Tuyên Trân Châu hung hăng cắn miếng thịt, bà ấy không muốn làm nhân viên tạm thời nữa, bị khinh bỉ không nói, làm đều là công việc nặng nhọc nhất, cầm tiền lương cũng chỉ bằng một nửa của người khác, mỗi tháng lúc lãnh lương, trong nội tâm bà ấy còn khó chịu hơn bị dầu nóng bắn trúng.
"Mãi mãi cũng không chuyển được!"
Đường Niệm Niệm nhịn không được nói một câu, chí ít ở trong sách, hai vợ chồng Đường Mãn Ngân đến chết cũng không được chuyển chính thức.
"Niệm Niệm cháu đừng nói mò, chủ nhiệm đã đáp ứng sẽ ưu tiên chuyển thím lên chính thức."
Tuyên Trân Châu không vui, bà ấy cảm thấy năm nay mình sẽ có thể chuyển lên chính thức, dù sao đưa nhiều quà cáp như vậy mà.
"Năm ngoái cũng nói như vậy."
Đường Đan Đan nói lại, sau đó bị mẹ của cô bé dùng đũa gõ đầu, cô bé làm mặt quỷ với Đường Niệm Niệm.
"Năm trước cũng nói như vậy."
Đường Niệm Niệm lại đâm một đao, hai người này có chút khôn vặt, nhưng không nhiều, tặng lễ cũng phải chú trọng phương pháp, loại tặng quà như bị mù mắt này thì chỉ là lãng phí tiền, cho dù đưa cả một đời cũng vô dụng.
Tuyên Trân Châu không chịu được nữa, rất muốn phản bác nhưng không nói lại được.
Sự thật đúng là như thế.
Chủ nhiệm xưởng mỗi năm đều nói với bà ấy như vậy, nhưng mỗi lần chuyển chính thức đều không có phần của bà ấy.
Hai vợ chồng nhìn nhau bằng ánh mắt bất đắc dĩ, bọn họ cũng biết hi vọng xa vời, nhưng lễ vẫn phải đưa, bằng không một tia hi vọng cũng bị mất.
"Chúng ta cũng là vì Đông Cường và Đan Đan, chỉ cần có công việc chính thức thì về sau bọn chúng sẽ có thể thế chân, cũng không cần lo lắng việc tìm người yêu." Đường Mãn Ngân thở dài, ông ấy sầu muốn chết rồi.
Ông ấy là nghĩ như vậy, vợ chồng bọn họ mặc kệ ai được chuyển chính thức, công việc đều giữ cho con trai, bọn họ về quê trồng trọt, con trai có bát sắt, về sau sẽ có thể ở trong thành ăn lương thực hàng hoá.
Về phần con gái Đường Đan Đan, về sau phải gả ra ngoài, không cần cân nhắc quá nhiều.
Đường Đan Đan bĩu môi, cha ngoài miệng nói thật dễ nghe, nhưng cô bé dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra được, cho dù chuyển chính thức cũng không tới phiên cô bé, khẳng định là anh trai.
Nhưng mà cô bé coi như may mắn, cha mẹ mặc dù có chút trọng nam khinh nữ, nhưng không nghiêm trọng, chí ít chu cấp cô bé đi học, ăn uống cũng không thiếu phần cô bé, không giống một người bạn tiểu học của cô bé, còn chưa học xong tiểu học, mười sáu tuổi đã bị cha mẹ gả đi để đổi lễ hỏi cưới vợ cho anh trai.
Người bạn học kia của cô bé đi học muộn, mười hai tuổi mới học lớp một, học tới lớp ba liền thôi học, lúc ăn tết cô bé gặp được người bạn này, mới mười tám tuổi, nhưng nhìn già như mẹ cô bé, trên tay đều là vết chai, trên người còn có vết thương, nghe nói là bị chồng đánh.
Đường Đan Đan có đôi khi cũng sẽ trách cha mẹ bất công, nhưng nghĩ tới cảnh ngộ bi thảm của người bạn học này, cô ấy lại cảm thấy may mắn.
"Chú hai, một công việc chính thức của nhà máy bông vải tơ lụa có thể bán bao nhiêu tiền?" Đường Niệm Niệm hỏi.
“Cháu hỏi cái này để làm gì?”
Đường Mãn Ngân còn không thèm nhấc mí mắt lên, nhà máy bông vải là một đơn vị tốt, ai lại bán công việc trên tay mình đi chứ?
Cũng không phải ngốc.
“Cháu chỉ tùy tiện hỏi thôi, công việc văn phòng có thể bán được bao nhiêu tiền thế ạ?’
Đường Niệm Niệm nghe từ trong lời của hai người bảo vệ nhà máy thì biết được, lần này tuyển nhân viên có tổng cộng hai vị trí, đều là văn phòng.
“Văn phòng kia chính là chén vàng, ít nhất cũng phải 800, không ai bán công việc tốt như vậy cả.”
Đường Mãn Ngân còn tưởng cháu gái muốn mua việc làm nên khuyên nhủ vài câu, ông ấy cảm thấy cháu gái chỉ đang suy nghĩ viển vông mà thôi.
Công việc văn phòng đều phải dựa vào quan hệ, nếu không thì phải dựa vào bản lĩnh thật sự để thi đậu, nhưng ít có mấy người được tuyển chọn công bằng, ông ấy đã ở trong thành được năm năm, sớm thấy rõ hiện thực chết tiệt này.
“Cháu chỉ hỏi một chút.”
Trong lòng Đường Niệm Niệm hiểu rõ, chuyển đề tài khác, hỏi tới lô linh kiện.
“Bên xưởng đóng tàu kia muốn có độ chặt chẽ cao, giao cho vài nhà máy máy máy móc, Hồng Tinh chúng ta và Tiền Tiến đều có nhiệm vụ, cuối tháng là phải giao hàng, cỗ máy chỉ có thể gia công thô, cuối cùng còn phải để sư phụ Vương đích thân gia công, tốc độ gần như không kịp.”
Giọng điệu của Đường Mãn Ngân vô cùng hâm mộ, bởi vì sư phụ Vương gia công xong lô linh kiện này sẽ nhận được một khoản tiền thưởng, ít nhất một trăm đồng.
Đáng tiếc ông ấy không có bản lĩnh đó, chỉ có thể ghen tị.
“Bên Tiền Tiến kia cũng gần như không kịp sao?” Tuyên Trân Châu hỏi.
“Đều là cấp sáu, chắc cũng không tới nỗi nào.”
Đường Mãn Ngân hừ một tiếng, giọng điệu khinh thường.
Ông ấy còn nói thêm: “Xưởng trưởng tìm một nhóm người trong phân xưởng để thử, nhưng chỉ có sư phụ Vương có thể gia công, nếu như chú có bản lĩnh đó, đã có thể kiếm được một trăm đồng tiền thường rồi.”
“Cao vậy sao? Lô linh kiện đó rất quan trọng ư?” Tuyên Trân Châu hoảng sợ.
Tiền lương một tháng của bà ấy cũng chỉ có mười mấy đồng, một trăm đồng là hơn nửa năm tiền lương của bà ấy đấy.
Đường Mãn Ngân gật đầu: “Linh kiện cực kỳ quan trọng, đáng tiếc chỉ có sư phụ Vương kiếm được khoản tiền thưởng này, xưởng trưởng còn ước gì sư phụ Vương có thể giống như Tôn Ngộ Không, biến thành ba đầu sáu tay, tăng ca làm thêm giờ, giao hàng trước Tiền Tiến.”
Tiền Tiến và Hồng Tinh xưa nay luôn tranh đua mọi thứ với nhau, nếu Tiền Tiến đã phát triển cách đông lạnh cá hố, vậy Hồng Tinh nhất định cũng sẽ phát triển ngay sau đó, tuyệt đối không thể tụt lại phía sau.
Xưởng trưởng Hồng Tinh hiện tại một lòng muốn thắng Tiền Tiến, ngày nào cũng cổ vũ sư phụ Vương, nhưng sư phụ Vương có lòng mà không có sức, ông ấy chỉ có hai tay, tuổi cũng đã lớn, thật sự sắp không đứng dậy nổi nữa.
Thợ nguội cấp sáu của Tiền Tiến vẫn còn trẻ, nghe nói tiến độ rất nhanh, đây là tin đồn do xưởng trưởng Tiền Tiến thả ra, xưởng trưởng Hồng Tinh đứng ngồi không yên, cơm cũng ăn không vô.
Đường Mãn Ngân nói xong, Đường Niệm Niệm đã có chủ ý, ngày mai cô sẽ vào thành, tìm xưởng trưởng Hồng Tinh để bàn bạc chuyện làm ăn.
Đồng hồ để bàn điểm sáu giờ rưỡi.
“Chú hai, thím hai, cháu ra ngoài một chuyến.”
Đường Niệm Niệm muốn đi tới khu rừng ở thành tây, lấy vải trong không gian ra.
“Tối vậy rồi mà con gái như cháu còn ra ngoài làm gì nữa? Muốn đi đâu, chú đi với cháu.”
Đường Mãn Ngân đứng dậy, không yên tâm để cháu gái ra ngoài một mình.
Gần đây trong thành không yên ổn, năm trước còn có mấy cô gái xảy ra chuyện, nghe nói bị lưu manh ức hiếp, khiến lòng dân hoảng sợ, cũng không bắt được mấy lưu manh đó nên các cô gái trẻ đều không dám ra ngoài vào buổi tối.
“Cháu tới thành tây có việc!”
Đường Niệm Niệm nhấn mạnh bản thân đánh nhau rất lợi hại, sức lực rất lớn, nhưng Đường Mãn Ngân không tin, cứ khăng khăng muốn đi theo, nếu không sẽ không cho cô ra ngoài.
Không còn cách nào khác, cô chỉ đành mang theo một cái đuôi, hai chú cháu đi tới tây thành.
Tây thành buổi tối có hơi tối, đặc biệt là những chỗ gần rừng, không có đèn đường, tối đen như mực.
“Niệm Niệm tới đây làm gì thế?”
Đường Mãn Ngân chỉ cảm thấy hoảng sợ, tối om mà cháu gái chạy tới đây làm gì?
“Cháu có chuyện quan trọng, chú hai à, chú ở đây đợi cháu đi!”
Đường Niệm Niệm không cho Đường Mãn Ngân tiến vào rừng, để ông ấy ở ngoài canh chừng, vì để chứng minh bản thân thật sự rất lợi hại, cô nhấc Đường Mãn Ngân lên, xoay ông ấy vài vòng.