Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 184




Nhưng mà ——

Tay của bà cụ tựa như tia chớp, bắt lấy dây lưng quần của Đường Mãn Đồng, khiến anh ta giật mình kêu to: "Mẹ làm gì thế? Con đã 25 rồi, mẹ mau buông tay ra!"

"Con lấy hay là mẹ lấy ra đây?"

Bà cụ Đường không buông tay, còn muốn kéo dây lưng quần của anh ta.

"Mẹ, thật sự không có..."

Tiếng nói của Đường Mãn Đồng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Mẹ, mẹ quay lưng lại đi."

Bà cụ Đường đắc ý hừ một tiếng, xoay người, còn đếm số, "Một hai, ba... Xong rồi!"

Vừa dứt lời liền xoay người, tay của Đường Mãn Đồng còn đang ở trong đũng quần, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, muốn mắng lại không dám mắng, đành phải ngoan ngoãn từ bên trong quần cộc móc ra xấp tiền, cuộn thành một ống, dùng dây thun cột lại.

Bà cụ Đường giật lấy, đếm một lần, hai trăm chẵn.

"Còn dám dám đấu trí trước mặt bà đây, mày vểnh cái mông lên bà đây đã biết mày muốn ị cục phân nào!"

Bà cụ Đường cực kỳ đắc ý, cất 720 đồng, dương dương đắc ý rời khỏi phòng, vẫn không quên mắng câu: "Còn nằm ở trên giường làm gì, mau dậy xếp củi trong sân đi."

"Biết rồi!"

Đường Mãn Đồng tức giận đáp lại một câu, chờ mẹ anh ta đi ra rồi, lúc này mới lén lén lút lút đóng cửa lại, móc từ dưới hai cái bít tất ra hai ống tiền, tổng cộng hai trăm.

"May mà mình đã sớm có chuẩn bị."

Đường Mãn Đồng tìm ở trong phòng nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được chỗ giấu tiền an toàn, là một cái lỗ dưới giường.

Trên người anh ta còn giữ lại mấy chục đồng tiêu vặt, hai trăm đồng này giữ lại làm tiền vốn, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, anh ta còn phải ra ngoài.

Bên ngoài kiếm tiền dễ vô cùng, lúc này anh ta muốn đi Bằng Thành, bên kia gần Hương Giang, nhiều hàng mới, anh ta phải nhập nhiều hàng một chút, kiếm một khoản tiền rồi rút lui.

Đường Mãn Đồng cất tiền đi, từ chiếc túi căng phồng lấy ra mấy chiếc đồng hồ điện tử, mười gói thuốc lá Dũng Sĩ, một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, một hộp bánh quy, một hộp bánh óc chó rồi ra ngoài.

Một gói thuốc lá Dũng Sĩ giá một hào, thuộc loại tầm trung, anh cả của anh ta thích hút loại này, lúc mua Mẫu Đơn, anh cả để đó mốc meo một năm trời chứ không chịu hút.

“Chú nhỏ, chú đem tới thứ gì tốt vậy?”

Đường Cửu Cân hô lớn nhất, chạy tới nhảy lên người anh ta, Đường Mãn Đồng thuận thế ôm lấy cô bé, cười nói: “Có muốn ăn bánh quy không?”

“Muốn ạ!”

Đường Cửu Cân vui vẻ vô cùng, gần đây được ăn ngon, trên khuôn mặt nhỏ của cô bé đều là thịt, lúc cười lên trông có da có thịt, cực kỳ đáng yêu.

Đường Mãn Đồng nhéo vài cái, ghét bỏ nói: “Nặng không ít, Cửu Cân ăn gì thế?”

Anh ta mới chỉ rời đi hai ba tháng, cháu gái nhỏ đã thành con heo nhỏ rồi, đồ ăn trong nhà ngon vậy sao?

“Ăn thịt, ăn bánh trứng, bánh óc chó, bánh bao thịt, kẹo sữa, ăn cơm, của chị hai mua.”

Đường Cửu Cân đếm từng đầu ngón tay đầy thịt, giọng điệu vô cùng kiêu ngạo.

“Niệm Niệm lấy tiền đâu ra?”

Đường Mãn Đồng kinh ngạc, nghĩ tới chiếc ô tô mình ngồi lúc về, xem ra trong khoảng thời gian này cô nhóc Niệm thành công lớn rồi.

“Chị hai kiếm được, 98 đồng đấy!”

Cô bé đưa ra ngón cái và ngón trỏ, suy nghĩ lại rồi giơ thêm ngón trỏ, bày tỏ chị hai kiếm được rất nhiều tiền.

Đường Mãn Đồng suýt chút nữa đã sặc nước miếng, cô nhóc Niệm có tiền lương cao như vậy sao?

Thật hay giả?

Anh ta vội vàng buông Cửu Cân xuống, còn nhét bánh vào trong lòng cô bé, vội vàng chạy ra ngoài, anh ta phải đi hỏi anh cả và chị dâu cả, Cửu Cân là trẻ con nói không rõ.

Đường Mãn Kim đang chẻ củi trong sân, Từ Kim Phượng nhóm lửa trong phòng bếp, Đường Lục Cân thì đang giặt quần áo, cả nhà họ Đường đều vô cùng chăm chỉ, hiện tại ai cũng làm việc, ngoại trừ hai tên lười là Đường Niệm Niệm và Đường Mãn Đồng.

Đường Niệm Niệm xách một chiếc ghế nhỏ ra, ngồi dưới mái hiên vừa cắn hạt dưa, vừa trò chuyện với Đường Lục Cân, hỏi chuyện ở trường của cô bé.

“Niệm Niệm, một tháng cháu kiếm được 98 đồng sao?”

Đường Mãn Đồng cũng xách ghế ra, ngồi xuống cạnh cô, còn nắm lấy một nửa hạt dưa trên tay Đường Niệm Niệm cắn.

“Vâng.”

Đường Niệm Niệm lấy hạt dưa trong tay anh ta lại, cô chỉ lấy được một nắm, rất lười đứng dậy về phòng lấy.

“Cháu làm việc gì thế?”

Lúc này Đường Mãn Đồng vô cùng tò mò, không giành hạt dưa với cháu gái.

“Nhân tài đặc biệt, chú nhỏ à, cái này của chú là đồng hồ điện tử sao?”

Đường Niệm Niệm nhìn thấy đồng hồ điện tử trong tay anh ta, cầm lên đeo.

“Để chú chỉnh giờ lại cho cháu.”

Đường Mãn Đồng vừa nói xong, đã thấy cháu gái nhẹ nhàng chỉnh lại giờ, miệng há ra rồi ngậm lại.

Cháu gái anh ta từ nhỏ đã thông minh, học gì cũng nhanh, ngoại trừ lười thì không còn tật xấu nào nữa.

Có thể kiếm được mức lương 98 đồng cũng là điều rất bình thường.

Đường Niệm Niệm thưởng thức đồng hồ trên cổ tay, mặc dù kiểu dáng hơi đơn giản nhưng vẫn khá xinh đẹp, cửa hàng bách hóa cũng có bán, nhưng rất đắt, giá rẻ nhất cũng phải tốn mười tám đồng.

“Chú nhỏ, cái này của chú kiếm được bao nhiêu tiền?’

Đường Niệm Niệm biết cái này chắc chắn là hàng xách tay, chắc là không đắt.

Cô còn biết rất nhiều ông chủ giàu có hạng đầu, cơ bản đều làm giàu từ xách tay.

Nghĩ tới kết cục thê thảm của Đường Mãn Đồng trong kiếp trước, cả người Đường Niệm Niệm lạnh đi, nếu không do đám người Liễu Tịnh Lan âm thầm ra tay, với bản lĩnh của Đường Mãn Đồng, chắc chắn có thể lăn lộn thành đại gia hàng đầu.

“Rất hời, nhập hàng chỉ tốn một đồng tám.”

Đường Mãn Đồng cũng không giấu giếm, từ nhỏ anh ta đã rất thân với Đường Niệm Niệm.

Anh ta chỉ lớn hơn Đường Niệm Niệm chín tuổi, chơi với nhau từ nhỏ, quan hệ còn tốt hơn mấy đứa cháu gái khác.

“Chú định bán trong thành?”

Đường Niệm Niệm nhíu mày, Đường Mãn Đồng xảy ra chuyện vào nửa cuối năm, đang bán đồ ở huyện thành thì bị bắt đi lao động cải tạo, kết quả ra đi trong một trận ẩu đả, thậm chí người nhà họ Đường còn không nhìn thấy thi thể.

Nhưng đời này đã có cô ở đây, Đường Mãn Đồng chắc chắn không có việc gì, dù thế cô cũng phải đề phòng.

“Không vào huyện thành, lên Thượng Hải bán, ở đó có nhiều kẻ có tiền.”

Đường Mãn Đồng đã có tính toán từ trước, anh ta lấy hơn hai trăm chiếc đồng hồ điện tử, Chư Thành chắc không mua nổi, nhưng Thượng Hải nhất định được.