Trận mưa này kéo dài tận hai ngày.
Sáng sớm thức dậy là đã có thể nghe thấy tiếng nước mưa chảy lộp bộp trên mái ngói hiên nhà, Ngọc Kinh Viên ít có khách đến, yên tĩnh hiếm có.
Lê Phi Phàm ngồi đối diện với Thịnh Hòa ở hành lang trước cửa, hai người ngồi chơi cờ với nhau, cũng không phải là thể loại cao thâm gì, chỉ là cờ năm quân mà thôi.
Cô bé đi theo chị Lan đã lâu, cũng thích mặc sườn xám, chị Lan bèn bảo thợ may may riêng cho cô bé mấy kiểu sáng màu, khi mặc lên quả thật trông khá đoan trang và đẹp mắt.
Chỉ là tính tình cô bé này không tốt lắm.
“Sao anh lại đi lại nước cờ nữa rồi?” Thịnh Hòa trừng mắt nhìn Lê Phi Phàm, đặt lại quân cờ đen anh vừa cầm lên về vị trí cũ.
Lê Phi Phàm đã từng trải nghiệm kỹ năng khóc lóc của cô bé, không muốn chọc vào nên bèn nói: “Anh với Nhị gia chơi cờ, anh ấy cũng không nói gì anh, thôi nể tình em còn nhỏ tuổi, không chấp nhặt với em nữa.”
Thịnh Hòa nói với anh: “Anh đúng là một tay gà mờ.”
“Chẹp, học ở đâu đó, nói nghe như em có văn hóa lắm ý nhỉ?”
“Từng nghe thấy đó.” Thịnh Hòa cầm mấy viên cờ trong tay tung hứng, nhìn bàn cờ nói: “Chẳng phải hôm qua anh kéo Nhị gia chơi cờ cùng mình sao, tất cả mọi người trong sân đều nghe thấy Nhị gia nói anh như vậy đó.”
Lê Phi Phàm: “...”
Tổng cộng cũng chỉ có một lần như vậy thôi.
Lê Phi Phàm nói: “Đó là vì thời tiết không tốt nên anh kéo anh ấy đi gϊếŧ thời gian thôi, còn nữa cụm “tay gà mờ”
không phải dùng như vậy, em bớt nói linh tinh cho anh đi.”
“Em thấy rõ ràng là anh đang rảnh quá mà.” Thịnh Hòa nói.
Lê Phi Phàm thật sự rất nhàn rỗi, không phải ngày nào Hoắc Uẩn Khải cũng đến tập đoàn, Cao Thăng vừa trở về thì trợ lý cá nhân như anh hết việc để làm.
Thêm vào đó, hai ngày nay Hoắc Uẩn Khải vẫn luôn ở nhà nên Lê Phi Phàm cũng không ra khỏi cửa.
Hoắc Uẩn Khải nói anh câu cá không giỏi, Lê Phi Phàm bèn bày bàn cờ ra chơi với hắn. Anh vẫn luôn thua, sau đó cố chấp chơi thêm mấy ván nữa, Hoắc Uẩn Khải lại nói anh chơi cờ như gà mờ, còn để tất cả mọi người đều nghe được.
Lê Phi Phàm nhìn Thịnh Hòa: “Em có biết thứ gì hiếm có nhất trên thế gian này không?”
“Thứ gì?” Thịnh Hòa hỏi.
Lê Phi Phàm nói: “Thứ hiếm có nhất chính là sự nhàn rỗi mà em nói, hiếm lắm mới trộm được nửa ngày nhàn nhã trong cuộc đời đấy. Hiện giờ em còn nhỏ, chờ đến khi lớn rồi, em sẽ nhận ra trên thế giới này những chuyện khiến em muộn phiền sẽ càng ngày càng nhiều, đến lúc đó em sẽ hiểu anh đang nói gì.”
Thịnh Hòa nói: “Ý của anh là anh không vui à?”
Lê Phi Phàm khẽ gõ trán cô bé: “Anh đang dạy em là người phải biết hưởng thụ. Ví dụ như em đừng có ngày nào cũng ngồi chơi cờ năm quân chán òm này rồi tính toán thiệt hơn nữa, con gái phải dịu dàng một chút, cẩn thận sau này không gả đi được.”
Thịnh Hòa nắm một nắm cờ ném vào người anh.
Lê Phi Phàm thì nằm ngửa trên ghế bật cười.
Chị Lan và thím Lưu đi ngang qua, hai người nhìn nhau lắc đầu cười bất lực.
Thím Lưu đi thêm một đoạn nữa rồi nhỏ giọng nói với chị Lan: “Tôi nói này, sao tôi lại không thể hiểu nổi cậu Lê này nhỉ, tôi thấy hiện giờ Nhị gia đối xử với cậu ấy rất tốt, bên người cũng chẳng có ai nghiêm túc ngoài cậu ấy cả. Nếu như đổi lại là người khác, nói không chừng sẽ rất vui.
Nhưng tôi thấy kể từ khi Nhị gia vào ở trong Ngọc Kinh Viên cậu ấy vẫn luôn như vậy, dù Nhị gia có thái độ gì cậu ấy cũng rất thờ ơ.”
Chị Lan quay đầu lại nhìn.
Cậu thanh niên nằm trên ghế trêu chọc cô bé, nhưng thực ra nụ cười lại ngập tràn sự dịu dàng.
Người bây giờ và cái người lúc ban đầu mặc kệ hoàn cảnh xung quanh vẫn là cùng một người. Nhưng chỉ cần phát hiện ra địch ý, sự kiêu ngạo như đã thấm vào từng tấc trong xương tủy anh lại lộ ra, không chịu nhượng bộ và cũng sẽ không nhượng bộ. Ngoại hình hút mắt chỉ là một điểm nhấn, dù có hay không thì Lê Phi Phàm vẫn là Lê Phi Phàm.
Nhưng anh vẫn có chút thay đổi.
Có lẽ là vì thái độ của Nhị gia thay đổi, cũng có thể là vì người anh quen càng ngày càng nhiều, địa vị ở đây ngày càng vững vàng hơn.
Những lúc riêng tư, anh vẫn sẽ nở nụ cười ngọt ngào và dịu dàng như vậy.
Nhưng lúc này chị Lan lại thở dài, chị thu hồi lại tầm mắt, nói: “Chắc là cậu ấy chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rời khỏi đây bất cứ lúc nào rồi.”
“Rời khỏi đây á? Đi đâu?” Thím Lưu không có văn hóa, cả đời này làm giúp việc trong nhà họ Hoắc, già rồi cũng có nhà họ Hoắc phụ trách dưỡng lão, vậy nên thím Lưu không hiểu nổi tại sao trong hoàn cảnh này lại phải rời đi.
Thím Lưu nghĩ đến một khả năng, nhỏ giọng hỏi: “Ý cô là Nhị gia sẽ đuổi cậu ấy ra khỏi đây á? Không thể nào, trước đây có cái cậu Thư Dịch Khinh gì gì đó, quả thật mọi người còn lo lắng cho tương lai của cậu Lê, nhưng chẳng phải Hoắc phu nhân đích thân nói là không hề có chuyện liên hôn với nhà họ Thư rồi sao?”
Chị Lan mỉm cười bất lực: “Đương nhiên Nhị gia sẽ không đuổi cậu ấy ra khỏi đây, là tự cậu ấy đi.”
“Cậu Lê tự đi á? Tại sao cậu ấy lại muốn đi?”
Chị Lan nói: “Có lẽ là từ đáy lòng, cậu ấy cảm thấy mình không phải là người sẽ bị nhốt ở đây.”
Trước đây chị Lan từng lo lắng nên ngay từ đầu đã nói với Lê Phi Phàm là phải giữ vững sơ tâm.
Nhưng khi đi đến bước đường ngày hôm nay, chị nhận ra mình đã lo thừa rồi.
Anh rất thích hợp với nhà họ Hoắc, dù anh thể hiện ra mình ham tiền đến mấy, nhưng thật ra anh là một người rất khó bị danh lợi cám dỗ. Anh cũng rất khó bị cảm xúc và trái tim chi phối, ví như ngay từ đầu anh đã đặt mình ở vị trí nào thì dù hoàn cảnh và những người xung quanh có thay đổi, anh vẫn luôn giữ tỉnh táo.
Mọi người rất dễ có thiện cảm với anh.
Nhưng để bước vào trái tim của một người như vậy thì lại rất khó.
Thím Lưu lắc đầu: “Dù sao tôi cũng không hiểu, nhưng cô thử nhìn thái độ của những người xung quanh cậu ấy xem, hoàn toàn là thái độ đối với một chủ nhân khác của Ngọc Kinh Viên. Cậu Lê thà ngồi đấu khẩu với con bé Thịnh Hòa cũng không chịu dính dáng đến vấn đề quyền lực.”
“Những thứ thật sự liên quan đến quyền lực của nhà họ Hoắc, Nhị gia có cho cậu ấy cũng sẽ không nhận.” Nói đến đây chị Lan cũng cảm thấy có chút khó chịu: “Cậu ấy hả, dùng quyền lợi của mình để đối phó với mấy người không đứng đắn nhưng còn cảm thấy vui nữa cơ.”
Nói đến đây thím Lưu cũng bật cười: “Hôm nay hình như lại có một người nữa đến hả?”
“Cũng chỉ có mấy người có mắt không tròng mới làm ra những chuyện như vậy.”
Người mà chị Lan và thím Lưu nhắc tới, trên thực tế lúc Lê Phi Phàm đi theo Hoắc Uẩn Khải đã xử lý quen tay rồi.
Chỉ là vẫn luôn có kẻ muốn nhét người vào bên cạnh Hoắc Uẩn Khải.
Hiện nay Lê Phi Phàm rất nổi tiếng, ai cũng biết anh được Hoắc Nhị gia sủng ái, chỉ cần có anh ở đây, loại chuyện này rất ít khi xảy ra.
Mấy ngày này cũng chỉ có hai người chú ở dòng bên của nhà họ Hoắc, nghe nói là hồi còn trẻ đã di cư đến nước ngoài, là thương nhân Hoa kiều. Sau khi xuất ngoại mười mấy năm, cái đức hạnh kia ở trong xương vẫn không thay đổi, hiện giờ Hoắc Uẩn Khải đứng đầu nhà họ Hoắc, bọn họ muốn trở về thì chắc chắn phải lấy lòng hắn.
Chỉ có điều vỗ mông ngựa chẳng thành lại đi vỗ nhầm vó ngựa(*).
(*)Vỗ mông ngựa ý là nịnh nọt, nhưng vỗ nhầm vó ngựa ý là nịnh sai chỗ nên còn gây bực mình cho người được nịnh hơn Nhất quyết cứ cho rằng Lê Phi Phàm thổi gió bên tai làm hỏng chuyện của họ.
Hoắc Uẩn Khải đang uống trà trong phòng khách.
Hai người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh liếc nhìn nhau, có chút nóng ruột.
Thấy Hoắc Uẩn Khải vẫn còn thản nhiên uống trà, một người không nhịn được nói: “Uẩn Khải à, đàn ông kiểu gì cũng phải thành gia lập thất, năm tháng bọn chú phấn đấu vì Hoắc thị cùng bố của cháu vẫn còn như mới hôm qua, hiện giờ bố cháu đã qua đời lâu như vậy, bậc cha chú cũng cần lo lắng cho cháu thay ông ấy nhiều hơn.”
“Đúng thế.” Một người đàn ông trung niên khác nói: “Bọn chú vừa trở về đã nghe nói cháu bao nuôi một người đàn ông, chiều chuộng cậu ta lên tận trời để ai ai cũng biết, chuyện này sao có thể được.”
Hoắc Uẩn Khải chầm chậm đặt tách trà xuống, mỉm cười nói: “Cháu không ngờ là hai chú lại quan tâm đến đời sống cá nhân của cháu như vậy. Người trước đó quan tâm cháu như vậy là anh cả, hiện giờ anh ấy say xỉn cả ngày, không nghe ai khuyên cả, cháu cũng hết cách. Hai chú rảnh như vậy, chi bằng cũng đi khuyên anh ấy giúp cháu đi?”
Sắc mặt hai người đối diện nhất thời thay đổi.
Ai mà không biết Hoắc Kính bại trong tay Hoắc Uẩn Khải nên giờ đã trở thành một tên phế vật.
Những lời này rõ ràng là đang trách hai người họ lo chuyện bao đồng.
Hai người liếc nhìn nhau, một người tiếp tục nói: “À, thật ra bọn chú cũng biết hôm qua có chút đường đột, cô gái đó là người bên nhà mẹ đẻ của vợ chú, đàn bà ai nấy làm việc đều không thèm suy nghĩ. Uẩn Khải, cháu cũng đừng để trong lòng. Hôm nay ngoài việc đến xin lỗi cháu thì chú cũng có chuyện này muốn nhờ cháu giúp đỡ.”
Hoắc Uẩn khải không có phản ứng gì, chỉ thản nhiên nói: “Chú cứ nói.”
“Là thế này.” Người đàn ông đó nói: “Con trai một người bạn cũ của chú năm nay vừa tốt nghiệp, lần này trở về nước cùng bọn chú là muốn ở lại đây luôn, đang cần tìm một công việc thích hợp. Nhưng tìm tới tìm lui vẫn không hài lòng, nên chú mới nghĩ xem là liệu Uẩn Khải có bằng lòng dẫn nó theo không. Đứa bé này vừa lanh lợi vừa có năng lực, cháu không cần phải cho nó đãi ngộ đặc biệt gì, cho nó một cơ hội là được.”
Đúng lúc này, Lê Phi Phàm sải bước từ ngoài cửa vào.
Vừa vào anh đã nói: “Hiện giờ người Nhị gia muốn dẫn dắt hóa ra đều trông thế này, ít nhất cũng phải ngang ngửa với tôi chứ, nếu không thì quả là không trọng dụng nhân tài.”
Lê Phi Phàm trực tiếp đi thẳng đến bên cạnh Hoắc Uẩn Khải ngồi xuống.
Anh vắt chân nói với người ở phía sau: “Khâu Hổ, dẫn người vào đi chứ, để Nhị gia chúng ta ngắm thử xem.”
Khâu Hổ nhanh chóng dẫn một chàng trai vào.
Độ tuổi của chàng trai này không lớn lắm, dáng vẻ trông cũng tuấn tú.
Cậu ta khá là cứng cỏi, bị Khâu Hổ giữ chặt hai tay không giãy ra được nhưng vẫn không ngừng vặn vẹo, trong mắt đều là lửa giận.
Công bằng mà nói, đây là người chất lượng nhất trong số tất cả những người được đưa đến bên Hoắc Uẩn Khải mà Lê Phi Phàm gặp.
Anh mặc kệ hai người đàn ông trung niên đang tức giận trừng mắt nhìn mình, rót cho Hoắc Uẩn Khải một tách trà mới, nhướng mày nói: “Nhị gia xem xem cậu ta trông thế nào? Anh xem thử xem em có cần nhường chỗ cho người ta không?”
Hoắc Uẩn Khải nhìn anh với ánh mắt bất lực, nhưng giọng điệu vẫn bình thản: “Sao em lại đến đây?”
Lê Phi Phàm nhướng mày: “Em không đến thì chẳng lẽ cứ để những người này dâng người lên đến tận giường anh à?”
Cuối cùng cũng có một người đàn ông trung niên không nhịn nổi nữa, đứng dậy chỉ vào anh, cau mày nói: “Cậu chính là Lê Phi Phàm?!”
“Không biết phép tắc gì cả! Cậu coi đây là nơi nào!”
“Đương nhiên tôi biết đây là đâu.” Lê Phi Phàm hừ lạnh một tiếng: “Chỉ là không biết các vị đây cậy già lên mặt hay giấu đầu hở đuôi đây, không dâng được phụ nữ thì chuyển thành đàn ông, nói một cách hoa mỹ là con trai của bạn cũ, mấy người thật sự không để Lê Phi Phàm tôi vào trong mắt mà, coi tôi là gì hả? Mù hay gì?!”
Lê Phi Phàm nhấc chân đá văng chiếc ghế phía trước ra, trông có vẻ vô cùng tức giận.
Hai người đàn ông bị động tác của anh làm giật mình, hồi lâu không nói được lời nào, sau đó bị chọc tức đến mức đỏ mặt tía tai.
“Uẩn Khải!” Người đàn ông trung niên chỉ vào Lê Phi Phàm: “Cháu cứ để yên cho loại người không coi bề trên ra gì sao?”
“Ngại quá, hai chú.” Hoắc Uẩn Khải bình tĩnh uống trà: “Cháu quên mất không nói với hai người, tính khí của vị kia nhà cháu khá nóng này, hai chú thông cảm.”
“Cháu... Cháu...”
Hai người lắp bắp chữ “Cháu” nửa ngày trời cũng không nói được gì, sau cùng chỉ đành phất tay áo rời đi.
Lê Phi Phàm khịt mũi: “Chạy cũng nhanh đấy.”
Sau đó anh đứng dậy, bước từng bước đến trước mặt chàng trai trẻ tuổi kia.
Anh nâng cằm cậu ta lên, liếc trái ngó phải, mở miệng nói: “Cậu thật sự là con trai của bạn cũ gì gì đó của ông ta à, sao bọn họ lại tự mình chạy trước, mặc kệ cậu vậy?”
“Anh bỏ tôi ra!” Chàng trai hất cằm tránh khỏi anh: “Liên quan gì đến anh.”
Tính khí cũng nóng nảy phết nhỉ.
Chẳng qua chú ngựa hoang hung dữ vừa thấy ánh mắt của người đàn ông đang ngồi im lặng ở phía sau bèn sửng sốt rồi cúi đầu xuống.
Lê Phi Phàm nhìn phản ứng của cậu ta rồi quay đầu lại nhìn Hoắc Uẩn Khải.
Khâu Hổ ném cậu ta xuống đất.
Hoắc Uẩn Khải nhìn người đang ngã ngồi dưới đất nói: “Khâu Dương đúng không? Quay về nói với Tần Bách Dạ, nếu còn có lần sau thì đừng trách tôi không khách khí.”
Lê Phi Phàm ngẩn ra.
Chàng trai dưới đất lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn Hoắc Uẩn Khải cười nói: “Xem ra Nhị gia đã điều tra tôi rõ ràng rồi nhỉ, nếu như ngài đã điều tra được rồi, thì ngài Tần cũng có một câu nói muốn nhờ tôi gửi cho ngài. Hiện giờ Thư Dịch Khinh rất an toàn, ngài ấy sẽ chăm sóc cậu Thư cẩn thận. Ngoài ra ngài Tần cũng có ấn tượng sâu sắc với cậu Lê dù mới chỉ gặp mặt một lần, nghe nói cậu Lê có liên lạc với Tần Tiêu, ngài ấy nhờ tôi chuyển lời rằng ngài hãy quản người của mình chặt vào, đừng để vừa mới đánh mất một người lại mất tiếp người thứ hai...”
Chàng trai còn chưa kịp nói hết thì đã bị đá mạnh vào người.
Hoắc Uẩn Khải hiếm khi bừng bừng sát khí như lúc này, hắn nói với người đang liên tục ho khan trên mặt đất: “Vậy thì cậu cũng có thể cút về nói rằng hắn ta uy hϊếp nhầm người rồi. Lúc nào cũng nhìn chằm chằm người không nên nhìn, cẩn thận có ngày bị móc mắt ra.”
“Khâu Hổ, ném ra ngoài.”
“Vâng.”
Lê Phi Phàm nhìn cậu ta bị Khâu Hổ lôi đi, vẫn chưa kịp hoàn hồn lại từ khúc cua khét lẹt lúc nãy.
“Người của Tần Bách Dạ à?” Anh cau mày hỏi.
Hoắc Uẩn Khải vừa nghe đến tên người này đã nhăn chặt mày, nhất là những lời khiêu khích bảo hắn quản chặt Lê Phi Phàm, hắn nhất thời có cảm giác tức giận khi người của mình bị người khác nhắm đến.
Hoắc Uẩn Khải không thể hiện cảm xúc ra trước mặt Lê Phi Phàm, chỉ nói với anh: “Chẳng phải đã nói cậu không cần nhúng tay vào sao, cậu không đến tôi cũng có thể nhanh chóng giải quyết.”
“Đành chịu thôi, mới sáng sớm Thịnh Hòa đã nói tôi rảnh rỗi quá, có chuyện như vậy tôi phải đến tìm chút thú vui chứ.”
Lê Phi Phàm nhướng mày: “Chỉ là không ngờ người này lại là người của Tần Bách Dạ.”
Lê Phi Phàm thấy cảm xúc của Hoắc Uẩn Khải hơi đi xuống, anh nhìn hắn nói tiếp: “Chẳng qua quả thật trông cũng không đến nỗi nào. Ngoại hình như vậy cũng khá hiếm gặp, nếu ở trong hộp đêm cao cấp thì cũng thuộc loại hàng top đầu đấy.”
Hoắc Uẩn Khải nghe anh nói vậy thì nhướng mày: “Xem ra cậu Lê cũng biết nhiều phết nhỉ?”
Lê Phi Phàm lập tức phủ nhận: “Làm gì có chuyện đó, đừng đổ tội bừa bãi cho tôi.”
Cái danh tính tình hung dữ của Lê Phi Phàm cũng được truyền ra ngoài thông qua chuyện này.
Nói rằng anh hay ghen, chỉ cần phát hiện bên người Hoắc Uẩn Khải có người là sẽ có rất nhiều chiêu trò để xử đẹp người đó.
Có người nói rằng anh sai người đánh đập người ta tàn bạo, lại có người nói anh ném người đó vào một nơi sa đọa, còn có người nói anh hủy hoại khuôn mặt của người ta khiến người ta phải ra nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ.
Nói tóm lại anh là một nhân vật tàn nhẫn, không thể dây vào.
Lúc người đàn ông không thể dây vào này bị Hoắc Nhị gia sờ lên ngực, cả người không khỏi sửng sốt.
“Tôi nói này, ban ngày ban mặt anh định làm gì thế hả?”
Lê Phi Phàm cúi đầu nhìn Hoắc Uẩn Khải: “Giở trò lưu manh à?”
Hoắc Uẩn Khải ngồi đó bình tĩnh liếc anh một cái: “Vậy cậu có thể thử hô lên, gào khản cổ xem có ai đến không.”
Lê Phi Phàm cạn lời: “... Có thể đừng bất thình lình như vậy được không? Khiến tôi chẳng có đất dụng võ gì cả, người đi quyến rũ người khác như tôi không cần thể diện nữa à?”
“Đừng nói nhảm nữa.”
Một bàn tay của Hoắc Uẩn Khải để trên ngực anh, cảm nhận tiếng tim đập nơi lồng ngực, khẽ ấn một lúc sau đó bỏ tay xuống: “Kết quả kiểm tra lần trước có rồi.”
“Hử?” Lê Phi Phàm sửng sốt, không ngờ hắn sẽ nói cái này: “Kết quả thế nào?”
Hoắc Uẩn Khải ngước mắt lên: “Số liệu cho thấy cơ thể cậu bình thường, vấn đề tâm lý và cảm xúc cũng không phải là nguyên nhân gốc rễ.”
Vậy nên quả nhiên giấc mơ mới là vấn đề mấu chốt.
Không phải cơ thể anh có bệnh tiềm ẩn, cũng không phải là cảm xúc của anh cực đoan.
Lê Phi Phàm bình tĩnh tiếp nhận, dù sao bây giờ chuyện huyền học với anh mà nói còn nhẹ nhàng hơn việc cơ thể vốn có vấn đề.
Lê Phi Phàm gật đầu: “Tốt lắm, chờ đến một ngày nào đó tôi sẽ ra đường bày sạp xem bói để nuôi anh.”
Lê Phi Phàm thấy Hoắc Uẩn Khải vẫn luôn nhìn mình không nói gì.
“Sao thế?” Lê Phi Phàm hỏi.
Hoắc Uẩn khải như thể đang suy nghĩ gì đó, nửa phút sau mới cau mày nói: “Vì chuyện ông Tưởng nhắc đến lần trước nên tôi phải đi Liêu Thành một tuần. Vốn còn lo cho sức khỏe của cậu nên không định dẫn cậu đi, nhưng giờ thì cậu về sắp xếp hành lý đi, ngày mai xuất phát.”
Lê Phi Phàm nhướng mày: “Vì Tần Bách Dạ à?”
Hoắc Uẩn Khải nhìn anh: “Nhớ kỹ một điều, hắn ta nguy hiểm hơn Tần Tiêu.”