cố Khê đỏ bừng, khoảng cách giữa hai người rất gần, cô có thể ngửi rõ mùi nước giặt nhàn nhạt trên áo anh, chỉ cần nghiêng đầu liền đụng tới sườn mặt anh.
Cố Khê lại nhớ tới ngày mưa 6 năm trước, cũng là lúc ở cạnh, anh đột nhiên cúi xuống chạm vào môi cô.