Xuyên Qua Mạt Thế Mãi Mãi Là Nữ Phụ

Chương 6: Đến đón người




Hôm nay là ngày thứ bảy kể từ khi mạt thế tiến đến, tòa chung cư cũng đã được thanh lí sạch sẽ bọn họ có thể an tâm phần nào rồi.Lúc này từ đằng xa nghe tiếng xe không ngừng truyền đến, hàng rào của chung cư bị tông đến hỏng.

Ba chiếc xe việt dã kiểu quân đội đỗ trước cổng của chung cư, một đám người mặc đồ quân nhân bước xuống.Vì tiếng động cũng thu hút khoảng mười con zombie, nhưng với thân thủ của đám người nọ đã nhanh chóng giải quyết.

Bảy quân nhân kia bước vào bên trong chung cư, đám người còn sống liền được một trận nhốn nháo cả lên.Lúc này ba người Lâm Hiểu Huỳnh đang đi tắm, vì sao nguồn nước đã cạn nhưng bọn họ vẫn có thể có nước để tấm à.

Đây là do Lâm Hiểu Huỳnh với kinh nghiệm coi phim phong phú, khi vừa xảy ra dị biến đã lấy đồ đựng nước.Do đó bọn họ vẫn có thể nhính ra chút nước để tắm, ít nhất là sẽ không để bản thân quá dơ đi!.

Vì tính chậm chạp mà cô tắm sau cùng nhất, đang lúc Lâm Hiểu Huỳnh vừa ra khỏi nhà tắm thì cửa nhà bị người phá tung.Làm cho cô giật cả mình, Lâm Hiểu Huỳnh chạy ra sảnh xem sau.

Chết tiệt, không nhìn còn vui đi vừa nhìn liền gặp người quen, vô cùng quen luôn chồng cũ của cô đại lão của truyện!.

" Chú Lâm nhờ tôi đến đón mọi người " Sở Trí Tu đang nói chuyện với Tư Niệm.

Hắn nghe thấy tiếng động cùng tiếng hít khí của anh em mình thì ngước lên nhìn.Vừa thấy hắn liền nhíu chặt mày, này vợ cũ của hắn cũng thật biết hưởng thụ, mạt thế đến nhưng cô ở nhà vẫn ăn mặc rất mát mẻ.

Áo hai dây quần sọt cơ đấy! thật là đẹp quá ha!.

Sở Trí Tu liếc nhìn mấy anh em của mình, mặt lạnh nói " nhìn cái gì?"

"..." đám anh em biết điều quay chỗ khác.

Cuối cùng sau khi hơn bảy năm hai người li hôn gặp nhau là mạt thế, cũng chẳng có câu chào lịch sự.Sở Trí Tu gặp cô là ném nguyên cái áo khoác của mình vào người Lâm Hiểu Huỳnh.

Lâm Hiểu Huỳnh lại đáp lời cảm ơn của hắn là một cái liếc xéo, thật là đa tạ quá đi.Anh đây là chê tôi ăn mặc không thuần phong mỹ tục, bại hoại nên nhìn không nổi ném áo vào người tôi vậy đó hả.



" mặc vào " Sở Trí Tu nhàn nhạt nói.

" ha ha tôi vô cùng biết ơn và cảm tạ lòng tốt của anh nha " Lâm Hiểu Huỳnh nhếch mép cười.

"..." Sở Trí Tu không thèm quan tâm đến cô.

"..." đám anh em đi cùng, bản lĩnh cô gái này quá xuất sắc có thể lên mặt với lão đại mà không bị đánh!.

" đứa bé này?" Sở Trí Tu nhìn Tiểu Bình An đứng sau lưng cô nhíu mày, đứa bé này nhìn vô cũng giống hắn.Sở Trí Tu không ngu đến mức không biết đây là con hắn.

" Bánh bao giới thiệu đi " Lâm Hiểu Huỳnh chán ghét hắn nói.

" Lâm Bình An, con ruột của Lâm Hiểu Huỳnh " Cậu bé chậm rãi nói, còn thêm vào một chữ ' ruột'.

" con tôi?" Sở Trí Tu nhíu mày nói.

" chứ anh đui hay gì? nhìn không thấy giống nhau à.Đi xét nghiệm người ta còn đánh cho " Lâm Hiểu Huỳnh khinh bỉ nói.

" à hay anh nghĩ tôi tự sinh mình ên, nghe bảo anh làm thiếu tướng nhưng sao ngu vậy? " Lâm Hiểu Huỳnh làm biếng nói chuyện cùng, vừa nhìn thấy liền bực mình.

"..." chết tiệt, cô gái này chửi lão đại nghe đã cái tai quá đi mất thôi!.

" Tiểu Huỳnh có chuyện gì vậy?" Cố Tư Phàm nhìn thấy phía dưới có xe việt dã, biết có người đến đây nên lo lắng mà chạy xuống đây tìm cô.

" a anh Phàm không có gì đâu, đây là người mà người nhà em cùng Tiểu Niệm nhờ tới đón bọn em thôi " Lâm Hiểu Huỳnh cười nói, khác hẳn thái độ khi nói chuyện cùng Sở Trí Tu.

" anh muốn đi cùng tụi em không? đến căn cứ Thủ Đô " Lâm Hiểu Huỳnh hỏi.



" ừm, được " Cố Tư Phàm cười nhẹ nói.

"..." Sở Trí Tu nhìn liền gai con mắt, cả người cũng lạnh xuống mấy phần, trực giác cho hắn biết tên này không đơn giản.

" Tiểu Huỳnh..." Hắn vừa mở miệng gọi cô đã bị Lâm Hiểu Huỳnh nhìn lại.

" cái giề, có rắm thì thả không thì thôi " Cô hằng hộc nói.

Tư Niệm cùng đám người vừa ăn bánh vừa theo dõi, tình tiết drama trong các câu chuyện cẩu huyết vừa nhìn liền biết tình tay ba chặc chặc, thật bổ phổi quá hữu ích luôn.

" khi nào xuất phát " Lâm Hiểu Huỳnh đang thu dọn đồ đạc hỏi.

" hai tiếng sau liền rời khỏi " Sở Trí Tu nói xong liền đi lại muốn xách hành lý phụ cô.

" cách xa tôi một chút, Để Tiểu Tuệ Nguyệt của anh biết khéo tôi bị đánh ghen " Lâm Hiểu Huỳnh hừ lạnh, giựt lại ba lô mà đeo lên người.

" mẹ con cầm tiếp người " Lâm Bình An chạy lại nói.

" con cầm cái này đi bánh bao nó nhẹ " Cô đưa túi lương thực cho con trai nhỏ nói.

"..." Sở bị hất hủi Trí Tu, im lặng không biết nói gì.

Hắn biết cô hận mình, bản thân cũng biết mình rất tra.Chỉ là con cũng có rồi, còn lớn như vậy nữa, Sở Trí Tu hơi cảm thấy mình có chút thất bại không biết nói.

Đang muốn bắt chuyện cùng con trai, bồi đắp tình cảm nhưng khi vừa muốn mở lời, thì hắn bắt gặp ánh mắt khỉnh bỉ cùng chán ghét của thằng bé.Tốt! giống y như Lâm Hiểu Huỳnh nhìn hắn luôn, xong rồi mất cả vợ lẫn con là có thiệt!.