" sao em ở đây?" Sở Trí Tu nhíu mày nhìn cô.
" không được à? anh có ý kiến về việc tôi ở đây?" Lâm Hiểu Huỳnh ánh mắt phán xét hắn nói.
"..." Sở Trí Tu không biết nói gì, hắn biết nếu mình mà trả lời một câu, không bị mắng chính là bị đánh.Mà đều hắn đau khổ nhất chính là không chửi cũng không đánh được cô, bản thân Sở Trí Tu có một câu hỏi rất lớn vì cái gì cô chỉ khó chịu với mỗi hắn.
Lâm Hiểu Huỳnh hừ lạnh một cái, nếu không phải trong lần nhiệm vụ này anh trai cô vì cứu nữ chính mà chết, cô mới không rỗi hơi đi theo.Nhắc đến chuyện này, may mà hệ thống cho cô đọc qua mới biết cốt truyện.
Trong nguyên tác thì nhiệm vụ này Lâm Gia Vỹ sẽ vì cứu nữ chính mà chết.Lần này ra ngoài là vì một lô vũ khí nằm ở khu quân sự cũ trước mạt thế, cụ thể là ở dưới lòng đất được phát hiện.
Sau khi mạt thế đến bọn họ cũng chạy đến đây, cả đất nước nhiều khu quân sự nhưng chỉ còn mỗi thủ đô là trụ vững.Mà khu quân sự kia là một trong số những nơi thất thủ, kho vũ khí cũng chôn dưới đất tròn ba năm.
Mấy ngày trước có tin tức liên quan nên lần này liền dẫn tổ đội ra ngoài lấy số vũ khí đó, mặc dù căn cứ không ít dị năng giả.Nhưng nói thế nào thì so ra người thường vẫn thật nhiều, nếu có chuyện gì xảy ra là không thể xử lí kịp.
Nay nếu lấy được kho vũ khí kia, thì người bình thường vẫn có thể gia nhập đội ngũ cầm vũ khí giết quái vật.Cơ hội sống sót càng nhiều hơn, mà Lâm Hiểu Huỳnh đi theo là hợp lẽ.
Một là lần này Lâm gia cũng có trách nhiệm về kho vũ khí này, cô thân là tiểu thư Lâm gia đi theo rất bình thường.Mặc khác cô có không gian, chứa kho vũ khí kia cũng thật tiện.
Cũng vì lí do thứ nhất kia mà nữ chính mới đi theo, mặc dù cô ta chỉ là dị năng hệ thủy.Mà ở đây hệ thủy lại không có tính công kích nhiều lắm, công dụng lớn nhất là có nguồn nước.
Lâm Hiểu Huỳnh cũng chịu đây là logic của tác giả, hơn nữa cô cũng vô dụng giống vậy thôi.Ngoài chứa được đóng vũ khí đó thì cô không giúp gì được nhiều cho chiến đấu.
Nhưng cô buộc phải đi, dù sao Lâm Hiểu Huỳnh ngăn cũng chẳng ngăn được Lâm Gia Vỹ đừng đi.Chỉ có thể đi theo canh chừng, nữ chính không có anh trai cô cũng có người khác cứu, nhưng anh cô không có hòa quang nhân vật chính.
Lâm Hiểu Huỳnh dám chắc chỉ cần Lâm Gia Vỹ dính chưởng liền lăn đùng ra chết.Nên cô phải đi theo canh chừng thôi a.
" anh còn đứng đây làm gì?" Lâm Hiểu Huỳnh nhíu mày nhìn Sở Trí Tu đứng trước mặt mình.
Hắn im lặng nhìn cô, môi mấp máy gì đó cô không nghe rõ được hắn nói.
Còn đám người Cố Tư Phàm cùng tổ đội Hắc Thiên đang hóng chuyện vô cùng chuyên nghiệp, lâu lâu còn bình luận nữa.
" chà chà, đúng là chủ lĩnh yếu thế thì phải " Trần Đạt đồng đội của Cố Tư Phàm xoa cầm nói.
" chị gái này gan thật đó " Hạ Đình đã nhìn qua thủ lĩnh đáng sợ như nào khi biết quái, cậu nhìn dáng người nhỏ nhắn đó, cậu sợ thủ lĩnh chỉ vung tay một cái cô liền xong đời luôn.Phải biết thủ lĩnh nhà bọn họ không hề biết thương hoa tiếc ngọc a.
" đúng là không có kiến thức " Đông Ngạc khinh thường nhìn Hạ Đình, tên nhóc này hắn chính là không ưa cậu, tính cách cứ tăng động hăm hở làm sao đấy.
" này ông chú ý gì hả?" Hạ Đình liền xù lông, làm như cậu không biết hắn chính là không thích cậu à, tên Đông Ngạc khốn kiếp làm như cậu thích hắn ấy!.
" cậu nói ai ông chú hả?" Đông Ngạc ngã tư liền nổi trên trán hỏi.
" nói chú chứ ai, tôi mới hai mươi hai chú thì ba mươi hai tuổi, không gọi chú chứ cái gì hả?" Hạ Đình cười khinh nói.
"..." mẹ nó quá đúng Đông Ngạc không phản bác được!.
Bên đây hai người tranh cãi một lúc, thì bên phía Lâm Hiểu Huỳnh cũng đã căng thẳng.Cô nhíu mày nhìn hắn, tức giận mà quát.
" đàn ông con trai nói chuyện lớn lên, anh là quân nhân fake à?"
"...." Đám người chỉ thiếu điều vỗ tay, người đẹp mà miệng lưỡi cũng lợi hại.
" bên ngoài nguy hiểm " Sở Trí Tu thở dài nói lại.
" vậy tôi gặp nguy hiểm anh bảo vệ tôi không?" Lâm Hiểu Huỳnh chỉ đùa vui hỏi, cô cũng không mong chờ gì câu trả lời.
" có, tôi sẽ không để em gặp nguy hiểm" Sở Trí Tu lời ít ý nhiều, sau đó dịch người qua một bên ý tứ chính là đồng ý cho cùng đi.Cũng như lời hứa sẽ bảo vệ cô bình an suốt chặn đường.
Lâm Hiểu Huỳnh có điểm kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng hơi rộn ràng cùng sự vui vẻ đang dâng trào lên.Hai người cứ im lặng nhìn nhau một lúc, không ai nói lời nào.
Bên kia đám người có chút ngơ ngác, đang hóng dưa lại bị thồn cơm chó vào họng ôi trao nó ngon gì đâu.Bọn họ không hẹn mà nghĩ, no cmnlr rồi ăn gì nữa.
Cô khẽ cười mà đi, lúc đi ngang qua hắn thì cô dừng lại nụ cười trêu chọc mà nói " cảm ơn vì đã hứa bảo vệ tôi, nhưng..."
Đám người kia liền lắng tai nghe, xem cô nói cái gì.
" anh quá sến rồi, Sở Trí Tu anh không hợp nói mấy câu này ha ha " Lâm Hiểu Huỳnh cười thằng vào mặt hắn ha hả.
"..." cmn tụt mood quá đấy tiểu thư ơi! Bọn họ thật là không nên mong đợi gì ở cô gái này, thật biết phá bầu không khí mà.
"..." câu nói này đã nằm trong dự liệu của Sở Trí Tu, nên hắn không bất ngờ, nói thẳng ra cũng chẳng chong mong được gì.
Sở Trí Tu lâu lâu nói chuyện tình cảm với cô mà cũng không được, thành trò cười cho thiên hạ.Cũng từ đó về sau hắn không nói mấy câu này nữa, nhưng thay vào đó người khác nhìn vào đều biết bọn họ chính là thuộc về nhau.