Hàn Dung ngồi thẳng dậy, lau nước mắt, vừa khóc vừa cười: "Cậu thật sự làm mình sợ muốn chết, cậu có biết cậu ngủ mười sáu ngày rồi không, bệnh viện còn cấp giấy báo tử mấy lần."
Mặc dù Đường Thư Nghi từ nhỏ đã được Đường Quốc Công nuôi dưỡng, sau này lại được Tiêu Hoài bảo vệ khắp nơi, cuộc sống không có bao nhiêu nguy hiểm ác ý. Nhưng suy cho cùng đã sống nhiều năm trong giới quyền quý ở Thượng Kinh, cô vẫn có năng lực nhìn người. Cô gái trước mắt này ánh mắt trong trẻo, biểu tình chân thành, cô có thể nhìn ra tình cảm của cô gái này là thật.
"Chẳng phải mình không có chuyện gì rồi à?” Đường Thư Nghi mỉm cười nói.
"Vậy tình hình bây giờ của cậu thế nào rồi?" Hàn Dung vừa hỏi vừa lo lắng nhìn cô.
"Bác sĩ nói Thư Nghi không có vấn đề gì lớn, chỉ là cơ thể suy yếu.” Giang Mai ở bên cạnh nói.
"Cậu quá háo thắng," Hàn Dung hừ một tiếng nói, "Năm ngoái thành tích của cậu tăng 30%, năm nay bọn họ đề cao nhiệm vụ của cậu lên 50%. Cậu có tin, nếu như cậu lại hoàn thành vượt mức, bọn họ còn có thể nâng nhiệm vụ lên càng cao hơn không. Cậu có ngốc hay không, bạt mạng như vậy."
Đối với chuyện này, Đường Thư Nghi không biết nên trả lời như thế nào, dù sao người vất vả cũng không phải là cô. Cô cũng không thể hiểu, tại sao nguyên chủ lại làm việc bạt mạng như vậy, cuộc sống của cô ấy hình như cũng không khó khăn.
"Mình biết rồi, về sau không thế nữa.” Đường Thư Nghi mỉm cười nói.
Dù sao cô cũng sẽ không bạt mạng làm việc như thế nữa.
Giang Mai thấy hai người trò chuyện thân thiết, liền mỉm cười nói: "Hai con nói chuyện, mẹ đi hầm ít canh cho Thư Nghi."
Nói xong, bà ấy đi ra ngoài, Đường Quảng Nhân cũng đi ra ngoài. Hàn Dung đi tới cửa, thấy hai người bọn họ đã đi xa, đóng cửa lại đi tới trước mặt Đường Thư Nghi nhỏ giọng nói: "Mình nói cho cậu nghe, câu đừng mềm lòng đấy! Hôm qua mình đến đây thăm cậu, nghe cha dượng và con trai ông ta thảo luận về chuyện tài sản của cậu có bao nhiêu. Cha cậu… cũng gọi điện tìm luật sư."
Hàn Dung càng nói càng tức giận, nặng nề hừ mạnh một tiếng: "Đây là lần đầu tiên mình thấy cha mẹ như vậy, khi còn nhỏ không thăm không hỏi cậu, bây giờ cậu xảy ra chuyện, bọn họ hồ hởi chạy đến muốn phân tài sản của cậu, đúng thật là..."
Phía sau là những lời mắng chửi, nhưng dù sao cũng là cha mẹ Đường Thư Nghi, cô ấy nuốt những lời phía sau xuống. Hàn Dung càng thấy uất ức cho Đường Thư Nghi, nếu là người khác, chính là thân thích quan hệ xa một chút, đều có thể chỉ vào mũi bọn họ mà mắng một trận. Nhưng đây là cha mẹ ruột, nếu hơi quá kích một chút sẽ bị người khác nói là bất hiếu.
Đường Thư Nghi thấy mặt cô tức giận đến đỏ lên, mỉm cười nói: "Cậu đừng lo lắng, bọn họ không nhận được chỗ tốt nào từ mình đâu."
Trong lòng cô cũng rất buồn, buồn cho Đường Thư Nghi nguyên bản có một cặp cha mẹ như vậy. Đồng thời cô cũng nghĩ về ba đứa con của mình, cha bọn nó qua đời, mà cô là mẹ cũng chết, bọn nó sẽ buồn bã như thế nào, ngày tháng về sau khó khăn như thế nào.
Nghĩ đến đây, mũi cô chua xót, đôi mắt đẫm lệ, nhưng cô vẫn kiềm chế không để nước mắt tuôn rơi.
Hàn Dung thấy vậy vội vàng ôm lấy cô nói: "Đừng khóc đừng khóc, có mình ở đây."
Đường Thư Nghi đè nén những suy nghĩ và lo lắng về ba đứa trẻ, nhẹ nhàng vỗ lưng Hàn Dung nói: "Cậu giúp mình tìm một nha… bảo mẫu đi, mình bây giờ không thể không có ai chăm sóc."
Nếu như có thể tìm được bảo mẫu, Đường Thư Nghi không muốn để Giang Mai chăm sóc cô. Lúc trước mọi người đều không làm phiền nhau, về sau vẫn nên như vậy.
"Được rồi, để dì Ngô đến chăm cậu trước, đợi tìm được người phù hợp, lại cho người đó thay dì Ngô.” Hàn Dung nói.
Điều kiện gia đình của Hàn Dung rất tốt, trong nhà thuê bảo mẫu lâu dài. Cô gọi điện về nhà, một tiếng sau dì Ngô tới, mà đúng lúc này Giang Mai cầm một ấm giữ nhiệt đi tới, "Thư Nghi, mẹ hầm canh gà cho con."
Đường Thư Nghi gật đầu: "Mẹ đặt ở đó đi, sau này dì Ngô sẽ chăm sóc con, không cần làm phiền đến mẹ nữa."
Giang Mai nghe những lời cô nói, vẻ mặt chan chứa nỗi buồn và ngượng ngùng, bà ấy siết chặt nắm đ.ấ.m nói: "Người ngoài làm sao có thể chăm sóc con tốt như mẹ ruột được..."
Bị ánh mắt lãnh đạm của Đường Thư Nghi nhìn chằm chằm, những lời tiếp theo bà ấy không thể nói được nữa. Những năm trước kia, người mẹ ruột là bà ấy này chưa từng chăm sóc cô.
"Được rồi, vậy.... vậy mẹ đi trước, ngày mai lại đến thăm con."
Giang Mai vừa nói vừa nhanh chóng cầm túi xách rời đi, bóng lưng vô cùng hoảng hốt. Nhưng bà ấy vừa rời đi, Đường Quảng Nhân và một người phụ nữ bước vào, Đường Quảng Nhân vẻ mặt nghiêm túc, mà khuôn mặt người phụ nữ bên cạnh ông ta lại treo một nụ cười nịnh nọt.
“Thư Nghi, con còn nhớ dì không?" Người phụ nữ mỉm cười đặt ấm giữ nhiệt trong tay lên cái bàn ở đầu giường, "Mấy năm trước dì vẫn luôn nói nhận con về nhà, nhưng nhà dì lại nhỏ, con...."
"Tôi vẫn còn sống, các người không lấy được tài sản của tôi đâu.” Đường Thư Nghi cắt ngang lời nói của người phụ nữ, nhìn chằm chằm Đường Quảng Nhân nói: "Hơn nữa sau này ông có lẽ cũng không có cơ hội kế thừa tài sản của tôi đâu. Cho nên, không cần ở đây lãng phí thời gian."
"Mày..." Bàn tay Đường Quảng Nhân run rẩy chỉ vào Đường Thư Nghi, "Đều do bà nội mày chiều hư mày, một chút lịch sự cũng không có, còn m.á.u lạnh vô tình."
"Ông không có tư cách nhắc đến bà nội.” Đường Thư Nghi nói.
Trong trí nhớ, bà nội là bị Đường Quang Nhân làm cho tức đến sinh bệnh, sau đó sức khỏe vẫn luôn không tốt, không lâu sau đó liền qua đời. Có thể nói, cái c.h.ế.t của bà nội có quan hệ rất lớn đến người đàn ông trước mặt này.