Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 625




Không đợi Hà Quế Hương mở miệng, đại đội trưởng đã vả Vu Tiền Tiến một cái, khiến ông ta bị ngã xuống đất, sau đó đại đội trưởng còn đá thêm một cái.

"Không có đầu óc ngu đần, Tịch Mai thi đậu đại học Phúc Đán là việc vui toàn thôn, là vinh quang của Đường Thôn chúng ta, hai người ngu xuẩn mấy người nếu dám đến trường học quậy phá, hiện tại tôi tự quyết định, đuổi một nhà mấy người ra khỏi Đường Thôn!"

Đại đội trưởng xanh mặt giận dữ mắng, nếu ông ấy có một đứa con gái giỏi giang như Vu Tịch Mai, chắc chắn phải đến mộ tổ dập đầu một trăm cái, cảm ơn tổ tông phù hộ.

"Mãn Sơn, đừng nói nhảm với bọn họ, lập tức bảo người đuổi bọn họ ra khỏi Đường Thôn!"

"Đừng để một ổ cứt chuột này phá hoại thanh danh tốt của Đường Thôn chúng ta!"

"Gọi thêm mấy người, vứt gia tài tàn tạ của nhà họ Vu ra ngoài thôn, về sau không cho phép bọn họ vào thôn!"

Mấy bô lão đức cao vọng trọng đồng loạt mở miệng, bô lão lớn tuổi nhất chống quải trượng, thỉnh thoảng còn nháy mắt với Vu Tiền Tiến mấy lần, Vu Tiền Tiến vừa đau vừa sợ, oán trách trừng mắt với Hà Quế Hương.

"Tôi không biết cái gì hết, là ý của Quế Hương, tôi không đồng ý."

Vu Tiền Tiến đẩy trách nhiệm lên Hà Quế Hương.

"Đánh c.h.ế.t mày đồ rác rưởi, mày c.h.ế.t rồi hay sao? Xảy ra chuyện thì đổ tại phụ nữ, mẹ nó mày có còn là đồ ông không vậy?”

Đại đội trưởng đá một cước tới, Hà Quế Hương không phải thứ tốt lành gì nhưng Vu Tiền Tiến này càng không phải hạng đàng hoàng.

"Mẹ nó mày đã bị bệnh nguy cấp gì? Còn dám đòi ba trăm năm mươi đồng khám bệnh. Cái đồ vô tình vô nghĩa là mày, nếu thật sự mắc bệnh nguy hiểm tính mạng gì thì đó là ông trời có mắt, là mẹ ruột Tịch Mai nhớ mày rồi, mày còn trị cái cứt, c.h.ế.t sớm siêu sinh sớm!"

Đại đội trưởng hung ác đá mấy cước, Vu Tiền Tiến không dám phản kháng, ôm đầu cầu xin tha thứ.

Dưới sự áp chế bằng vũ lực của người toàn thôn, vợ chồng Vu Tiền Tiến ảo não về nhà, bọn họ đã không dám gây sự nữa, bởi vì đại đội trưởng đã lên tiếng, nếu bọn họ dám gây chuyện nữa, sẽ không bao giờ có cơ hội lần sau, cả nhà sẽ bị đuổi ra khỏi Đường Thôn. Còn có công việc tạp vụ của Vu Tiền Tiến cũng bị đình chỉ, đại đội trưởng nói phải xem biểu hiện của ông ta, nếu biểu hiện tốt, về sau sẽ thu nhận lại, nếu biểu hiện không tốt, cả đời cũng không cần.

Hai người này đã hoàn toàn chịu phục. Mỗi tháng ba mươi đồng tiền lương thì sao, nhờ tiền lương mà trong nhà sung túc không ít, nếu không có công việc này, về sau sống thế nào?

Ý đồ xấu của hai vợ chồng bị nhổ tận gốc, mặc dù bọn họ không cam tâm nhưng cũng không dám làm loạn nữa, được no bụng một bữa và bữa nào cũng no bụng, bọn họ vẫn hiểu.

Chị em Vu Tịch Mai cũng bởi vậy mà được ăn một cái tết vui vẻ, vừa mới đầu xuân đã phải đến trường học báo danh.

Đường Lục Cân và Đường Đông Cường đến thành phố Thượng Hải sớm hơn một ngày, bọn họ mang đều mang theo va li rất thời thượng, là Đường Mãn Đồng mua cho bọn họ, hai anh em ăn mặc cũng không kém người thành phố Thượng Hải.

Đường Niệm Niệm ở trạm xe đón bọn họ về quân khu, ở nhà một đêm, ngày mai đến trường học báo danh.

"Chị hai, ngày mai em với Đông Cường tự đi báo danh là được, chị không cần đưa bọn em đi đâu.” Đường Lục Cân nói.

Đường Đông Cường cũng gật đầu.

"Chú út đưa các em đến trường học, chị không có đưa."

Vốn dĩ Đường Niệm Niệm không định đưa bọn họ đi, đã là người lớn, chuyện mình tự mình làm.

"Chị hai, về sau bọn em đến trường chị chơi nhé!"

Đường Lục Cân có chút phấn khích, cho tới bây giờ cô ấy vẫn cảm thấy giống như đang nằm mơ, cô ấy thế mà đã trở thành sinh viên, thật là không thể tưởng nổi. Có điều cô ấy rất rõ ràng, đều là công lao của chị hai, nếu như không có chị hai thúc giục, còn tìm nhiều tài liệu học tập trân quý thế này thì chắc chắn cô ấy sẽ không cố gắng như vậy, có thể thi lên đại học hay không còn chưa chắc.

"Ừm."

Đương nhiên Đường Niệm Niệm không có vấn đề.

Đã đến quân đội, sau khi đăng ký cho Lục Cân và Đông Mạnh thì có thể tiến vào, Đường Niệm Niệm vừa dừng xe xong thì thấy Triệu Xuân Mai lao vội đến, hai cánh tay còn dắt một đứa con trai một đứa con gái của bà ta.

"Tiểu Đường, mau để bọn nó sờ, dính chút tài hoa của cô!"

Mặt của hai anh em Chu Hải Dương và Chu Hải Tinh đều đỏ lên vì ngượng ngùng, xấu hổ quay đầu đi.

Triệu Xuân Mai mặc kệ bọn họ, kéo tay bọn họ nhất quyết muốn nắm tay với Đường Niệm Niệm, dùng lý do hoa mỹ là dính lây tài hoa của thủ khoa.

Đường Niệm Niệm cong môi, không có từ chối, mặc cho bọn họ nắm tay.

"Tiểu Đường, cho con nhà tôi sờ với!”

"Còn có nhà tôi!"

Rất nhanh lại có không ít người mẹ mong con hơn người chen tới, họ đều dắt theo con cái, thậm chí còn có em bé đang trong tã lót, còn chưa dứt sữa, tay nhỏ mềm oặt, Đường Niệm Niệm không dám dùng sức, sợ gãy.

"Tiểu Đường, cô thật là lợi hại, thủ khoa tổ hợp tự nhiên cơ đấy. Ôi chao, lần này về nhà ăn tết, tôi sẽ nói với các cụ trong nhà, sát vách nhà tôi là Văn Khúc Tinh ở, bọn họ sẽ hâm mộ đỏ cả mắt!" Triệu Xuân Mai nói quá.

Ánh mắt mấy người phụ nữ lấp lóe, cùng nhau nhìn về phía căn phòng trống không đó, chính là căn nhà Từ Yến từng ở, vẫn chưa có ai chuyển tới.

Không được, bọn họ phải mau bảo chồng báo cáo, dọn sang căn nhà sát vách Văn Khúc Tinh.

Ý nghĩ của mấy người mẹ đều giống nhau, hơn nữa đều không nói ra, chuyện thế này nhất định phải lặng lẽ làm, không thể lộ ra.

Đường Niệm Niệm giới thiệu em trai em gái, khi biết bọn họ cũng thi đậu đại học, những người mẹ này lại bảo con mình sờ một đợt, bấy giờ mới thỏa mãn trở về nhà.