"Chuyện con cái khoan hẳn vội, chờ sau khi chị đứng vững gót chân ở thành phố Thượng Hải rồi nghĩ biện pháp giành lại con.”
Tốc độ Viên Hồng Mai nói chuyện không nhanh không chậm, có vẻ rất điềm tĩnh.
Ngô Uyển Hoa gật đầu, cô ấy cũng định như vậy.
Viên Hồng Mai cười nói: "Em với chồng cùng thi đại học, lần này anh ấy không thi đậu, dự định sang năm thi lại, cũng thi vào trường học bên thành phố Thượng Hải."
"Em sắp đi học rồi, con là chồng của em chăm?" Mọi người quan tâm hỏi.
"Ông bà nội chăm, công việc của cha mẹ chồng em tương đối rỗi rảnh, đứa bé cũng rất thích ở với bọn họ.” Viên Hồng Mai cười nói.
"Em có phúc quá.”
Giọng điệu Ngô Uyển Hoa hâm mộ, cô ấy và chồng trước đều là thanh niên trí thức, còn đến từ hai tỉnh khác nhau, nhà chồng và nhà mẹ đẻ đều không giúp được gì, sinh hai đứa bé đều là bọn họ tự chăm, chua xót trong đó chỉ chính mình biết.
Hơn nữa Viên Hồng Mai có chiều cao, làn da trắng, quần áo cũng rất thời thượng, vẻ mặt hồng nhuận, vừa nhìn là biết gia cảnh không tệ, sống thư thái tự tại.
Người phụ nữ đã sinh con, sống có tốt hay không toàn biểu hiện trên mặt.
Cô ấy chỉ nhỏ hơn Viên Hồng Mai một tuổi, nhưng sắc mặt Viên Hồng Mai thì vàng như nến, tóc khô quắt, hốc mắt xanh đen, hai người đứng chung một chỗ nhìn Viên Hồng Mai lớn hơn cô ấy chí ít mười tuổi.
"Sáu người chúng ta có thể gặp nhau tại Phúc Đán, đã nói lên số phận của chúng ta đều tốt, cuộc sống tốt đẹp đang ở phía sau mà!”
Viên Hồng Mai rất biết cách ăn nói, chỉ dùng một câu đã cổ vũ tinh thần thành công, Ngô Uyển Hoa đang uể oải cũng tràn đầy lòng tin ngay lập tức.
"Nhỏ tuổi nhất phòng chúng ta chính là Tiểu Đường, có vẻ ngoài xinh đẹp, còn có tài hoa, thật làm cho người ta hâm mộ."
Viên Hồng Mai nói lời này là xuất phát từ sự hâm mộ từ tận đáy lòng. Cô ấy đã 29 tuổi rồi, đã bỏ lỡ mười năm tốt nhất, coi như cô ấy đã thi đậu đại học, nhưng vẫn sẽ cảm thấy tiếc nuối.
"Sắc đẹp là nhất thời, tài hoa mới là mãi mãi, may mắn chúng ta đều có tài hoa." Đường Niệm Niệm nói chuyện rất chân thành.
Mấy người Viên Hồng Mai hơi sửng sốt, mặt giãn ra, nở nụ cười, nói: "Không sai, may mắn chúng ta có tài hoa."
Sau một cuộc trò chuyện, quan hệ sáu người ký túc xá đã thân mật chút, Đường Niệm Niệm cũng đã hiểu rõ đại khái tính cách bạn cùng phòng.
Viên Hồng Mai có tài ăn nói, gia cảnh tốt, cảm xúc ổn định, làm người khéo đưa đẩy, nhưng không phải loại người hai mặt.
Ngô Uyển Hoa nhạy cảm, hiếu thắng, tính cách cứng cỏi.
Lưu Đan Hà không thích nói chuyện, chỉ giới thiệu tên và quê quán, rồi không nói lời gì nữa, tính cách tạm thời không biết, nhưng khẳng định không phải người hướng ngoại, hoạt bát.
Đồng Hiểu Phương xinh đẹp đơn thuần, là đơn thuần nhất trong sáu người, có thể là bởi vì cô ấy có cha mẹ che chở, không biết quá nhiều về lòng người hiểm ác.
Tôn Đông Tú quật cường, hiếu thắng, hướng nội kiệm lời, lòng háo thắng tương đối mạnh.
Tổng thể, cảm giác của Đường Niệm Niệm về năm bạn cùng phòng cũng không tệ lắm, đều không phải là người thích gây sự.
Buổi tối khai giảng đầu tiên, Đường Niệm Niệm ngủ ở trường học, cô thả màn giường xuống, tiến vào không gian đi ngủ, bên ngoài cô không ngủ được. Viên Hồng Mai ngáy ngủ, Ngô Uyển Hoa nghiến răng, Tôn Đông Tú nói mơ, thính giác của cô quá nhạy, những âm thanh này bị phóng đại vô hạn, làm cho cô không thể chìm vào giấc ngủ.
Sáu giờ sáng hôm sau, loa phát thanh của trường phát ca khúc cách mạng hùng hồn sục sôi, ký túc xá trở nên nhộn nhịp, nơi náo nhiệt nhất chính là phòng tắm.
Tòa ký túc xá được thiết kế theo hình chữ U, ở giữa có hành lang, hai bên là các dãy phòng ký túc xá, nhà vệ sinh và phòng tắm công cộng thì hai đầu của lầu hai, buổi sáng là thời điểm chen chúc nhất, mặc dù vòi nước có mười cái, nhưng không đủ chia. chỉ có thể rót nước về ký túc xá rửa mặt. Hiện tại là đầu xuân, nước lạnh thấu xương, phải trộn lẫn nước nóng mới dùng được, lúc mỗi sáng sớm và buổi chiều tan học, trường học đều cung ứng nước sôi, một đồng một bình.
Buổi sáng Đường Niệm Niệm đã đi hứng hai bình nước sôi, còn thuận tiện đến nhà ăn gọi bữa sáng, một phần cháo trắng, ba cái bánh rán, ba cái bánh bao, mang về ký túc xá ăn.
Cô là người dậy sớm nhất trong túc xá, chờ đến lúc cô trở về, năm người khác mới lục đục thức dậy, vẫn đang rửa mặt.
"Uyển Hoa, chị đừng dùng nước lạnh rửa, dùng nước nóng của em nè."
Viên Hồng Mai nghiêng bình nước nóng của cô đổ nước nóng vào trong chậu cho Ngô Uyển Hoa.
"Cảm ơn."
Ngô Uyển Hoa ngượng ngùng nói cảm ơn, rửa mặt xong thì cô ấy ra ngoài, sau đó không về ký túc xá nữa.
Trong lòng Viên Hồng Mai hiểu, trợ cấp sinh hoạt của trường học còn chưa phát, khẳng định trên người Ngô Uyển Hoa không có tiền, ngay cả nước sôi cũng không mua được.
"Tôi đến phòng học trước, tám giờ tập hợp ở phòng học, mọi người đừng quên!"
Viên Hồng Mai nhắc mọi người một tiếng, sau đó cầm hai cái bánh bao thừa định ra cửa, Đường Niệm Niệm gọi cô ấy lại: "Em gọi hơi nhiều đồ ăn, chị Hồng Mai lúc chị ra ngoài thuận tiện giúp em vứt đi!"
Cô đem hai cái khô dầu dùng giấy bọc, đưa tới.
Mắt Viên Hồng Mai lấp lóe, nhận bánh rán, cười nói: "Được rồi."
"Bánh rán ngon vậy mà bỏ hết, thật lãng phí, Niệm Niệm sau này em gọi ít thôi!”
Vẻ mặt Đồng Hiểu Phương tiếc hùi hụi, còn có chút bất mãn với Đường Niệm Niệm, sao có thể lãng phí thức ăn được!
"Được!"
Đường Niệm Niệm dễ tính đồng ý.
"Hiểu Phương ăn nhanh lên, còn không ăn nữa sẽ trễ!" Tôn Đông Tú nhắc nhở một câu, dời đi lực chú ý của Đồng Hiểu Phương.
Viên Hồng Mai cầm bánh rán và bánh bao ra cửa, tìm được Ngô Uyển Hoa tại lầu dạy học gần vườn hoa, lấy ra bánh bao và bánh rán còn nóng hổi từ bên trong áo khoác, đưa cho cô ấy và nói: "Em với Tiểu Đường đều gọi dư, mấy cái này bọn em chưa hề ăn, chị giúp đỡ giải quyết hết đi, tránh cho lãng phí thức ăn!"
Thật ra là Ngô Uyển Hoa cố ý đi ra ngoài, trên người cô ấy chỉ còn năm hào, muốn giữ lại chuẩn bị cho bất cứ tình huống có thể xảy ra, hiện tại cô ấy chưa đói lắm, cho nên không có ý định sử dụng năm hào này.