Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 466: Thăng Đường Xử Án




Một ngày này không khí trong thành Bạch Đế có thể nói là căng như dây đàn. Trên từ thành chủ, quan lại, sĩ tộc, dưới đến thứ dân, ai nấy đều mang tâm trạng như chuẩn bị ra trận.

Chúng nhân phủ Khai Phong quần áo chỉnh tề, nai nịt gọn ghẽ, ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Quan lại địa phương, hào môn sĩ tộc cũng xốc lên mười phần tinh thần, chuẩn bị quyết chiến với phủ Khai Phong một trận. Về phần dân chúng, tuy là không đến nỗi căng thẳng như vậy, nhưng ai nấy đều thấp thỏm, hồi hộp cùng lo lắng.

Vì là công khai thăng đường, cho nên công đường từ sáng sớm đã lố nhố không ít người, từ dân đen dân đỏ, đến quan lại địa phương. Hào môn sĩ tộc trong thành cũng tựu họp lại một chỗ từ sớm, lại cử người mang theo lưu ảnh thạch chạy đến công đường, với nhiệm vụ “truyền hình trực tiếp” về. Đương nhiên, phát trực tiếp cũng không phải chỉ là ý tưởng của mỗi đám quý tộc trong thành. Lần thăng đường này đối với phủ Khai Phong cũng là một dạng tuyên truyền dân vận. Thế nên, Nguyễn Đông Thanh cũng mong muốn càng nhiều người biết đến càng tốt. Song truyền hình trực tiếp như đám sĩ tộc cho khắp thành hiện vẫn chưa phải là việc phủ Khai Phong có thể làm một cách dễ dàng. Thậm chí, ngay cả chuyện truyền âm từ một tới nhiều điểm vẫn còn là ước mơ xa xỉ trước khi bọn họ có thể xây dựng loa phường.

Chúng nhân phủ Khai Phong họp bàn, cuối cùng cũng chỉ nghĩ được một giải pháp tình thế. Ấy là, tạo một trận pháp cách âm một chiều đơn giản ở phòng nhỏ cạnh công đường, sau đó, Long tộc tiểu công chúa liền ở trong phòng này, dùng Long Khiếu tường thuật trực tiếp chuyện Bích Mặc tiên sinh thăng đường xử án, thu vào mấy chục cái truyền âm thạch đặt trong phòng. Phía đầu nhận của các truyền âm thạch này chính là các vị tiểu thư, công tử nhóm Hoàng Sở Sở, Lâm Cảnh Trung, đã được phân công chạy tới khắp các quán nước, quán ăn lớn nhỏ khắp nội ngoại thành.

Nói một cách đơn giản, hào môn sĩ tộc xem truyền hình trực tiếp, còn dân đen dân đỏ thì xúm lại nghe radio tường thuật.

Nguyễn Đông Thanh hắng giọng, đập bàn một cái, yêu cầu mọi người yên lặng. Theo đó, những tiếng nói chuyện nhốn nháo bốn bề lập tức im bặt, trong công đường yên ắng đến độ có thể nghe được cả tiếng kim rơi. Bích Mặc tiên sinh đưa mắt nhìn khắp phủ, cẩn thận quan sát một lượt xem rốt cuộc hôm nay người dân bình thường đến nhiều hay cánh hào cường, sĩ tộc phái đại diện đến đông hơn.

Đáng tiếc, người đông phức tạp, Nguyễn Đông Thanh cũng chẳng tài nào phân biệt nổi.

“Các vị bà con cô bác. Chắc hẳn mọi người cũng đã nghe phong thanh hôm nay Chưởng Ấn đại nhân muốn công khai xét xử một đám ác ôn cặn bã, cả gan lừa dưới dối trên, tàn hại dân lành. Trước hết, phủ Khai Phong muốn cảm ơn các vị hương thân phụ lão gần xa đã nể mặt tiên sinh nhà chúng ta đến đây làm chứng.”

Hàn Thu Thủy vừa cao giọng nói, lại chắp tay thi lễ bốn phía. Dân chúng bình thường thì cảm khái vị “Chưởng Ấn đại nhân” quả thật là vô cùng bình dị, đối xử với thứ dân bọn họ cũng lễ đãi khách khí, hoàn toàn không thấy thái độ khinh khỉnh nhìn từ trên cao xuống của thượng vị giả.

Mà cánh sĩ tộc, hào cường ngoại trừ ngấm ngầm chửi Nguyễn Đông Thanh mua danh chuộc tiếng ra thì không dám làm gì khác. Ngoài mặt đám hạ nhân còn phải cố tình nở nụ cười hưởng ứng, vỗ tay nhiệt liệt, ra chiều hào hứng lắm.

Hai người Hoắc Kim Trọng, Hồ Ma Huyền Nguyệt quan chức đều chỉ hơn chứ không kém gì Nguyễn Đông Thanh, thành thử không thể để bọn họ đứng xem xử án như người thường được. Cố Văn sớm đã sai người chuẩn bị hai cái bàn gỗ, đặt ở trong góc công đường.

Tuy Hồ Ma Huyền Nguyệt tính ra còn là thượng cấp của Nguyễn Đông Thanh, nhưng trên công đường chỉ nên có một tiếng nói. Để tránh hiềm nghi, cho dù là y thị cũng phải ngồi mé dưới. Đây là quy định do chính Lê Hạo Thanh định, ngoại trừ hoàng đế, trên từ tam công, xuống đến tổng binh đều phải nghe theo.

Hồ Ma Huyền Nguyệt đương nhiên là không có ý kiến gì, thậm chí còn vui vẻ chấp nhận ngồi thấp hơn Nguyễn Đông Thanh một bậc.

Thành chủ còn thế, quan Chưởng Bút ngang cấp với Bích Mặc tiên sinh của chúng ta như Hoắc Kim Trọng đương nhiên cũng không dám hó hé nửa lời. Bấy giờ hắn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cơ hồ là biến thành một người trong suốt.

Hoắc Kim Trọng trấn định như lão tăng tọa thiền, cho dù có chuyện gì xảy ra trong công đường với lão mà nói cũng như cơn gió thoảng qua mà thôi.

Hàn Thu Thủy hắng giọng, ra hiệu cho quần chúng giữ trật tự, đoạn nói:

“Giải phạm nhân vào!”

Vừa dứt lời, hai mươi hộ vệ do Vương Mã Trương Triệu dẫn đầu bắt đầu giộng cây gật sắt trong tay xuống đất trợ uy. Những tiếng cồng cộc đều tăm tắp bắt đầu vang lên trong công đường phủ Chưởng Ấn, đám người đứng xem trong mắt lập lòe, không rõ đang suy nghĩ chuyện gì.



Sau đó, mười tám người mặc áo tù, nam có nữ có, bị giải vào công đường.

Vương Long Mã Hổ bước sang một bên, lấy gậy sắt ấn vào khoeo chân cả đám, bắt bọn chúng quỳ xuống. Bấy giờ, mười tám kẻ này mình mặc áo phạm nhân, tóc tai bù xù cáu bẩn, cái gọi là phong phạm khí chất của hào môn đại tộc bấy giờ bốc hơi không còn một chút. Giống như cảm nhận được đủ loại ánh mắt, đủ kiểu cảm xúc từ bốn phía đổ dồn về phía mình, mười tám người này đều lựa chọn cúi gằm đầu xuống.

Nguyễn Đông Thanh nheo mắt, lạnh lùng nhìn đám người đang co quắp dưới sàn nhà một lượt. Chứng kiến cảnh đám người tự cho là cao cao tại thượng xử sự càng hèn mọn, càng thấp kém hơn chính những người dân thường bọn hắn từng khinh bỉ, từng không coi là con người, gã lại chỉ thấy trống rỗng.

Bích Mặc tiên sinh từng nhiều lần tưởng tượng cảnh mình xử án đám sâu mọt này trong đầu. Hắn cho là mình sẽ thấy hả hê, thấy thích thú, hoặc là hả giận. Thế nhưng, lúc chuyện này thực sự xảy ra trước mắt, Nguyễn Đông Thanh lại chẳng cảm thấy gì cả.

Thậm chí, đến khinh bỉ đám người kia gã cũng không buồn, có lẽ vì đối phương còn chẳng xứng bị một nhổ một ngụm nước bọt.

Cố Văn bước lên một bước, bắt đầu tuyên đọc tội danh của từng kẻ cho dân chúng đang đứng xem.

Buôn người, cướp của, phóng hỏa, cưỡng hiếp, cơ hồ không có tội ác nào mà đám hào cường sĩ tộc này không làm cả. Sau khi lột bỏ cái mặt nạ đạo mạo xé toạc lớp da gọi là “lễ nghĩa” kia, thứ hiển hiện trước mặt thiên hạ chính là một đống thịt thối đầy dòi bọ.

Dân chúng bình thường kinh tởm, nổi nóng, chửi mắng không ngớt miệng. Cách đó không xa, đang dùng lưu ảnh thạch quan sát trực tiếp buổi xét xử, cánh hào cường sĩ tộc thì tức giận đến nghiến răng nghiến lợi vào nhau. Không thiếu kẻ cắn răng bật cả máu, song vẫn phải quát nạt, thậm chí hạ lệnh cấm túc đám thiếu niên trong tộc chớ có nóng đầu lên mà ra thách thức phủ Chưởng Ấn.

Bọn hắn không ngu ngốc đến nỗi không hiểu ẩn ý trong câu nói mà Hồ Ma Huyền Nguyệt thay mặt Nguyễn Đông Thanh chuyển lời cho gia tộc bọn hắn.

Đây là tối hậu thư.

...

Cố Văn đọc hết tội danh của mười tám kẻ kia một lượt, đoạn cao giọng:

“Chư vị, Tội danh của mười tám kẻ này lão phu đã đọc xong, mọi người hẳn cũng đã hiểu đang lăn lê bò toài dưới công đường này là loại ác độc bất nhân, lòng lang dạ thú đến mức nào.”

“Thế nhưng, kết cục của bọn hắn rốt cuộc sẽ ra sao, là bị bêu đầu hay trở thành khổ sai lao dịch lão hủ cũng không biết. Quan Chưởng Ấn cũng không biết. Thành chủ lại càng không biết. Bởi lẽ số phận của bọn hắn không phải do chúng ta định đoạt, mà là nằm trong tay mọi người.”

“Mời...”

Cố Văn đang định cho mời hai mẹ con bà cụ Lý ra làm nhân chứng, sau đó nhờ hai người kiểm phiếu công khai trước bàn dân thiên hạ. Thế nhưng, chính vào lúc này, trong đám người lại đột nhiên có một kẻ lớn tiếng hét vang:

“Chờ đã!”



Không đợi người của phủ Khai Phong kịp phản ứng, một trung niên để râu cá trê đã xông ra từ giữa đám đông. Y chỉnh đốn lại Nho quan, phủi phẳng Nho bào, lại nói:

“Chưởng Ấn đại nhân, tổ huấn của Đại Việt có nói phàm là chuyện tố tụng đều có thể mời trạng sư đến biện bạch lý giải. Bây giờ đại nhân cứ thế mà kết án khó tránh khỏi nghi vấn cả vú lấp miệng em, quả thật là không phù hợp cổ lễ.”

Nguyễn Đông Thanh cau mày, hỏi:

“Nhà ngươi là?”

“Tại hạ Đỗ Quý. Phu tử lễ học. Bái kiến Chưởng Ấn đại nhân.”

Nguyễn Đông Thanh nói:

“Lời Đỗ phu tử nói, bản phủ chấp nhận. Vậy không biết phu tử đây muốn tự mời trạng sư, hay để phủ Khai Phong bổ nhiệm trạng sư cho các bị cáo?”

Đỗ Quý thấy Bích Mặc tiên sinh dễ dàng chấp nhận yêu cầu của mình như vậy thì trong lòng hốt hoảng. Song, gã đã đâm lao thì cũng đành phải theo lao, bèn đáp:

“Tại hạ nguyện ý đích thân làm trạng sư cho những người này!”

Trái ngược với Đỗ Quý đang lo lắng hoảng hốt, sợ bản thân vừa mới giẫm vào bẫy của Nguyễn Đông Thanh, đám quý tộc trong thành đang tập trung lại xem trực tiếp xử án thì lại vỗ tay khen hay, cho rằng đây chính là chuyển cơ của bọn họ. Nhất là Đinh lão gia lúc này đang cười tươi roi rói, trong bụng nở hoa, miệng thì lẩm bẩm:

“Tốt lắm, Đỗ Quý! Mong là ngươi sẽ xứng đáng với số tiền lão phu bỏ ra!”

Trên công đường lúc này, lại nghe Bích Mặc tiên sinh nói:

“Vậy được. Trên tinh thần công bằng liêm chính, bị cáo đã có trạng sư, vậy phủ Khai Phong sẽ bổ nhiệm trạng sư cho bên nguyên đơn. Chắc Đỗ phu tử không có dị nghị chứ?”

Đoạn Nguyễn Đông Thanh hắng giọng:

“Cho truyền Lã công tử!”

oOo

Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của yy để tra cứu cho tiện.

Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!