Ngô Tĩnh Vân cười cười không nói tiếp, nàng ta còn không rõ ý Ngô phu nhân sao? Từ lâu bà ta đã đánh chủ ý lên chuyện hôn nhân của nàng ta.
Ngô phu nhân thấy nàng ta không tiếp lời, tuy miệng cười nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo.
Một lúc sau cơm đã dọn lên, người một nhà ai nấy đều có suy tính riêng nhưng bữa cơm này vẫn xem như hòa thuận. Ăn cơm xong, Ngô Tĩnh Vân trở về viện của mình, đuổi nha hoàn ra ngoài rồi ngồi trên giường phát ngốc.
Ngẫm nghĩ một hồi nàng ta lại thấy buồn cười với suy nghĩ miên man của mình, nàng ta thật sự sống lại, không thể nào là loạn trí. Nếu vậy cũng có người đã sống lại giống nàng ta, là ai chứ?
Suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra điều gì nên đành tạm bỏ qua. Chuyện quan trọng bây giờ là phải từ hôn với Tiêu Ngọc Thần. Tố giác Tiêu Ngọc Thần không thành, vậy phải nghĩ lý do khác để lui hôn.
Ở trong mắt nhiều người, Tiêu Ngọc Thần có ngoại hình đẹp, gia thế tốt, tuy nói không quá tài giỏi nhưng cũng không tật xấu gì lớn, đối với một công tử nhà quyền quý như hắn thì đã là khó tìm, hắn vẫn luôn là đối tượng kết thân của khuê tú Thượng Kinh.
Cho nên rất khó tìm lý do từ hôn.
Nghĩ đến Ngô phu nhân muốn cướp đoạt hôn sự của mình, Ngô Tĩnh Vân cảm thấy có lẽ có thể lợi dụng. Chẳng qua phải làm cẩn thận, không thể để người khác hắt nước bẩn lên người mình.
Phủ Vĩnh Ninh hầu.
Cả quyển <Đệ tử quy> dài hơn một ngàn chữ, chép năm lần là hơn năm ngàn chữ, ba huynh muội Tiêu Ngọc Thần chép từ trưa tới tối mịt vẫn chưa xong. Ba người căn bản còn chưa ăn cơm trưa, hiện tại đã đói đến mức da bụng dán da lưng.
Đường Thư Nghi nhìn sắc trời, sai người dọn cơm rồi đi tới thư phòng. Bên trong đã thắp đèn, toàn bộ căn phòng đều sáng trưng. Ba hùng hài tử đang ngồi quy củ chép sách.
Nàng cong môi cười một cái, rốt cuộc vẫn là hài tử chưa trưởng thành.
Nàng đi đến bên cạnh án thư, mở miệng hỏi: “Viết xong chưa?”
Ba người đều ngẩng đầu, không đợi Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh nói chuyện, Tiêu Ngọc Châu đã bẹp miệng khóc: “Nương ~ tay con đau, đau chết mất.”
Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh cũng bắt đầu xoa tay.
Đường Thư Nghi đi đến bên cạnh Tiêu Ngọc Châu, lấy khăn lau nước mắt cho con bé: “Ăn cơm trước đi, phần còn lại để ngày mai viết tiếp.”
Ba người thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Đường Thư Nghi nói: “Đi thay y phục rồi ăn cơm.”
Nô tài của Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh sớm đã chuẩn bị y phục cho bọn họ, hai người đi thay xiêm y. Đường Thư Nghi kéo Tiêu Ngọc Châu vào phòng ngủ, đích thân thay y phục cho con bé.
“Trách nhân chi tâm trách dĩ, thứ dĩ chi tâm thứ nhân.” Đường Thư Nghi dùng ướt khăn lau mặt cho Tiêu Ngọc Châu rồi nói: “Làm việc gì cũng cần đứng trên lập trường của đối phương suy xét nhiều hơn, con muốn hai ca ca sủng ái chiều chuộng con, vậy có phải con nên khoan dung yêu quý bọn họ không?”
Tiêu Ngọc Châu căng mặt nhỏ không nói lời nào, Đường Thư Nghi lại nói: “Tính tình nhị ca con thế nào con cũng biết, nó sờ đầu con là vì thích con, chẳng qua là không biết nặng nhẹ. Nếu nó chỉ vô tình thì con nên khoan dung. Con có thể nói nó nhẹ tay một chút mà.”
“Con biết rồi.” Tiêu Ngọc Châu nhỏ giọng nói: “Có đôi khi nhị ca đối xử với con khá tốt.”
Đường Thư Nghi cười: “Đúng vậy, hai ca ca đối xử với con rất tốt.”
“Nhưng mà chỉ cần là người có ý tốt thì con nên khoan dung sao? Tiêu Thanh Vũ phá hư đồ của con, nàng ta vẫn chỉ nói bản thân vô tình chứ không cố ý.” Tiêu Ngọc Châu ngẩng mặt nhỏ nói.