"Phối với cậu rất đẹp, trông cậu trẻ hơn hẳn, giống như tiểu thư nhà giàu vậy." Tôi bật chế độ khoe khoang phô trương lên.
Chu Nghi Ninh vốn muốn nói gì đó nhưng nghe tôi nói xong thì hơi đơ một chút, lại xách túi đến trước gương hỏi.
"Có thật không?" Cô ta vui vẻ xoay trái xoay phải.
Tôi biết Chu Nghi Ninh không sống với gia đình như nguyên chủ. Tuy cô ta nghèo một thời gian nhưng cô ta vẫn được gọi là thiên kim nhà giàu.
Gia đình trước của tôi tương đối giàu có và thuộc tầng lớp tiểu tư sản, thỉnh thoảng tôi có thể mua được hai món hàng xa xỉ. Nhưng giờ thì tôi thoải mái như tầng lớp trung lưu.
"Sao không, phụ nữ nên tốt với mình hơn." Tôi nghiêm túc gật đầu, chân thành nói: "Tôi nghe nói các cô gái đầu tư vào những thứ đắt tiền cho mình thì họ có thể cải thiện từ trường của họ. Nếu cậu nghĩ ra điều gì đó thì cậu có thể làm điều đó nhanh hơn."
Chu Nghi Ninh bị dụ nên lập tức mua một chiếc túi LV.
"Mà tôi nhớ cậu bình thường đi công tác a, cậu thấy vali này như thế nào? Có nét cổ điển xưa, nhìn từ xa liền thấy giá trị của nó." Tôi lại đi lấy thêm vali.
"Hay cậu mua nó đi." Chu Nghi Ninh mỉm cười từ chối.
Tôi biết cô ta vừa mua chiếc túi kia nên bây giờ cô ta đã bắt đầu cảm thấy tiếc tiền rồi.
"Nhưng tôi không thể ra ngoài, cậu biết đấy, tôi chỉ quanh quẩn trước mặt Diệp Thước thôi." Vừa nói tôi vừa ra vẻ bi thương không biết làm gì.
"Lần trước tôi đã nói với cậu cách nhảy lầu, cậu có thể thử lại lần nữa, cậu tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ không hại cậu." Chu Nghi Ninh nhìn chằm chằm và liên tục vẽ đường cho tôi.
Tôi nhìn Chu Nghi Ninh, trong lòng cười lạnh một tiếng, khẽ gật đầu tỏ vẻ chấp nhận: "Cậu nói cũng đúng, chờ trở về thử xem."
Ngay khi Chu Nghi Ninh biết tôi và Diệp Thước đã ly hôn thì không thể biết cô ta muốn làm gì.
"Bạn yêu, cậu có thể chọn dịp công ty của Diệp Thước họp mặt thường niên, lúc đó sẽ có nhiều người có thể nhìn thấy và cậu sẽ đạt được mục đích nhanh hơn." Chu Nghi Ninh tiếp tục bổ sung.
Tâm địa của Chu Nghi Ninh lại trở nên độc ác như vậy.
Họp mặt thường niên của công ty? Đe dọa Diệp Thước trước mặt bao nhiêu người, làm như vậy Diệp Thước thích mới là lạ.
Ý tưởng đấy là hoàn toàn phá hủy hòa giải.
"Được, cậu xem vali này đi. Nó chính là sự thành công trong sự nghiệp, cậu cũng có thể mang nó đi du lịch nữa." Tôi tiếp tục dụ dỗ.
Chu Nghi Ninh thực sự hài lòng với công việc của mình, vì vậy cô ta tiếp tục quẹt thẻ mua tiếp.
Sau đó, hai chúng tôi sang cửa hàng Chanel bên cạnh tiếp tục mua sắm và khuyến khích cô ta tiêu thêm ít tiền, còn bản thân tôi chỉ mua túi và nước hoa khi thật sự thích nó.
Dù sao tiền cũng nên đầu tư một khoản, lãng phí tiền bạc thì dù làm tốt cũng sẽ hết sạch.
Tôi mời Chu Nghi Ninh lên nhà hàng trên tầng cao nhất để ăn tối và trò chuyện.
"Ninh Ninh, nghe nói tuần sau sẽ có triển lãm trang sức, cậu có muốn đi xem thử không? Nghe nói sẽ có rất nhiều trang sức mới, hơn nữa còn có thương hiệu mới. Lần triển lãm này cũng mời Diệp Thước và những người khác nữa. " Tôi nói và nhắc đến tên Diệp Thước.
Quả nhiên, khi Chu Nghi Ninh nghe thấy tên của Diệp Thước được nhắc tới liền gật đầu đồng ý: "Đi!"