Xuyên Sách: Chim Sẻ Nhà Nhị Gia Thành Tinh Rồi

Chương 37




Ban đêm, Khâu Hổ đứng trong thư phòng của Hoắc Uẩn Khải, vừa đưa văn kiện trong tay cho hắn vừa nói: “Đây là những tư liệu có liên quan đến cậu Lê mà tôi điều tra được, chúng tôi cũng đã điều tra cả những nhân viên có tiếp xúc gần với cậu ấy ở nhà hàng nhưng không thấy có gì khác lạ.”

Hoắc Uẩn Khải đứng ở cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, hai giây sau hắn mới quay đầu lại, nhận lấy tư liệu tùy ý lật xem: “Không có gì lạ mới là khả nghi nhất.”

“Có cần điều tra nữa không?” Khâu Hổ hỏi.

Hoắc Uẩn Khải trầm ngâm hai giây: “Tạm thời không cần đào sâu thêm. Tìm hai người theo dõi cậu ta, đừng để xảy ra chuyện rồi tôi mới biết tin như tối nay.”

Khâu Hổ gật đầu: “Được.”

Lúc này thiết bị truyền tin của Khâu Hổ bỗng vang lên, anh ta lấy ra xem.

Sau đó nói: “Nhị gia, cuộc phẫu thuật của cậu Thành Dư Nam đã diễn ra thành công, trước mắt đã không còn nguy hiểm tới tính mạng.”
Hoắc Uẩn Khải ừ một tiếng: “Biết rồi.”

Khâu Hổ nghiêm túc nói tiếp: “Ngài định xử lý mấy người bị bắt tối nay thế nào? Bọn họ có liên quan đến vụ phá sản của Hoàn Trình, bây giờ lại muốn mạng của anh em nhà họ Thư. Tuy chúng ta đã tra được nhà họ Tần có lén tham gia vào nhưng cậu Lê đã báo cảnh sát rồi, khó mà giải thích được với cảnh sát.”

“Chặt mỗi kẻ một ngón tay rồi thả đi, cảnh sát muốn tra thì cho bọn họ tra, bắt được những kẻ đó chỉ là vấn đề thời gian.”

Khâu Hổ chần chờ: “Vậy thì…Thư thiếu gia bên kia không được an toàn lắm.”

Hoắc Uẩn Khải lạnh nhạt liếc sang.

Khâu Hổ cụp mắt, sửa miệng: “Sợ là cậu Lê cũng không an toàn.”

“Vậy thì nói với bọn họ rằng oan có đầu nợ có chủ, nếu không nhớ được lời này thì chặt mười ngón tay.”
Khâu Hổ nghiêm nghị đứng thẳng người: “Đã rõ.”

Hoắc Uẩn Khải rất ít khi làm như vậy.

Từ lúc còn trẻ hắn đã xử lý công chuyện chu toàn, rất hiếm khi tự mình ra tay.

Nhưng sâu trong người hắn vẫn chảy dòng máu của nhà họ Hoắc, Khâu Hổ đi theo hắn mấy năm nay cũng đã gặp chuyện như vậy vài lần.

Một năm gần đây nhà họ Thư liên tiếp xảy ra bao nhiêu chuyện, mà lần này Thư Dịch Khinh bất chấp tất cả để giúp Thư Hoài Hữu trốn thoát, còn làm liên lụy đến cả Thành Dư Nam và Lê Phi Phàm. Khâu Hổ biết, có lẽ đây là sự nhân từ cuối cùng mà Nhị gia dành cho Thư Dịch Khinh.

Cho nên mới xử lý chuyện đó mà không thèm kiêng dè ai như thế.

Còn Lê Phi Phàm, vị này đúng là không ra bài theo lẽ thường.

Nói anh là tình nhân nhỏ được Hoắc nhị gia bao dưỡng, anh lại không bám lấy hắn, bây giờ còn có sự nghiệp của riêng mình. Anh ta biết tổng giá trị của các hạng mục đầu tư của Lê Phi Phàm đã gia tăng, đã vượt qua đa số những nhà tư bản nhỏ. Hơn nữa anh còn chẳng bao giờ thất bại khi ra mặt đòi hỏi Nhị gia.
Nói anh là trợ lý bên cạnh hắn thì cũng không phải, bởi vì không phải ngày nào anh cũng đi theo Hoắc Uẩn Khải.

Đêm hôm khuya khoắt ra ngoài làm việc còn nhặt được Thành Dư Nam hơi thở thoi thóp.

Một người như vậy có thể ép Thư Dịch Khinh từng được Hoắc Uẩn Khải quan tâm vào thế khó xử, phải nói là bản lĩnh và vận may của anh đều rất lớn.

Mà Nhị gia cũng quái lạ, vừa đi điều tra về anh lại vừa che chở anh khắp nơi.

Không cần biết Hoắc Uẩn Khải có tâm tư gì với Lê Phi Phàm, Khâu Hổ- phòng tuyến bảo vệ cuối cùng của Hoắc Uẩn Khải- đã tính toán xong xuôi, anh ta sẽ phái thuộc hạ giỏi theo dõi nhất của mình đi theo Lê Phi Phàm, quá hợp lý.

Tóm lại phải quan tâm đến người Nhị gia xem trọng.

Hoắc Uẩn Khải vừa ra khỏi phòng làm việc để về phòng ngủ thì chợt thấy phòng kế bên vẫn sáng đèn.
Trong một buổi tối hỗn loạn như vậy, Thành Dư Nam thì dạo một vòng quanh quỷ môn quan, Lê Phi Phàm lại mang thương tích trở về, không chỉ có chị Lan sốt ruột trắng cả mặt mà ngay cả chú Phúc quản gia cũng bóng gió nhắc nhở anh sau này không được ra ngoài một mình vào buổi tối như thế nữa.

“Chỉ là trùng hợp thôi.”

Lê Phi Phàm tựa ở đầu giường nhìn chị Lan mãi không đi ngủ, bất đắc dĩ nói: “Chị cứ nghĩ thế này đi, có lẽ Diêm Vương gia không muốn mạng của Thành Dư Nam nên không thu anh ta, vừa khéo hôm nay em lại ra ngoài nên mới gặp được. Kể cả hôm nay em có ra ngoài hay không thì kết quả vẫn như thế. Chị xem, tất cả đều là số mệnh rồi.”

“Số mệnh cái gì mà số mệnh!” Chị Lan chọc trán anh.

Chị quấn áo choàng trên người, ngồi ở mép giường anh hạ giọng hỏi: “Chị nghe nói thật ra đám người kia muốn tìm người nhà họ Thư đúng không?”
Lê Phi Phàm gật đầu, có chút bất ngờ: “Chị ở trong nhà cả ngày, sao lại biết được?”

“Chị cũng không biết nhiều.” Chị Lan tức giận nói: “Trước kia chị chỉ thấy cậu chủ nhỏ nhà họ Thư ngây thơ quá mức, chưa chắc đã thích hợp với nhà họ Hoắc. Từ khi cậu tới, tất cả mọi chuyện xảy ra với cậu đều liên quan đến Thư Dịch Khinh, bây giờ nhìn lại, đúng là âm hồn không tan mà.”

Lê Phi Phàm cười rung cả hai vai.

“Thư Dịch Khinh cảm thấy em là âm hồn không tan mới đúng chứ.”

Anh phá hủy tiền đồ sáng lạn, cuộc sống vô tư của cậu ta, khiến quãng thời gian huy hoàng cuối cùng của cậu ta xuất hiện một đống vật cản từ trên trời rơi xuống.

Lê Phi Phàm nghĩ, lúc cậu ta trốn đông trốn tây với Thư Hoài Hữu chắc cũng thấy cuộc đời này đầy bão tố lắm.

Anh cũng hiểu ra một chuyện từ vụ của Thành Dư Nam.
Có nhiều chuyện, dù anh có vô tình hay cố ý thì nó vẫn sẽ thay đổi.

Hoắc Thất không nghe lời Hoắc Kính để đối phó chú hai của mình, Thành Dư Nam trời xui đất khiến được thay đổi kết cục, may là anh ta gặp anh nên mới có hy vọng sống sót. Anh không biết tất cả những người mình quen có đi đến cuối quyển sách này được không, nhưng mọi thứ đều có thể thay đổi.

Cho nên chỉ có mỗi anh sao?

Không thể chủ động thoát khỏi thân phận này, chẳng lẽ bởi vì anh là người xuyên sách?

Lê Phi Phàm hơi ngơ ngẩn.

Chị Lan đột nhiên đứng dậy gọi một tiếng: “Nhị gia.”

Lê Phi Phàm ngẩng đầu bèn thấy một người đang bước vào.

Hoắc Uẩn Khải đưa áo khoác trong tay cho chị Lan, chị nháy mắt ra hiệu với Lê Phi Phàm rồi chủ động lui ra.

Lê Phi Phàm tựa ở đầu giường, nhìn Hoắc Uẩn Khải nói: “Mỗi lúc như thế này, mọi người sẽ cho là anh đến đây để qua đêm với tôi, ai nấy đều ám chỉ muốn tôi phô hết kĩ năng, mà đâu ai ngờ Nhị gia của chúng ta lại là chính nhân quân tử, từ đầu tới chân viết bốn chữ “hiên ngang lẫm liệt”.”
Hoắc Uẩn Khải ngồi xuống bên cạnh anh, nhẹ giọng nói: “Cậu có ý kiến với tôi?”

“Nào dám.”

“Trên đời này có cái gì cậu không dám.”

“Nhìn xem, rõ ràng anh mới là người có ý kiến với tôi, trên đường trở về mặt anh cứ xị ra.”

Hoắc Uẩn Khải nhìn anh: “Tôi sai à?”

“Không, không, đều là lỗi của tôi.”

Cuộc đối thoại loạn tùng phèo, cãi nhau không ra cãi nhau, chủ đề cũng không có chủ đề.

Nhưng bọn họ đều hiểu rõ ý đối phương là gì.

Ánh mắt Hoắc Uẩn Khải nhìn qua tủ đầu giường, hắn bưng bát thuốc đen sì đặt trên mặt tủ đưa cho anh: “Đây là chén thuốc lúc trước Chúc lão sắc cho cậu, lúc ra ngoài cậu quên uống, tôi bảo phòng bếp hâm lại, để thêm lúc nữa là sẽ nguội mất.”

Lê Phi Phàm nhìn bát thuốc trước mặt, một mùi thuốc bắc đậm đặc phả vào mặt.


Anh ghét bỏ ngửa đầu về sau.

Hoắc Uẩn Khải lại bưng gần tới.

Miệng chén chạm vào môi anh, Lê Phi Phàm đưa tay chặn lại, thỏa hiệp nói: “Được rồi, để tôi tự uống.”

Anh vội nuốt hai ngụm xuống bụng, phải che miệng lại mới không nôn ra ngoài.

Hoắc Uẩn Khải rót cho anh một cốc nước, nhìn anh uống hết, sau đó nhận lấy cái cốc không để về chỗ cũ: “Thành Dư Nam thoát khỏi nguy hiểm rồi.”

Lê Phi Phàm hơi dừng lại: “Nhanh vậy sao?”

“Phẫu thuật hơn bốn tiếng, bây giờ là năm giờ sáng rồi.”

Lê Phi Phàm không nhận ra rằng đã qua một đêm.

Nhưng biết Thành Dư Nam đã giữ được tính mạng, anh cũng mừng cho anh ta.

Giống như Lê Phi Phàm đã nói với chị Lan vậy, tất cả đều là ý trời.

Bọn họ nhìn nhau nửa phút không nói gì.

Hoắc Uẩn Khải sờ sờ cánh tay đang băng bó của Lê Phi Phàm, đứng dậy nói: “Nghỉ ngơi đi.”
“Từ từ.” Lê Phi Phàm đột nhiên mở miệng gọi hắn lại.

Hoắc Uẩn Khải quay đầu lại, Lê Phi Phàm dừng khoảng hai giây mới nói: “Nhị gia, tôi thừa nhận chuyện của Thành Dư Nam là tôi chưa nói hết cho anh, bởi vì một vài điều tôi nói nghe như đang bịa ra vậy, nhưng tôi vẫn mong anh hiểu rằng tôi giấu anh không phải vì ích kỷ.”

Hoắc Uẩn Khải nhìn anh chốc lát.

Trời mới rạng sáng, cả thế giới đều tĩnh lặng.

Kể cả căn phòng này.

Lê Phi Phàm đột nhiên nghiêm túc khiến Hoắc Uẩn Khải cũng phải nghiêm túc theo.

Chẳng ai biết trong đầu Hoắc Uẩn Khải đang nghĩ gì, hắn trầm ngâm: “Cậu từng nói?”

Hắn chợt nhớ ra: “Là đại tiên kia báo mộng cho cậu?”

Mặc dù Lê Phi Phàm đã thấy nhiều lần, nhưng anh vẫn phải kinh ngạc với tư duy nhạy bén của người này.

Lê Phi Phàm chậm rãi gật đầu: “Chị Lan nói anh không tin chuyện tâm linh, nói thật, trước kia tôi cũng chẳng tin mấy chuyện ấy, nhưng nếu tôi nói thấy Thành Dư Nam xảy ra chuyện như thế trong mơ thì anh có thấy buồn cười không?”
Mặt Hoắc Uẩn Khải không rõ cảm xúc, hắn chỉ hỏi: “Lần trước chuyện ở nhà hàng, cậu cũng biết trước?”

“Đúng thế.”

“Thế sao tự dưng lại muốn nói?” Hoắc Uẩn Khải hỏi.

Lê Phi Phàm tựa đầu vào tường, nhìn Hoắc Uẩn Khải rồi nói với giọng bình tĩnh: “Thật ra cũng không có gì, thứ nhất là tôi không muốn chúng ta nghi ngờ lẫn nhau, vì điều này vi phạm hợp đồng lúc đầu tôi đã kí với anh. Thứ hai là sau khi thấy Nhị gia, tôi đã suy nghĩ cẩn thận một chút, hơn nữa tôi phát hiện ra mình không giỏi nói dối.

Mà trước nay tôi lại rất tin tưởng Nhị gia, kể cả đây là chuyện mà tôi vốn thấy không nên nói ra.”

Chuyện của Thành Dư Nam khiến anh phát hiện ra cốt truyện đã lệch khỏi hướng ban đầu.

Nhân vật không còn đi theo hướng cũ, kết cục cũng có khả năng thay đổi.
Chẳng ai xác định được vai chính có thể bên nhau hay không, kể cả cốt truyện không đổi thì việc anh có thể thoát khỏi thân phận chim hoàng yến, thoát khỏi cái chết hay không cũng là một ẩn số.

Anh đã và đang tham gia vào cốt truyện, nếu theo tư duy ban đầu, xảy ra chuyện đột ngột như vậy thì anh chỉ có thể bị động chịu đòn.

Về phần vì sao anh lại lựa chọn không lừa gạt Hoắc Uẩn Khải mà là nói rõ ràng với hắn… Vì hắn là Hoắc Nhị gia. Anh tự coi mình là người xâm nhập nên không nhúng tay vào mọi thứ, chỉ cần đi theo Hoắc Uẩn Khải là có thể đạt được điều anh muốn, mà bản thân anh cũng sẽ không bị cuốn vào cuộc đấu đá ấy và chết như nguyên thân.

Nhưng thực tế, nhân vật này của anh mà không làm gì đã là một biến số lớn.

Anh có cảm giác ngày nào đó trong tương lai mà mình nói ra những lời hoang đường như “thế giới này thực ra là một quyển sách” thì chắc người duy nhất trên đời không cảm thấy anh bị điên sẽ là Hoắc Uẩn Khải.
Quả nhiên, Hoắc Uẩn Khải không làm anh thất vọng.

Hắn không bảo Lê Phi Phàm bịa đặt cũng chẳng nói anh đầu óc có vấn đề.

Hắn chỉ đứng ở cửa nhìn chăm chú Lê Phi Phàm vài giây, sau đó nói: “Mặc dù những lời cậu nói không nằm trong suy đoán của tôi, nhưng cậu rất nghiêm túc nên tôi tin tưởng cậu.”

Lê Phi Phàm thở phào nhẹ nhõm.

Hoắc Uẩn Khải còn có thể suy một ra ba: “Lúc trước tim cậu đập nhanh là do gặp ác mộng, vì thế vấn đề nhịp tim nhanh thật ra là có liên quan đến những cảnh cậu có thể thấy trong mơ đúng không?”

Chỉ cần bạn để lộ một lỗ hổng trước mặt hắn, hắn cũng có thể đào xới hết ngọn nguồn của nó lên.

Lê Phi Phàm lười nói dối bèn gật đầu.

“Chắc là vậy?”

“Chắc là?”

Lê Phi Phàm xấu hổ: “Bởi vì thật sự tôi cũng không dám chắc về điều này.”
Hoắc Uẩn Khải gật gật đầu: “Biết rồi, ngủ đi.”

Nói xong hắn quay người đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng lại.

Lê Phi Phàm lại ngồi thêm mười phút, thật ra trong đầu anh lại trống rỗng.

Giống như khi chia sẻ bí mật với người khác, thoải mái thì chưa thấy đâu, chỉ thấy sự hoài nghi trước nay bị đè nén dưới đáy lòng trồi lên, lại nhớ đến biểu cảm của Hoắc Uẩn Khải khi nói hai từ “đã biết” kia, anh cảm thấy dường như tất cả đều không phải chuyện lớn.

Anh cho rằng Hoắc Uẩn Khải mà biết chuyện thì sẽ có chút thay đổi gì đó.

Nhưng thực tế, không có gì thay đổi cả.

Bệnh nhân Lê Phi Phàm đi làm với hắn mà bận bù đầu.

Cao Thăng đi công tác, Khâu Hương tạm thời đang mở cuộc họp ở thành phố bên cạnh.

Lê Phi Phàm gần như thay thế vị trí của Cao Thăng, phải ôm đồm bao nhiêu là việc.
“Cho hỏi, tôi là con lừa à?” Giữa trưa, Lê Phi Phàm vừa tiếp khách thay Hoắc Uẩn Khải, nói đến nỗi miệng lưỡi đều khô. Cát Tùng lại ôm một đống văn kiện để trước mặt anh, ra hiệu cho anh ký tên.

Lê Phi Phàm nới cà vạt ra một chút, phẫn nộ nói: “Sao lại yêu cầu tôi ký mấy loại văn kiện này?”

Cát Tùng trưng vẻ mặt vô tội: “Trước kia mấy văn kiện này đều do trợ lý Cao xử lý, bây giờ anh ấy không ở đây nên Hoắc tổng bảo phải tìm anh.”

“Má.” Lê Phi Phàm xắn tay áo lên, còn có thể thấy băng vải màu trắng mờ mờ quấn ở cánh tay. Anh vừa cầm văn kiện trên bàn vừa mở nắp bút: “Hôm nay tôi muốn rút lại lời lúc trước đã nói với Cao Thăng về thân phận trợ lý của anh ta, thật sự đây không phải việc mà con người có thể làm.”

Lúc đầu Cát Tùng còn dạy dỗ anh này kia.
Mà chưa trôi qua bao lâu, bây giờ cậu ta đã sợ như chim cút, im re không dám nói câu nào.

Lê Phi Phàm: “Bao giờ Cao Thăng trở về?”

Cta Tùng nhỏ giọng: “Anh ấy vừa mới đi, ít nhất cũng phải nửa tháng nữa mới về được.”



Lê Phi Phàm: “...”

Cứ tưởng anh ta từ chức rồi.

Đến tận buổi chiều, lúc đang ngồi trên xe rời khỏi công ty với Hoắc Uẩn Khải, ý nghĩ này vẫn quẩn quanh trong đầu anh.

Kết quả chiếc xe lại rẽ vào bãi đỗ xe ở bệnh viện.

“Đến đây làm gì vậy?” Lê Phi Phàm vẫn chưa kịp phản ứng.

Hoắc Uẩn Khải đi vào bên trong bệnh viện: “Thành Dư Nam tỉnh rồi, người cậu cứu một mạng mà cậu cũng không có ý định đi thăm sao?”

Bước chân Lê Phi Phàm khựng lại.

Hoắc Uẩn Khải quay đầu: “Làm sao?”

“Hay là tôi không đi thì hơn.” Lê Phi Phàm nói có sách mách có chứng: “Tôi chẳng cần anh ta cảm ơn, tôi cứu anh ta vì không muốn mình cắn rứt lương tâm thôi, chẳng liên quan gì đến anh ta.”
Lê Phi Phàm vừa nói xong thì nhìn thấy một người đang lưỡng lự ở cửa bệnh viện.

Có lẽ do thấy anh nhìn quá chăm chú nên Hoắc Uẩn Khải cũng ngó về phía ấy.

Thư Dịch Khinh vừa quay đầu lại thì thấy bọn họ, ý nghĩ đầu tiên là muốn trốn đi, sau đó mới khựng lại, giả vờ ung dung bước tới.

Cậu ta không còn dáng vẻ giả tạo như lần Lê Phi Phàm gặp ở quán bar, mặc dù sắc mặt thoạt nhìn không tốt lắm, nhưng ngược lại trông càng thêm yếu ớt đáng thương.

“Anh hai.” Cậu ta đứng trước mặt Hoắc Uẩn Khải, nhỏ giọng gọi.

Hoắc Uẩn Khải: “Tới thăm Thành Dư Nam à?”

Thư Dịch Khinh nhỏ giọng vâng một tiếng, không ngẩng đầu lên.

Hoắc Uẩn Khải cũng chưa nói đến cái khác, chỉ nói: “Cậu nên cảm thấy may mắn vì Thư Hoài Hữu bị cảnh sát bắt, nếu không phải lúc ấy có Thành Dư Nam, kết cục như thế nào chính cậu biết rõ. Bây giờ cậu ta đã tỉnh, muốn thăm thì đi lên thăm, tầng 5 khu lưu trú.”
Có vẻ Thành Dư Nam chưa kể việc Thư Dịch Khinh bỏ anh ta lại và chạy mất.

Hoắc Uẩn Khải cũng chưa biết chuyện ấy.

Vành mắt Thư Dịch Khinh đỏ lên, cậu ta có chút hoảng loạn: “Em…Em thấy rất có lỗi, em sợ anh Dư Nam sẽ trách em.…Anh hai…em, em còn chưa sẵn sàng, em sẽ đến thăm anh Dư Nam sau.”

Hoắc Uẩn Khải cau mày: “Cũng không biết nói cảm ơn cậu ta? Vì cậu mà suýt chút nữa cậu ta đã mất mạng, lần sau của cậu là muốn tham gia lễ truy điệu của cậu ta?”

Đôi mắt Thư Dịch Khinh càng đỏ hơn, tựa như đang sợ hắn.

Cậu ta nhỏ giọng nức nở: “Anh hai, em…em thực sự không cố ý.”

Hoắc Uẩn Khải nhíu chặt mày, không đáp lời Thư Dịch Khinh mà đi thẳng vào bệnh viện.

Cuối cùng Lê Phi Phàm vẫn quyết đoán chọn đi thăm Thành Dư Nam thay vì ở lại đây cùng Thư Dịch Khinh.

Thành Dư Nam nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt, Trì Cận đang ở cùng anh ta.
Người đã tỉnh nhưng chưa cử động được.

Biết được hai người đến thăm, Thành Dư Nam chớp chớp mắt, cố gắng nhìn về phía Lê Phi Phàm, mở miệng khàn giọng nói: “Lê Phi Phàm, cảm ơn, cũng cảm ơn vì anh đã đến thăm tôi.”

Lê Phi Phàm nhìn đầu của anh ta bị quấn băng như cái bánh chưng, mặt mũi cũng sưng vù.

Thoạt nhìn đáng thương hơn lúc bị đánh rất nhiều.

Lê Phi Phàm không nhận nổi lời cảm ơn này, anh nói: “Đừng cảm ơn tôi, hãy cảm ơn vì anh có mạng lớn ấy.”

“Lúc cậu đánh nhau với người ta, tôi cũng biết.” Thành Dư Nam nói chuyện có chút khó khăn, nhưng vẫn kiên trì nói: “Nếu không có cậu, tôi cũng chẳng sống được.”

Lê Phi Phàm nhìn về phía Hoắc Uẩn Khải, ra hiệu hắn nói mấy câu.

Từ lúc vào phòng bệnh đến giờ, Hoắc Uẩn Khải chưa nói câu nào, lúc này hắn đang dựa bên cửa sổ, lơ đi ánh mắt của anh.
Trì Cận đứng cạnh đang nói một chút về tình huống của Thành Dư Nam cho hắn.

Đúng lúc ấy, Thư Dịch Khinh bước vào.

Cậu ta đứng ở cửa, thấy bên trong phòng có mấy ánh mắt bắn về phía này bèn khựng lại đôi chút, sau đó vẫn chậm rãi đi vào.

Cậu ta đứng ở mép giường của Thành Dư Nam, nhỏ giọng khóc: “Anh Dư Nam.”

Thành Dư Nam trước nay luôn chiều chuộng Thư Dịch Khinh lại chẳng phản ứng gì.

Trì Cận không rõ chuyện, anh ta nói với Thư Dịch Khinh: “Dư Nam vừa mới phẫu thuật xong, bây giờ vẫn chưa cử động được.”

Thư Dịch Khinh nhìn thoáng qua Trì Cận rồi lại nhìn về phía Thành Dư Nam.

“Thật xin lỗi, anh Dư Nam.” Thư Dịch Khinh nói với giọng nức nở: “Em thật sự muốn gọi điện cho anh, nhưng em và anh trai…Cũng may bọn em gặp cảnh sát giữa đường nên anh không bị làm sao.”
Thành Dư Nam nói bằng giọng khàn khàn: “Đúng vậy, anh không có việc gì.”

Sau đó nói tiếp: “Em về đi, lần sau không cần đến nữa.”

Thư Dịch Khinh nhìn Thành Dư Nam, tủi thân nói: “Anh Dư Nam…Em biết anh trách em.”

“Anh sẽ không trách em.” Thành Dư Nam nói: “Đó là sự lựa chọn của anh, nhưng anh cũng chỉ có thể giúp em đến đây thôi, em hiểu chứ?”

Thư Dịch Khinh khóc đến nỗi nước mắt tèm lem, thoạt nhìn rất đau lòng.

Trì Cận trưng vẻ mặt không hiểu chuyện gì nhìn Lê Phi Phàm và Hoắc Uẩn Khải.

Có lẽ là do sắc mặt của Lê Phi Phàm quá bình tĩnh nên Hoắc Uẩn Khải cũng liếc anh một cái.

Thật ra trong lòng Lê Phi Phàm vô cùng bình tĩnh.

Trải qua một phen sinh tử trước mặt, mặc dù Thành Dư Nam không nói trắng ra nhưng cũng không phải là không thu hoạch được gì.

Ít nhất Lê Phi Phàm đã không còn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay cái của anh ta nữa.
Thư Dịch Khinh khóc mãi.

Nhưng dường như hôm nay không có ai trong phòng bệnh muốn an ủi cậu ta, cuối cùng cậu ta phải ngừng khóc, cả người như chết lặng.

“Anh muốn đuổi em đi ư, anh Dư Nam?” Cậu ta ngơ ngác hỏi một câu.

Thành Dư Nam không nói gì.

Thư Dịch Khinh nhìn tất cả mọi người trong phòng, cuối cùng ánh mắt lại phóng thẳng đến chỗ Lê Phi Phàm.

Trong phút chốc, cậu ta như tìm được cái cớ để chất vấn về sự xa cách của Thành Dư Nam. Cậu ta nhìn sang Lê Phi Phàm: “Anh Dư Nam, em nhớ rõ lúc trước anh bị anh ta đánh bầm tím mặt mày, mà bây giờ anh ta vẫn có thể đến đây, thì tại sao anh không thể tha thứ cho em?”

Dù Trì Cận chẳng hiểu đầu đuôi ra sao nhưng vẫn quyết đoán nói ra: “Cậu không biết rằng Lê Phi Phàm đã cứu Dư Nam sao?”

Thư Dịch Khinh chậm chạp quay người lại, tưởng mình nghe lầm: “Anh nói…Cái gì?”