“Vậy tôi đi viết báo cáo kết thúc vụ án nha?”
Ngụy Chương Trình đứng lên.
“Biến đi!”
Cục trưởng cắn chặt răng, cầm bình trà lên, rất muốn quăng qua, nhưng lại tiếc, cái bình này là do ông ta bỏ tiền ra mua đó.
Ngụy Chương Trình bước đi, cục trưởng kêu anh biến thì có nghĩa là đã đồng ý rồi.
Còn việc phải báo cáo với cấp trên như thế nào thì anh ta không lo được, đó là chuyện của cục trưởng.
Cục trưởng và Ngụy Chương Trình cũng không biết rằng Hà Chí Thắng đã đến bệnh viện tâm thần, anh họ của anh ta chắc chắn sẽ không tự động chạy ra ngoài, nói không chừng là người của bệnh viện tâm thần hợp tác với người ngoài, cướp anh họ của anh ta đi.
Viện trưởng gọi bác sĩ và y tá trực ca ngày hôm đó đến, còn có hai người bệnh thường xuyên đi ra ngoài dạo vào ban đêm.
Nếu Đường Niệm Niệm có ở đây chắc chắn sẽ nhận ra hai người này, đây chính là hai Tú Nhi (1) ở lầu ba và lầu bốn.
(1)Tú nhi (秀儿): ngôn ngữ mạng, ý chỉ những người ưu tú, chuyên nghiệp, có EQ cao, hài hước, tài giỏi vân vân, thông thường đều là lời ca ngợi.
“Tôi sẽ không khuất phục, cho dù mấy người có đánh chết tôi thì tôi cũng sẽ không bán đứng đồng chí!”
Người đàn ông ở lầu ba ngẩng cao đầu, siết chặt nắm tay, thà chết chứ không khuất phục.
“Là anh ăn hiếp Tú Nhi của tôi, tôi liều mạng với mấy người!”
Người đàn ông ở lầu bốn nhìn thấy Hà Chí Thắng, cơ thể run rẩy kịch liệt, giống như nghĩ đến chuyện kh ủng bố gì đó, tức giận muốn chết nhào lên, muốn liều mạng với Hà Chí Thắng.
Bác sĩ và y tá trực ca đều nói buổi tối rất bình thường, không có bất cứ chuyện gì xảy ra cả.
Đến nỗi hàng rào lưới điện bị cắt, bệnh viện tâm thần cũng có cách giải thích...
“Bệnh viện của chúng tôi ngọa hổ tàng long, lái máy bay, lái xe tăng, bắn đạn pháo, lái tàu ngầm, muốn cái gì có cái đó, đừng nói là một cái hàng rào điện, năm ngoái còn có người bệnh tự tạo thuốc nổ, suýt chút nữa nổ bay cả cái bệnh viện luôn kìa, chủ nhiệm Hà, nén bi thương thuận theo tự nhiên đi!”
Hà Chí Thắng tay không mà về, anh ta chỉ có thể làm mưa làm gió ở Chư Thành, bệnh viện tâm thần thuộc về Triệu Thành, anh ta không có tư cách nhúng tay vào.
Đường Niệm Niệm ở trong thành bốn ngày, trên cơ bản đều ở trong không gian sửa máy dệt vớ, không đi ra ngoài, cô không biết cái chết của Hà Pháp Thắng đã làm rất nhiều người bàn tán xôn xao, xuất hiện rất nhiều phiên bản khác nhau, nhưng cốt truyện chính đều thống nhất.
“Kẻ ác sẽ bị trời trừng phạt, Hà Pháp Thắng làm nhiều việc ác, ông trời cũng nhìn không được, làm phép cho hai con chó kia, để chúng nó thay trời hành đạo!”
“Xuỵt, chuyện này anh đừng có nói bậy, không được mê tín!”
“Chúng ta ở trong nhà tự nói với nhau thôi, các anh sẽ không cử báo tôi đúng không? Nếu ai dám đi cử báo ông, ông sẽ nói là tất cả mọi người đều nói!”
“Không đâu không đâu, ai dám đi cử báo thì người đó cưới bà vợ mọc râu, sinh con trai không có mí mắt!”
Mọi người đều thề độc, sau đó lại vui vẻ nhiều chuyện tiếp.
Bát Ca cũng biết được tin tức này, còn biết Hà Pháp Thắng chết trong nhà của Hà Chí Thắng, bị hai con chó Hà Chí Thắng nuôi cắn chết, ông ta vừa nghe được tin tức này xong, phản ứng đầu tiên chính là việc này do Đường Niệm Niệm làm.
Bốn ngày trước ông ta nhắc đến chuyện của Hà Pháp Thắng với Đường Niệm Niệm, cô gái này lập tức hỏi thăm tình hình của Hà Chí Thắng, ông ta đã nói ra hết.
Kết quả tối hôm đó Hà Pháp Thắng đã chết, còn chết thảm như thế.
Nếu việc này mà không có liên quan gì đến Đường Niệm Niệm thì ông ta sẽ trồng chuối ăn cứt chó!
Bát Ca đưng trong sân, ánh mắt trời chói chang, nhưng toàn thân ông ta lại lạnh như băng, Đường Niệm Niệm còn ác hơn những gì ông ta dự đoán, ông ta từng gia nhập vào Phủ Đầu Băng là đầu lĩnh nhỏ mà cũng chưa ác bằng Đường Niệm Niệm.
Nếu cô gái này sinh ra ở trước giải phóng, vậy mấy tên Hán gian quỷ tử kia chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn.
Bát Ca thở hắt ra một hơi thật dài, lại một lần nữa cảm thấy may mắn vì tối hôm đó Đường Niệm Niệm đã không ra tay quá tàn nhẫn, còn để lại mạng cho ông ta.
Sau này Đường Niệm Niệm nói cái gì ông ta sẽ làm cái đó, tuyệt đối không dám làm trái, dù sao chỉ cần ôm chặt đùi Đường Niệm Niệm, đi theo cô gái này là được rồi.
“Bát Ca, cô Đường gọi điện thoại, bảo chúng ta tới kho hàng!”
Một người anh em chạy tới, hưng phấn nói.
Bát Ca phấn khởi, kêu thuộc hạ chạy tới kho hàng, từ phía xa xa đã nhìn thấy xe tải của Đường Niệm Niệm.
“Sửa được rồi?”
Hai mắt Bát Ca đều sáng lên, hai mươi chiếc máy làm vớ có thể kiếm được hai ngàn tám, mối làm ăn này quá lời.
“Đúng vậy, kêu người tháo gỡ, lại sửa thêm hai mươi mấy.”
Vẻ mặt Đường Niệm Niệm hờ hững.
“Ai da, cô ngồi nghỉ ngơi một chút đi, ăn bánh uống trà.”
Bát Ca lại càng thêm cung kính, nịnh nọt vô đối, ông ta tự mình pha trà rồi đặt chút bánh ngọt lên trước mặt Đường Niệm Niệm, còn cống hiến cả chiếc ghế tựa độc quyền của ông ta.
Đường Niệm Niệm liếc mắt nhìn ông ta, không khách khí mà nằm xuống, uống trà.
Nhân lúc các anh em đang dọn máy làm vớ, Bát Ca nhanh chóng báo cáo thành tích mấy ngày nay.
“Tôi đến Hàng Thành, liên hệ với hai nhà máy làm vớ, người Hàng Thành rất xảo quyệt, không chịu mười đồng, nhất quyết phải là hai mươi, tôi lại thương lượng với họ một hồi, trả giá xuống mười lăm.”
“Phải giữ giá vốn trong khoảng một trăm mới có lời, lô máy làm vớ này vừa ra thị trường, chắc chắn người trong nhà máy vớ sẽ nâng giá, trước tiên anh cứ thu hết máy làm vớ về đi.”
Đường Niệm Niệm cảm thấy hai mươi đồng cũng được, sau này chắc chắn vẫn còn tăng giá, nhà máy vớ của không phải những kẻ ngốc.
“Được!”
Bát Ca gật đầu, cho dù vốn có là một trăm thì cũng còn lời bốn chục, vẫn rất lãi.
“Cô gái à, còn một chuyện này nữa, Hà Pháp Thắng đã chết vào bốn ngày trước rồi.”
Bát Ca vừa nói, vừa thầm quan sát.
“Chuyện tốt đấy!”
Đường Niệm Niệm không có chút biểu cảm nào, bình tĩnh nhấp một ngụm trà, còn cầm miếng bánh trứng lên ăn.
“Đúng vậy, tên súc sinh này chết cũng chưa hết tội!”
Bát Ca vội vàng phụ họa, trong lòng lại phục sát đất, nhìn tố chất tâm lý cỡ vậy, chắc chắn là thiên kim của lão đại Phủ Đầu Bang, từ nhỏ đã cầm đao cầm súng, mạng sống luôn cận kề cái chết, nếu không sẽ không thể có được lòng can đảm như vậy.
Dọn máy làm vớ xong, Đường Niệm Niệm cũng uống hết trà, thoăn thoắt đứng dậy.
“Bốn ngày sau sẽ đưa tới!”
Đường Niệm Niệm lái xe rời đi.