Xuyên Qua Mạt Thế Mãi Mãi Là Nữ Phụ

Chương 24: Đáng lắm




Dạo này Lâm Hiểu Huỳnh cảm thấy cơ thể không khỏe lắm, ngẫm nghĩ thuốc cũng chỉ đủ uống nữa tháng nữa thôi.Không lẽ bản thân sống được thêm nữa tháng rồi ngủm? chết lãng xẹt vậy luôn hả ta.

Không được cô phải nghĩ cách thôi, lần này đi tranh thủ nhìn xem một chút coi có thuốc giống cô đang uống không?.Hay là nhớ lại một chút cốt truyện, xem nhân vật nào vai trò là bác sĩ ở phân đoạn này.

Lâm Hiểu Huỳnh thật sự đau đầu mà, cô là bệnh tim bẩm sinh nên rất khổ sở.Nếu không ương thuốc duy trì thì có thể phát bệnh bất cứ lúc nào.Phương án trên kia nếu như cô tìm được thuốc nhưng uống tầm bậy, không đúng loại lại sốc thuốc chết không chừng a.

Tạm thời thì khoang hả nói với mọi người, để hoàn thành nhiệm vụ rồi tính.Cô bây giờ phải tính kế bảo toàn mạng sống của anh trai mình, nếu Lâm Gia Vỹ chết thì Lâm gia cũng tiêu mà cô cũng xong luôn.

Bước đầu tiên tách Lâm Gia Vỹ cùng Bạch Ái Ái ra xa một chút.Lâm Hiểu Huỳnh nghĩ đến đây liền chạy đến chỗ của cả hai, cô đẩy nhẹ Lâm Gia Vỹ ra một bên nói.

" anh mau ra kia, nam nữ thụ thụ bất tương thân anh ở đây không tốt " Lâm Hiểu Huỳnh mỉm cười nói.

" không sao đâu, là anh em mà " Bạch Ái Ái cười nhẹ nói.

" nhưng dù sao cũng không phải anh em ruột, nên giữ khoảng cách, anh hai muốn mọi người hiểu lầm sao? " Lâm Hiểu Huỳnh cười mà khóe miệng của mình cũng giựt giựt theo, cô cười đến muốn căn cả miệng rồi nè.

" nhưng đống củi…" Lâm Gia Vỹ đang ôm củi trên người liền nói.

" đưa đây, đống này à…chuyện nhỏ " Lâm Hiểu Huỳnh giành lấy mớ củi ôm vào người, cmn chứ nhìn có vẻ nhẹ mà sao nó nặng vậy trời.

Không sao ba đồ quỷ này cô lo được, nhưng nó nặng thiệt mẹ ơi chỉ là đã nhận rồi liền không thể làm gì khác ngoài cố gắng ôm lấy.Nhìn thấy Lâm Gia Vỹ cứ nhìn mình, cô tức giận mà đá vào chân anh một cái.

" còn đứng đây…!" Cô trừng mắt nói, anh hai à em ôm cũng nặng lắm đó anh đi mau để em còn quăng đống này về nơi nó thuộc về nữa chứ!.Anh cứ đứng đây thì nãy giờ em ôm mớ củi này thành công cốc rồi sao hả?.

Lâm Gia Vỹ bị đuổi đi liền gãi đầu mà ra chỗ khác, nhìn thấy anh trai ngu ngốc rời đi cô liền thở hắt ra định bụng ôm đống củi để ở bên chỗ đống lửa đang cháy.Chưa kịp làm thì tay đã nhẹ đi, mớ củi trên tay liền có người giành lấy ôm thay cô.



" để tôi " Sở Trí Tu nhẹ nhàng mà khoan thai để xuống, trong vô cùng gọn nhẹ cô nhìn mà ngứa cả mắt.

" ai mượn, sao anh tài quá, mà tài lanh á " Nói thật là hắn làm gì Lâm Hiểu Huỳnh cũng thấy không ưng ghét nên nó vậy.

“???” Sở Trí Tu không hiểu gì sao bị mắng.

" tôi làm sai gì nữa à?" Hắn thật lòng mà hỏi.

" anh làm gì cũng sai hết " Lâm Hiểu Huỳnh liếc hắn một cái nói.

" …" cô ấy ghét mình đến vậy sao?.

" sao này tránh xa tôi ra một chút, không có chuyện gì ít nói chuyện lại.Năm đó tôi nói rồi, gặp nhau xem như người lạ " Lâm Hiểu Huỳnh nhìn cũng không nhìn, mà rời đi.

“…” Sở Trí Tu nắm chặt tay của mình, hắn biết sai rồi.

" chặc chặc, vừa lòng tao lắm " Lâm Gia Vỹ lại vỗ vai của ’ bạn thân trí cốt ’ của mình, ’ an ủi ’ một tiếng.

" không có gì phải buồn, vì mày xứng đáng như vậy mà lão đại " Kì Quân cũng lại an ủi, với cương vị vừa là bạn vừa là cánh tay đắc lực việc này nên làm.

Sau đó Lâm Gia Vỹ cùng Kì Quân nhìn nhau, đập tay rồi cười trên nổi đau của người khác " Sở Trí Tu cũng có ngày hôm nay "

“…” đoàn đội phía sau, lão đại cũng thật thảm có lẽ người duy nhất dám khịa cùng ghét bỏ hắn ra mặt cũng chỉ có Lâm Hiểu Huỳnh mới có thể.