Đường Thư Nghi thấy tò mò đứng ở bên ngoài lắng nghe, liền nghe người đàn ông nho nhã kia nói: "Thứ này nhìn từ hình dáng bên ngoài không phải là một chén rượu, bởi vì bình thường miệng chén rượu bằng phẳng, cho dù góc miệng có cong cũng không nên như thế này, bởi vì như này khi uống rượu sẽ không thoải mái."
"Vậy giáo sư Vương, thầy nói đây là cái gì?" Có người hỏi.
Giáo sư Vương cau mày, cẩn thận nhìn thứ trông giống như chén rượu trong tay, nhưng lại không phải ly rượu, cuối cùng lắc đầu: "Tôi cũng không nói chắc được, trở về kiểm tra tư liệu lịch sử."
Xung quanh có người tò mò có người thất vọng, Đường Thư Nghi thấy trạng thái mọi người như vậy thì muốn bật cười, nhịn không được nói: "Cái này gọi là Di."
Lời nói của cô thu hút sự chú ý của mọi người, giáo sư Vương đánh giá cô một hồi, sau đó nói: "Sai rồi, đây không phải Di."
Giáo sư Vương giải thích với những người xung quanh Di là gì: "Di là một loại dụng cụ, bình thường dùng để đựng rượu, giống như đồ chia rượu bây giờ. Còn một loại cách dùng, chủ tử đại hộ ngày xưa dùng để tắm gội."
"Loại dáng vẻ này sao có thể dùng để tắm gội?" Có người hỏi.
Giáo sư Vương: "Quý tộc thời cổ đại tắm gội đều có người hầu hạ, nước đựng ở trong Di, nha hoàn cầm Di chứa nước, đổ vào trong tay chủ nhân, để chủ nhân rửa tay."
Mọi người hiểu ra, có người nói: "Vậy thì đây chắc chắn không phải là Di, thứ này cùng lắm chỉ đựng được hai miếng nước, cho dù đựng rượu hay là đựng nước đều không đủ."
Mọi người đều gật đầu, Đường Thư Nghi bất lực nhìn bọn họ, lại nói: "Đây là di dùng để mài mực trong phòng làm việc."
"Cô gái, giáo sư Vương nói không phải Di chính là không phải, cô đừng kiên trì nữa.” Có người nói với Đường Thư Nghi.
Đường Thư Nghi không để ý tới người nọ, nhìn giáo sư Vương nói: "Mài mực thêm nước cần thêm nhiều lần nhưng lượng nhỏ, đồ đựng có miệng rộng sẽ thêm được nhiều nước, thứ này vừa đủ."
Giáo sư Vương nghe theo lời Đường Thư Nghi nói, lại cẩn thận quan sát đồ vật trong tay, trong đầu nghĩ đến quá trình mài mực, ông ấy cầm lấy thứ trong tay, làm động tác rót nước, sau đó trầm ngâm nói: "Nếu như dùng để mài mực, cũng có thể là Di."
Ông ấy đưa thứ trong tay cho Đường Thư Nghi, nói: "Xem ra cô gái này cũng là người trong ngành, cô đến đánh giá thứ này xem."
Đường Thư Nghi nhận lấy đồ vật cầm trong tay, cẩn thận nhìn xem. Thật ra cô cũng không biết đánh giá thứ này làm sao, bởi vì cô không quá hiểu kỹ thuật điêu khắc bây giờ, cũng không cách nào đưa ra so sánh được.
Tuy nhiên, cô vẫn có thể đánh giá một chút về chất liệu của ngọc. Mặc dù cô không biết cầm kỳ thi hoạ thêu thùa, nhưng cô từ nhỏ đã lớn lên trong châu báu, những thứ châu báu bảo ngọc, lụa là sa tanh, cô vừa mở mắt nhìn liền biết là tốt hay xấu.
"Tay nghề chạm khắc của Di này rất tốt, đường nét mượt mà, cách đánh bóng ngọc cũng rất tinh tế.” Đường Thư Nghi giơ Di trong tay lên, soi dưới ánh sáng nói: "Mọi người xem… chỗ này… và chỗ này đều là xuyên thấu, độ sáng xuyên qua đều rất đồng đều, chỉ có điều…"
Cô đặt Di trong tay xuống lại nói: "Chất liệu của ngọc này không được tốt lắm, dẫn đến độ xuyên thấu cũng không cao. Còn có trong đây..."
Cô chỉ vào con kỳ lân được khắc trên nói: "Chỗ này có khiếm khuyết rõ ràng, cho nên Di như này nếu ở cổ đại cũng là đồ dùng trong nhà quan viên tứ phẩm ngũ phẩm."
Dù sao đồ ngọc lúc trước cô dùng cũng không thô ráp như này.
Đường Thư Nghi nói xong, mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô, giọng điệu của cô gái này đúng là đủ lớn, nghe xem, cũng chỉ là đồ dùng trong nhà của quan viên tứ phẩm ngũ phẩm. Có biết hay không, đồ dùng trong nhà quan viên tứ phẩm ngũ phẩm, đặt ở bây giờ đều có giá không rẻ.
Giáo sư Vương lại cầm Di kia lên xem xét cẩn thận, sau đó hỏi Đường Thư Nghi: "Cô gái, cô thấy cái này đáng giá bao nhiêu tiền?"
Đường Thư Nghi lắc đầu: "Tôi không biết."
Cô không hiểu về thị trường đồ cổ thời hiện đại, không ra giá được.
"Giáo sư Vương, thầy nghĩ cái này đáng giá bao nhiêu?” Chủ cửa hàng đồ cổ hỏi.
Đó là của người khác, ông ấy muốn biết giá cả đại khái, thuận tiện nói với người ta.
Giáo sư Vương im lặng một lát, sau đó nói: "Thứ này hẳn là từ thời nhà Minh, cộng thêm chất lượng ngọc và chạm khắc như này, ít nhất cũng hơn năm mươi vạn."
Ông chủ vừa nghe vậy thì nở nụ cười rạng rỡ, ông ấy biết khi vị kia mua thứ này, trả mười mấy vạn, bây giờ ít nhất hơn năm mươi vạn, cuối cùng cũng làm người kia mua đúng một lần.
"Cô gái mau ngồi xuống, cô họ gì?" Ông chủ cảm thấy cô gái này không đơn giản, muốn tạo quan hệ nói không chừng sau này có thể mời cô đến đánh giá đồ vật trong cửa hàng.
"Tôi họ Đường.” Đường Thư Nghi nói.
Ông chủ mỉm cười tán gẫu với cô và giáo sư Vương vài câu, sau đó lại mặt dày cầm vài thứ ra cho giáo sư Vương và Đường Thư Nghi xem. Đường Thư Nghi cũng không khách khí, lần lượt nói về ưu nhược điểm của từng thứ. Biết đâu sau này cô có thể dựa vào những thứ này mà sống thì sao?
Chỉ ra vài món xong, không chỉ ông chủ lau mắt mà nhìn với Đường Thư Nghi, mà ngay cả giáo sư Vương cũng rất thưởng thức cô. Ông ấy hỏi Đường Thư Nghi: "Cô có nghiên cứu về lễ nghi thời cổ đại không?"
Đường Thư Nghi gật đầu: "Có nghiên cứu một chút."
Cha của cô - Đường Quốc Công cho dù có chiều cô đến đâu, cầm kỳ thi hoạ thêu thùa có thể không học, nhưng lễ nghi nhất định phải học.
Mắt giáo sư Vương sáng lên, sau đó ông ấy vô cùng hào hứng thảo luận về lễ nghi cổ đại với cô, cuối cùng nói: "Tôi có một người bạn muốn quay một bộ phim truyền hình cổ đại, nhờ tôi giới thiệu một người dạy lễ nghi, không biết cô có hứng thú không?"