Lần này Thẩm Kiêu được đặc phái tới đây, phối hợp với cảnh sát Chư Thành điều tra phá án, năm trước trong thành xuất hiện một tên sát nhân biến thái hàng loạt, chuyên môn nhắm vào con gái, hãm hiếp xong thì giết chết.
Hơn nữa mỗi lần sau khi giết người xong, hung thủ đều cắt bỏ cơ quan sinh dục của người chết, tàn nhẫn vô cùng.
Ngụy Chương Trình là đội trưởng đội cảnh sát hình sự của Chư Thành, là một lão cảnh sát có kinh nghiệm mười lăm năm trong việc điều tra phá án, anh ta được chuyển từ quân đội về, kinh nghiệm phá án vô cùng phong phú, nhưng anh ta lại không tìm được bất kỳ manh mối nào trong vụ án này.
Hơn nữa anh ta còn phát hiện ra, vào ba năm trước Chư Thành cũng từng có nạn nhân tương tự, nhưng hung thủ đã bỏ trốn, im lặng suốt hai năm.
Bắt đầu từ mùa xuân năm ngoái, hung thủ trở nên vô cùng càn rỡ, nửa đầu mùa xuân và nửa cuối mùa đông, có tổng cộng bốn nạn nhân nữ bị giết hại, tháng Giêng năm nay cũng có một nạn nhân.
Hơn nữa tính cả những nạn nhân trước đó, tổng cộng có bảy người.
Người chết đều là các cô gái xinh đẹp, dáng người thon thả tuổi từ mười lăm đến ba mươi, hơn nữa khi bị giết đều đeo một chiếc khăn đỏ, bị xâm phạm trước khi chết, sau khi chết còn bị cắt bỏ cơ quan sinh dục.
Hung thủ biến thái và tàn nhẫn vô cùng, hơn nữa còn vô cùng phách lối, giống như mèo vờn chuột, khiêu khích trêu đùa cảnh sát Chư Thành, Ngụy Chương Trình và đồng nghiệp mất ăn mất ngủ tăng ca thêm giờ, nhưng vẫn không có manh mối.
Nạn nhân mà hung thủ lựa chọn đều là ngẫu nhiên, không có mục tiêu và phạm vi cố định, bọn họ phái đồng nghiệp nữ đeo khăn đỏ đi dụ dỗ hung thủ, nhưng hung thủ không hề mắc mưu, đợi tới khi bọn họ vừa thu tay lại, hung thủ lập tức giết hại một cô gái mười tám tuổi ngay vào ngày hôm sau.
Vụ án này giống như một chậu phân treo trên đầu bọn họ, ngày nào không bắt được hung thủ, ngày đó cảnh sát bọn họ lại không dám nhìn mặt người dân Chư Thành.
Cục trưởng Cục cảnh sát Chư Thành cũng vô cùng áp lực, thật sự không còn cách nào khác, ông ta đành xin quân đội chi viện, nếu không bắt được hung thủ, sự phẫn nộ của người dân càng cao, lại còn nghi ngờ năng lực cảnh sát bọn họ.
Quân đội phái Thẩm Kiêu trong truyền thuyết đến hỗ trợ cảnh sát ở các thành phố phá giải nhiều vụ án khó khăn khác nhau.
Chu Kình là người của lực lượng vũ trang, anh ta phụ trách tiếp đãi Thẩm Kiêu, hôm nay Thẩm Kiêu vừa đến, nên dẫn anh đến tiệm cơm ăn cơm, thuận tiện đón gió tẩy trần.
“Đồng chí Thẩm từng sống ở Chư Thành sao? Cậu không phải người ở Bắc Kinh à?”
Chu Kình bất ngờ, buột miệng thốt ra.
Người trong quân đội đều biết Thẩm Kiêu là người của nhà họ Thẩm ở Bắc Kinh, trong nhà họ Thẩm ngoại trừ Thẩm Kiêu ra, những người khác ở quân đội đều không có biểu hiện xuất sắc bằng Thẩm Kiêu.
Hơn nữa Thẩm Kiêu có thể có được ngày hôm nay, đều là nhờ vào bản lĩnh của anh, những con cháu khác của nhà họ Thẩm gần như đều dựa vào tài nguyên của nhà họ Thẩm nâng đỡ.
Thẩm Kiêu nhỏ tuổi nhất, nhưng chức vụ và tiền lương lại cao nhất trong số các con cháu nhà họ Thẩm, theo Chu Kình được biết, hiện tại Thẩm Kiêu đang nhận tiền lương hành chính cấp mười bốn, tương đương với cấp phó đoàn.
[Chế độ quân hàm bị bãi bỏ vào thập niên bảy mươi, quân đội chia lương dựa theo hai mươi bảy cấp hành chính]
Sau khi Chu Kình hỏi xong thì có hơi hối hận, anh ta không nên hỏi việc riêng như thế.
Thẩm Kiêu không để ý, lạnh lùng nói: “Lúc còn nhỏ tôi đi lạc, lưu lạc ở Chư Thành.”
“Đồng chí Thẩm phúc lớn nên mới hóa nghịch cảnh thành may mắn!”
Chu Kình là người khéo ăn nói, nói chuyện cũng dễ nghe, gạt chuyện này sang một bên.
Chuyện của gia đình giàu có, những người nhỏ bé như bọn họ không quản được, cũng không muốn hỏi thăm tới.
“Đồ ăn xong rồi, tôi đi lấy đồ ăn.”
Ngụy Chương Trình đứng dậy đi tới cửa sổ bưng đồ ăn, Đường Niệm Niệm cũng đứng ở cửa sổ, cô lấy thêm cơm, còn lấy thêm một chén thịt kho tàu, vẫn chưa no.
“Lại đây lấy đồ ăn này!”
Ngụy Chương Trình kêu to, bọn họ gọi năm món, một người lấy không hết.
Thẩm Kiêu bước nhanh tới, anh cao 1m9 nên đứng trong tiệm cơm giống như hạc trong bầy gà, điều đáng chú ý hơn là vẻ ngoài đẹp trai anh tuấn của anh, khiến vài cô gái phải nhìn chăm chú.
Nhưng vừa nhìn một cái, mấy cô gái đều bị đông lạnh tới cúi đầu, người đàn ông này vừa nhìn đã biết không dễ chọc, nói không chừng sau này còn đánh vợ, dù có đẹp trai đến đâu cũng không thể gả.
Đường Niệm Niệm bưng một chén cơm, còn có một chén thịt kho tàu, xoay người thì đụng phải Thẩm Kiêu.
“Thật xin lỗi.”
Đường Niệm Niệm vội vàng kiểm tra xem thịt kho tàu có bị đổ hay không, quan trọng nhất là nước thịt, nước thịt kho tàu trộn cơm ăn ngon vô cùng, một giọt cũng không được đổ.
“Không có gì.”
Giọng Thẩm Kiêu lạnh lùng, anh duỗi tay nhận lấy đồ ăn Ngụy Chương Trình đưa qua, đúng lúc Đường Niệm Niệm ngẩng đầu, anh dùng khóe mắt liếc sang, rất nhanh sau đó đã liếc sang nơi khác.
Nhận một đĩa thịt kho tàu, một đĩa cá hố om, Thẩm Kiêu đi được vài bước thì đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Đường Niệm Niệm.
Đường Niệm Niệm đi song song với anh, tầm mắt anh nhìn sang đúng lúc thấy được góc nghiêng của cô.
Dưới khóe mắt trái có một nốt ruồi đen, khuôn mặt giống như đã từng quen này trùng lặp với cô gái trong trí nhớ của anh.
“Tiểu Lang ơi, cho cậu ăn cái này, ăn ngon lắm!”
“Tiểu Lang ơi, cậu đi rồi thì không có ai vào núi chơi với tớ, tớ không nỡ rời xa cậu.”
“Tiểu Lang ơi, nếu bọn họ vẫn còn bắt nạt cậu, cậu phải trở về đấy, tớ sẽ nuôi cậu!”
Giọng nói mềm mại kia vang lên bên tai anh, chính là cô gái nhỏ mảnh mai luôn đem những món ăn vặt mình không nỡ ăn, lén lút đưa cho anh, cười tủm tỉm nhìn anh ăn, sau đó bọn họ cùng nhau lên núi chơi.
Thật ra lúc đầu anh không thích Đường Niệm Niệm, còn vô cùng hung dữ mắng cô, nhưng ngày nào cô cũng tới tìm anh chơi.
Khuôn mặt giống như khối băng của Thẩm Kiêu lặng lẽ tan ra, khóe miệng cũng hơi nhếch lên, trong mắt hiện lên ý cười.
Anh không đi tìm Đường Niệm Niệm, cô gái này từ nhỏ đã hay quên, có lẽ đã sớm quên mất anh, đợi sau khi điều tra xong vụ án, anh lại tìm người ôn lại chuyện xưa.